Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao

Chương 21: Hiểm cục.




Lúc này, Tào Phụng Lâm cười nói:

“Vừa nghe nói Khuất đại nhân rất coi trọng vị Từ tiểu thư này, vậy không nên để nàng đứng mãi. Hay là để Ngũ Lang sắp xếp một chút, mời nàng cùng nhập tiệc đi!”

Phan Ngũ lang lập tức ra lệnh bày biện thêm bàn ghế. Linh Phủ liếc nhìn Khuất Nguyên Đình, thấy hắn khẽ gật đầu, bèn tự nhiên ngồi xuống chỗ được sắp sẵn.

Lát sau, tiếng ca múa vang lên, chén rượu qua lại không ngừng, mọi người thay nhau nói những lời xã giao, còn Khuất Nguyên Đình ứng đối từng câu một cách điềm tĩnh.

Chợt Tào Phụng Lâm nâng chén rượu, hướng về phía Từ Linh Phủ nói:

“Từ tiểu thư tuổi còn nhỏ đã được huyện lệnh đại nhân coi trọng như vậy, hẳn là có tài năng hơn người. Lão phu kính tiểu thư một chén, mong nàng ở bên huyện lệnh đại nhân hầu hạ thật tốt, không phụ sự kỳ vọng của ngài.”

Linh Phủ nhìn chén rượu đưa tới trước mặt mà ngẩn người. Nàng không biết uống rượu, lại càng không muốn uống chén rượu của Tào Phụng Lâm.

Thế nhưng trong tình cảnh này, những lời Tào Phụng Lâm vừa nói khiến nàng khó lòng từ chối.

Khuất Nguyên Đình nhìn ra sự lưỡng lự của Linh Phủ, đang định đứng lên bảo vệ nàng thì Linh Phủ đột nhiên cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Tào Phụng Lâm cười lớn:

“Từ tiểu thư thật sảng khoái!”

Linh Phủ đặt chén rượu xuống, cụp mắt nhìn xuống. Nàng thực sự không biết uống rượu, nhưng nàng hiểu để Khuất Nguyên Đình đứng ra thay mình cản chén rượu này là không thỏa đáng.

Ngày xưa, Võ Tòng uống liền mười tám chén rượu mà vẫn không say, nghe nói rượu cổ đại không nặng như hiện đại. Chỉ một chén, chắc hẳn không có gì nghiêm trọng.

Thế nhưng, vì sao mặt nàng, vành tai nàng lại nóng bừng lên?

Trước mắt Linh Phủ, những bàn tiệc xung quanh dần trở nên chao đảo.

Không thể nào… chẳng lẽ chỉ một chén đã…? Nàng cố gắng lắc đầu để giữ tỉnh táo.

Khuất Nguyên Đình, bị bao vây bởi những lời mời rượu từ mọi phía, vẫn luôn để ý đến tình trạng của Linh Phủ. Lúc này, hắn đã nhận ra sự bất thường của nàng.

“Linh Phủ, ngươi thấy không khỏe sao?”

Linh Phủ cố gắng gượng ngồi thẳng lưng, nhưng hình ảnh Khuất Nguyên Đình trước mắt nàng lúc rõ lúc mờ.

“Huyện lệnh đại nhân… ta…”

Nàng còn chưa kịp nói hết câu thì Tào Phụng Lâm đã chen ngang:

“Ôi chao, Từ tiểu thư không chịu nổi rượu rồi! Mau để người đưa nàng đi nghỉ ngơi.”

Phan Ngũ lang nói với Khuất Nguyên Đình:

“Huyện lệnh đại nhân yên tâm, trong Sở Vân quán có đủ mọi tiện nghi, ta sẽ để nha hoàn chăm sóc tiểu thư chu đáo.”

Hắn vừa vẫy tay, hai nha hoàn lập tức bước tới, một trái một phải dìu lấy Linh Phủ.

Khuất Nguyên Đình còn định nói điều gì đó với Linh Phủ, nhưng Tào Phụng Lâm đã cầm chén rượu bước tới chặn hắn lại:

“Huyện lệnh đại nhân, chúng ta bàn việc chính sự đi.”

