Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao

Chương 30: Kẻ thù.




“Không chỉ các nha lại, ngay cả sai dịch trong nha môn cũng phải thay đổi một lượt,” Khuất Nguyên Đình trầm giọng nói. “Lý chủ bộ có thể lui xuống, lập một kế hoạch sơ bộ. Sau đó chúng ta sẽ bàn chi tiết.”

Sai dịch và nha lại không giống nhau. Theo luật Đại Tuyên triều, ngoài quan lại quý tộc, mỗi người nam nhân trưởng thành đều phải phục dịch 20 ngày mỗi năm tại các nơi mà triều đình cần đến, như làm việc trong nha môn huyện, tu sửa đê điều, đồng ruộng, công trình thủy lợi, bảo vệ cầu đường hoặc thực hiện nghĩa vụ binh dịch.

Tuy nhiên, những người không muốn trực tiếp phục dịch có thể nộp lụa hoặc vải thay thế, gọi là “nạp dung thay dịch.”

Nhưng làm sai dịch ở huyện nha lại khác hẳn. Ở đây có rất nhiều lợi ích, khiến cho những kẻ lêu lổng cấu kết với quan lại để chiếm lấy các vị trí này, thậm chí bòn rút dân lành. Điều này biến thành một căn bệnh nhức nhối trong xã hội.

Rõ ràng huyện lệnh đang muốn thanh lọc nha môn từ trên xuống dưới.

Lý Nghiệp nghe xong, trong lòng dâng lên một tia hy vọng, vội vàng hành lễ: “Tuân lệnh!”

Cùng lúc đó, trong thư phòng ở Nhị đường, Phí huyện úy đang đi đi lại lại một cách khó chịu. Phía sau, trên ghế cao, Tưởng huyện thừa nhắm mắt lặng im không nói.

Phí huyện úy cuối cùng không nhịn được nữa, bước nhanh đến bên Tưởng huyện thừa: “Lão Tưởng, ngài nói gì đi chứ! Những người đó đều bị Khuất Nguyên Đình bắt cả rồi!”

Tưởng huyện thừa khẽ hé mắt, lười biếng nói: “Bọn họ bị bắt, liên quan gì đến chúng ta?”

Phí huyện úy nghẹn họng, tức giận: “Sao lại không liên quan? Đó chẳng phải là chuyện của chúng ta…”

Tưởng huyện thừa lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi sao không nói lớn thêm chút nữa? Hay mở cửa ra hét lên cho mọi người nghe luôn đi?”

Phí huyện úy cứng họng, hậm hực “hừ” một tiếng, rồi lại bắt đầu bước qua bước lại.

Tưởng huyện thừa khó chịu quát: “Ngươi không thể ngồi yên được sao? Ngươi đi qua đi lại làm ta nhức cả đầu!”

Phí huyện úy ngồi phịch xuống ghế, thở dài nặng nề: “Cái tên Khuất Nguyên Đình này thật là phiền phức! Ta tưởng hắn chỉ là một kẻ cô độc, từ khi nào hắn tụ tập được đám dân binh vậy? Nếu không có bọn họ, hôm nay ta đã phóng hỏa thành công, hắn cũng không thoát khỏi việc mất chức và vào ngục rồi!”

Tưởng huyện thừa nhắm mắt, giọng lạnh lùng: “Nói những lời đó giờ có ích gì? Hắn đúng là giỏi kết bè phái. Lý Nghiệp kia, dưới tay ta không dám hé răng một lời, giờ lại tưởng theo Khuất Nguyên Đình là có đường tiến thân? Hừ…”

Phí huyện úy nhếch môi: “Lý Nghiệp thì có thể để sau mà tính. Nhưng còn những người bị bắt kia thì sao…”

Tưởng huyện thừa liếc mắt nhìn Phí huyện úy gần đó, lòng nghĩ: “Lý Nghiệp là phế vật, nhưng ngươi còn tệ hơn.”

Nhưng dẫu sao Phí huyện úy cũng là một chức quan, không thể nói thẳng quá khó nghe, bèn bảo: “Những người đó đều là kẻ lâu năm, vào trong ngục tự biết nên làm gì. Hơn nữa còn có Điển ngục Phùng Khu Mạn và đám cai ngục ở đó. Có gì mà phải lo?”



Phí huyện úy nghe vậy mới vỡ lẽ.

Nhà tù huyện nha vốn dĩ vận hành theo quy tắc riêng. Dưới sự quản lý của Điển ngục Phùng Khu Mạn, nơi này có thể nói là tối tăm không ánh sáng.

Theo lý, nhà tù nên thuộc quyền quản lý của Cao Huyện úy, người phụ trách binh pháp, nhưng thực chất Phùng Khu Mạn chỉ nghe lệnh Tưởng huyện thừa.


Người mà Tưởng huyện thừa muốn chết, vào ngục sẽ không có đường sống.

Phí huyện úy chợt nghĩ đến điều gì đó: “Khuất Nguyên Đình vừa đến, Lý Nghiệp liền đầu quân cho hắn. Cao Huyện úy bên đó thì sao…”

Tưởng Đồng Phạm định nói, nhưng chưa kịp mở miệng, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa.

“Là ai?” Tưởng huyện thừa hỏi.

“Là ta, Cao Khôn.”

Tưởng huyện thừa và Phí huyện úy liếc mắt nhìn nhau, Phí huyện úy đứng dậy ra mở cửa.

