Linh Phủ ngoan ngoãn xoay đầu lại, Khuất Nguyên Đình đổ bột thuốc vào, sau đó cầm lấy chiếc bánh hồ trên tay.
Hai người nhìn nhau, cả hai đều không nhịn được bật cười.
Khuất Nguyên Đình tự giễu:
"Không ngờ tối nay ta lại thành tên trộm đi thuốc c.h.ó thế này..."
Linh Phủ chỉ vào mình:
"Không chỉ vậy, ngài còn kéo thêm đồng bọn, lập nhóm phạm tội, tình tiết càng nghiêm trọng."
Khóe miệng Khuất Nguyên Đình khẽ nhếch:
"Vậy ngày mai gặp ở công đường, nàng đừng bán đứng ta đấy."
Linh Phủ gật đầu, làm một động tác khóa miệng với hắn.
Hai người cùng chăm chú nhìn chiếc bánh hồ, giờ chỉ còn lo lắng rằng con c.h.ó không quá kén chọn, chịu ăn chiếc bánh hồ đã được trộn thêm dược liệu này.
Khuất Nguyên Đình nói:
"Nàng đợi dưới đây, nếu c.h.ó ăn xong và lăn ra ngủ, ta sẽ ra hiệu cho nàng lên."
Linh Phủ gật đầu, nhìn Khuất Nguyên Đình lần nữa leo lên đầu tường.
Chưa đến nửa chén trà, Khuất Nguyên Đình từ trên tường vẫy tay gọi Linh Phủ.
Linh Phủ khẽ điểm mũi chân, leo lên tường, Khuất Nguyên Đình lại kéo nàng lên, sau đó cả hai cùng nhảy nhẹ nhàng xuống sân.
Lần này, thế giới đã yên tĩnh, con c.h.ó đã ngủ say như chết.
Hai người đến đứng bên ngoài căn phòng mà khi nãy Lôi Tam đi ra, lắng nghe một chút, sau đó lần lượt đến các căn phòng khác trong sân.
Dù sân viện này có vẻ cũ kỹ, nhưng lại là một khu tam hợp viện lớn nhất khu vực này.
Đi được một đoạn, Linh Phủ cảm giác dưới chân mình đạp phải thứ gì đó, nàng cúi xuống nhặt lên, sờ qua trên tay, giống như một mảnh gỗ mịn màng.
Nàng cảnh giác cất vật đó vào túi ngầm trong tay áo.
Khuất Nguyên Đình lén lút bước đến cửa chính phòng, dùng mũi d.a.o cạy then cửa, cùng Linh Phủ nhẹ nhàng lẻn vào bên trong.
Ánh sáng bên trong quá tối, Khuất Nguyên Đình lấy ra một cây hỏa chiết tử để thắp sáng.
Chỉ thấy giữa phòng đặt một chiếc bàn dài lớn, trên bàn có vài mảnh lụa vàng. Khuất Nguyên Đình nhặt lên xem, sắc mặt chợt trầm xuống.
Hắn lấy một mảnh cất vào trong ngực, sau đó thổi tắt hỏa chiết tử, kéo Linh Phủ ra ngoài.
Khuất Nguyên Đình lại đến trước Đông sương phòng, không ngờ bên trong vang lên những tiếng ngáy đều đều, rõ ràng là có rất nhiều người đang ngủ.
Trong lòng hắn nảy ra phán đoán, đúng lúc đó, từ tòa tháp canh truyền đến tiếng trống canh, đã là canh tư.
Khuất Nguyên Đình quyết định không trì hoãn thêm, kéo Linh Phủ nhảy qua tường ra ngoài.
Hai người nhanh chóng hướng về phía huyện nha mà đi, đến nội nha thì đã là giờ Dần.
Sau một đêm nhảy tường và lén lút, Linh Phủ cảm thấy thể lực tiêu hao không ít, nhưng tinh thần vẫn vững vàng.
Nàng rất muốn biết, rốt cuộc thứ mà Khuất Nguyên Đình mang về là gì.