---



Linh Phủ trong cơn mê man, để mặc hai nha hoàn dìu nàng vào một căn phòng khách.

Hai người đỡ nàng nằm xuống chiếc trường kỷ mềm mại.

Lờ mờ, nàng nghe thấy tiếng nha hoàn nói:

“Nô tỳ hầu tiểu thư lau mặt, thư giãn một chút.”

Ý thức của Linh Phủ bị men rượu làm mờ nhòa, từng khắc từng khắc đứt quãng. Cuối cùng, nàng nằm xuống, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.


Hai nha hoàn cúi nhìn Linh Phủ đang say giấc, khẽ liếc nhau, trên môi nở một nụ cười gian xảo…

---

Trong đại sảnh, ca múa vẫn rộn ràng.

Khuất Nguyên Đình làm như không nhìn thấy, chỉ lặng lẽ ngắm làn khói hương từ lư trầm Bác Sơn bay lên, uốn lượn giữa không trung. Tai hắn nghe rõ lời Tào Phụng Lâm:

“Dư quân Hồi Hột chẳng mấy ngày nữa sẽ qua châu ta trở về nước, tiết độ sứ đã ra lệnh cho thích sử chuẩn bị mọi việc đón tiếp.”

Sắc mặt Khuất Nguyên Đình lập tức nghiêm trọng. Quân Hồi Hột đi qua biên giới chính là chuyện đáng sợ nhất hiện tại!

Năm đó, khi phản loạn Bác Thôi bùng phát đến mức nguy hiểm nhất, Hoàng đế Đại Tuyên phải cử sứ giả và thái tử liên tục tới Hồi Hột, hết lời nhún nhường, dâng vô số của cải mới mời được quân Hồi Hột xuất binh, giúp trấn áp phản loạn.

Trong quá trình bình định, quân Hồi Hột quả thực đã đóng vai trò không nhỏ.

Nhưng mời thần dễ, tiễn thần khó. Khi cuộc nổi loạn vừa có dấu hiệu bị dẹp yên, quân Hồi Hột liền trở nên ngông cuồng.

Chúng chẳng màng kính trọng thái tử, trên đường đại quân hồi kinh, ngang nhiên vào thành g.i.ế.t người, cướp bóc, phóng hỏa khắp nơi, khiến dân chúng lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Vừa cướp vừa giết, lại thêm việc đốt phá, quan phủ nào cũng không chịu nổi, thành ra chẳng có nha môn nào muốn nhận nhiệm vụ an trí quân Hồi Hột.

Lúc này, Tào Phụng Lâm lại đem chuyện này ám chỉ với hắn, có ý gì đây?

Tào Phụng Lâm ngước mắt, nhàn nhạt nhìn Khuất Nguyên Đình, giọng nói đầy ẩn ý:

“Nếu không ai muốn nhận, vậy chỉ có thể để Thứ sử sắp xếp. Không biết nha môn huyện nào sẽ nhận phải công việc xui xẻo này đây?”

Ông ta rót đầy rượu vào chén của Khuất Nguyên Đình:

“Nhưng đã là xui xẻo, các nơi khác cũng không thể không chia sẻ một chút. Chẳng lẽ chỉ nhổ lông một con cừu thôi sao?”

“Ý của Thứ sử là, các huyện không tiếp đãi cũng phải chia một phần lương thực và tiền bạc. Lão phu hôm nay đặc biệt đem chuyện này nói trước với huyện lệnh đại nhân để ngài chuẩn bị sẵn sàng, đừng để đến lúc đó không giao nổi. Nếu thực sự thiếu lương thực hay tiền, có thể thương nghị với nhà họ Phan để tìm cách xoay xở.”


Trong lời nói này, Khuất Nguyên Đình nghe ra được nhiều tầng ý, nhưng tất cả tựu trung chỉ có một mục đích duy nhất: không được mở kho phát lương cứu tế dân chúng! Hắn phải ngoan ngoãn nghe lời, phụ thuộc vào nhà họ Phan!