“Ai da, lão Cao đây mà! Mau vào đi.” Phí huyện úy niềm nở chào đón.

Cao Khôn gật đầu, bước vào nói với huyện thừa: “Huyện thừa, có tiện nói vài câu không?”

Tưởng huyện thừa ngồi thẳng người trên ghế, vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh: “Chuyện gì? Ngồi xuống nói đi.”

Cao huyện úy thoáng liếc nhìn Phí huyện úy, người đang trố mắt, cổ cứng đờ, nhìn chằm chằm vào mình như một con ngỗng lớn.

Tưởng huyện thừa bật cười, bảo Phí huyện úy: “Lão Phí, đóng cửa lại đi.”


Phí huyện úy “vâng lời,” đóng cửa từ bên trong, sau đó bước tới cạnh Tưởng và Cao, nhưng phát hiện ghế cao mình ngồi ban nãy đã bị Cao huyện úy chiếm mất. Không còn cách nào, hắn đành xoa mũi, ngồi xuống một chiếc đôn thấp bên cạnh.

Tưởng huyện thừa và Cao huyện úy nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, nhưng hắn thì không hay biết, chỉ nghển cổ chờ nghe tiếp.

Thấy vậy, Tưởng huyện thừa chỉ cười nói: “Phí huyện úy không phải người ngoài, lão Cao, cứ nói đi.”



Cao huyện úy gật đầu: “Chuyện án lớn bên bờ Bạch Hà…”

Hắn cố tình hạ giọng, đồng thời chăm chú quan sát sắc mặt hai người bên cạnh. Chỉ thấy vừa nhắc tới hai chữ “Bạch Hà,” sự chú ý của Tưởng và Phí lập tức tăng lên rõ rệt.

Cao huyện úy: “Ta đã điều tra mấy ngày nay, hoàn toàn không có manh mối nào. Nói thật, áp lực rất lớn.”

Loại án lớn như thế này, nhắm vào huyện lệnh, lại còn c.h.ế.t nhiều người như vậy, thực ra không chỉ ở huyện, mà Khuất Nguyên Đình cũng đã báo lên triều đình. Không lâu nữa, châu phủ chắc chắn sẽ cử người tới hỏi chuyện.

Nhưng hiện tại, áp lực chủ yếu vẫn dồn lên vai Cao huyện úy.

Án lớn có thời hạn phá giải, loại vụ án này tối đa là hai tháng. Nếu hai tháng không có kết luận, cả Cao huyện úy và Tưởng huyện thừa đều sẽ bị liên lụy.

Những vụ án khác nếu không phá được, có thể tìm cách đổ tội cho ai đó, chuyện như vậy nha môn nào cũng từng làm. Nhưng với vụ án của Khuất Nguyên Đình, cách này hoàn toàn không khả thi.

Vì vậy, những ngày qua, áp lực của Cao huyện úy quả thực không nhỏ.

Tưởng huyện thừa vuốt râu ngắn, hỏi: “Thật sự không có chút manh mối nào sao?”

Cao huyện úy ngẫm nghĩ một lát: “Nếu nói không thì cũng không hẳn. Một chút manh mối này là do huyện lệnh đại nhân nhắc ta. Những đặc điểm trên t.h.i t.h.ể đám hắc y nhân cho thấy, trước khi chết, họ rất có khả năng là những cung thủ mạnh, hơn nữa còn là loại cung mạnh ba thạch trở lên.”

Tưởng huyện thừa giật mình: “Ba thạch trở lên? Vậy thì chỉ có thể là cung thủ từ quân Lư Long ở Hà Bắc, hoặc quân Sóc Phương ở Tây Bắc mà thôi!”

Tưởng và Cao lặng im hồi lâu, Phí huyện úy không hiểu, chỉ đảo mắt nhìn quanh.

Một lúc sau, Tưởng huyện thừa mới nhíu mày nói: “Loại cung thủ mạnh này đều là nhân tài ngàn người có một, quý giá vô cùng. Ai lại phái một lúc nhiều người như vậy tới g.i.ế.t một huyện lệnh nhỏ bé?”

Cao huyện úy cũng trầm mặc, có thể phái ra lực lượng lớn như thế này, đủ thấy kẻ thù của Khuất Nguyên Đình không phải hạng tầm thường.

Thoáng chốc, Tưởng huyện thừa đột nhiên vỗ tay cười lớn: “Tốt, tốt! Cứ báo cáo như vậy.”

Cao huyện úy nghi hoặc nhìn Tưởng huyện thừa. Tưởng huyện thừa hào hứng đứng dậy: “Ngươi cứ lấy kết luận này báo lên, cứ chỉ thẳng tới quân Lư Long hoặc quân Sóc Phương! Hai nơi này, triều đình hiện nay dám đắc tội bên nào sao?”

“Quân Hà Sóc vừa đầu hàng, triều đình đề phòng từng giây từng phút; còn quân Sóc Phương lại là công thần lớn nhất trong việc bình loạn. Hừ, triều đình bên nào cũng không dám đụng tới.”

“Khả năng lớn nhất của việc này là bị ỉm đi, người của Khuất Nguyên Đình c.h.ế.t uổng; nếu bị khui ra, Khuất Nguyên Đình lập tức đắc tội cả hai quân, chẳng cần chúng ta ra tay, Khuất Nguyên Đình về sau cũng chẳng sống yên nổi!”