Đúng như dự đoán, Phan Ngũ lang liền cầm theo bầu rượu, nhân cơ hội tiến tới, tỏ ra thiện chí để mở đường cho “thương lượng”.

Rõ ràng, Cao, Tưởng và Phan đều cùng một phe. Tào Phụng Lâm chọn đúng thời điểm này, ném miếng mồi để ép hắn phải cúi đầu.

Phan Ngũ lang mỉm cười, thái độ hòa nhã như gió xuân:

“Nhà họ Phan từ trước đến nay luôn tuân thủ quốc pháp, làm lợi cho quê hương. Ngày sau huyện lệnh đại nhân có việc gì cần nhà họ Phan giúp đỡ, cứ việc nói thẳng, toàn gia họ Phan chắc chắn sẽ hết lòng tương trợ.”



Tất cả trông như diễn ra một cách tự nhiên.

Nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt, Khuất Nguyên Đình biết đây chính là chủ đề chính của buổi yến tiệc hôm nay.

Hồi Hột qua biên giới quả là chuyện lớn, nhưng mọi việc chỉ dừng lại ở đó thôi sao?

Khuất Nguyên Đình suy nghĩ cẩn thận, chợt nhận ra Tào Phụng Lâm đã rời khỏi yến tiệc từ lúc nào.

Lúc này ông ta lẽ ra phải ở bên cạnh để “giám sát” cuộc trò chuyện giữa hắn và Phan Ngũ lang mới phải?

Lòng hắn khẽ động, gạt tay Phan Ngũ lang đang rót rượu, hỏi:

“Tào quản sự đâu rồi?”

Phan Ngũ lang không hề động đậy, trên mặt vẫn giữ nụ cười tự nhiên:

“Có lẽ uống hơi nhiều nên ra ngoài hóng gió, huyện lệnh đại nhân yên tâm, có người hầu đi theo, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Khuất Nguyên Đình đưa mắt nhìn quanh, Tưởng huyện thừa và những người khác đang vui vẻ uống rượu, nhưng khi hắn nhìn thấy hai chỗ ngồi của Linh Phủ và Tào Phụng Lâm đều trống không, lòng hắn chợt giật thót!

Ánh mắt hắn xoáy sâu vào Phan Ngũ lang:

“Linh Phủ hiện ở đâu?”

Phan Ngũ lang thoáng khựng lại, vài giây sau mới đáp:

“Nha hoàn đã đưa nàng về phòng khách nghỉ ngơi.”

“Dẫn ta đến chỗ nàng.”

Khuất Nguyên Đình không nói thêm lời nào, lập tức đứng dậy.

“Huyện lệnh đại nhân có gì sai khiến? Ở đây nha hoàn không thiếu, để bọn chúng hầu hạ ngài.” Phan Ngũ lang vẫn giữ vẻ thong thả, nhàn nhã chắn trước mặt hắn.

Vốn đang ôm một tiểu tỳ, Từ Bách Hưng thấy thế cũng lảo đảo bước tới, mặt dày cất lời:

“Huyện lệnh đại nhân cứ vui vẻ tận hưởng đã…”

“Cút ngay!”

Khuất Nguyên Đình vung tay đẩy hai người qua một bên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Phan Ngũ lang:

“Linh Phủ hiện ở đâu, dẫn đường!”

Phan Ngũ lang thấy hắn nổi giận, cười gượng hai tiếng:

“Sao lại nói vậy chứ?”

Sắc mặt Khuất Nguyên Đình lạnh đến cực điểm, Phan Ngũ lang đành quay sang quát người hầu bên cạnh:

“Thúy Vân! Từ tiểu thư đang nghỉ ở phòng nào?”

Nha hoàn Thúy Vân cúi đầu, nhẹ giọng đáp:

“Thưa công tử, vừa rồi là Thúy Tú và Thúy Vũ hầu hạ tiểu thư xuống nghỉ ngơi. Hai người vẫn chưa quay lại bẩm báo, có lẽ vẫn đang ở đó, nô tỳ không biết nàng đang ở phòng nào.”