Khuất Nguyên Đình cũng không nói nhiều, trực tiếp mở cửa phòng, dẫn Linh Phủ vào trong gian phòng của mình.
Sau khi thắp đèn dầu, hai người cùng nhau nghiên cứu cuộn lụa trên bàn.
Linh Phủ cảm thấy vật này có chút quen thuộc, trông như loại sắc phong trong các bộ phim cổ trang, nhưng kích thước nhỏ hơn một chút.
Vì vậy nàng hỏi:
"Nguyên Đình huynh, đây là vật gì?"
"Nàng còn nhớ Triệu gia ở Đôn Nghĩa Phường chứ?"
Linh Phủ nghĩ một chút, rồi đáp:
"Nhớ chứ, cả nhà mua độ điệp giả mà."
Khuất Nguyên Đình:
"Thứ này chính là độ điệp giả, nhưng vẫn còn trống."
Linh Phủ chạm tay vào cuộn lụa:
"Thì ra đây chính là độ điệp giả."
Khuất Nguyên Đình nhìn độ điệp, nói:
"Độ điệp này, thật khó mà nói là giả."
Hắn mở cuộn độ điệp ra, chỉ vào vài chỗ trên đó:
"Độ điệp giả của nhà họ Triệu đã bị sai dịch tịch thu, ta cũng từng xem qua, làm không tinh tế lắm. Nhưng độ điệp này, bất kể là từ đường nét, chất liệu hay con dấu cuối cùng, đều rất chân thực. Nếu không phải chính tay ta lấy về từ nơi đó, có lẽ ta cũng khó phân biệt thật giả."
Linh Phủ giật mình, ngay sau đó nghĩ tới vật mình nhặt được, liền lấy từ trong túi bí mật ra:
"Đây là thứ ta nhặt được ở trong viện lúc nãy."
Khuất Nguyên Đình nhận lấy, nhìn một lượt, hóa ra là một đoạn gỗ tròn được mài nhẵn. Hắn xoay xoay trong tay hai lần, sau đó đặt nó dưới cuộn lụa để so sánh, rồi nói:
"Đây chính là trục cuộn bị cắt đi."
Linh Phủ nhíu mày:
"Vậy là bọn họ làm thứ này ở đó sao?"
Khuất Nguyên Đình gật đầu:
"Hẳn là như vậy. Đông sương phòng có rất nhiều người đang ngủ, chắc là nhóm thợ thủ công."
Linh Phủ cũng hiểu ra, cái tên Lôi Tam kia hẳn chỉ là kẻ gác cổng cho bọn họ.
Nàng không ngờ độ điệp giả ở huyện Sở Ấp lại phát triển nhanh đến vậy, từ loại kém chất lượng đã có thể làm ra hàng cao cấp giống y như thật.
Linh Phủ hỏi:
"Một cuộn độ điệp đáng giá bao nhiêu?"
Nàng đoán thứ này chắc chắn rất đắt, nếu không đã chẳng có người giả mạo, bởi riêng chi phí lụa thôi đã không hề rẻ.
Khuất Nguyên Đình đáp:
"Vào thời kỳ phản loạn Bác Thôi, triều đình từng rất thiếu ngân sách, khi ấy tể tướng đã đề nghị phát hành rộng rãi độ điệp để bù vào quân phí. Một cuộn độ điệp có thể bán được một trăm quan tiền."
Linh Phủ:
"!!!"
Thứ này, đắt như vậy sao?!
Một trăm quan thật, hàng giả cao cấp chắc chắn cũng không rẻ hơn bao nhiêu, bởi vì nếu giả mà không thể qua mặt được, thì làm sao dùng như hàng thật được.
Chuyện làm ăn của Tưởng huyện thừa quả thật không nhỏ!
Linh Phủ nhìn Khuất Nguyên Đình, thấy hắn xoa xoa mi tâm, thần sắc lộ vẻ mệt mỏi, liền nói:
"Tối nay thu hoạch đã lớn thế này rồi, Nguyên Đình huynh cũng đừng mãi lo nghĩ nữa, nghỉ ngơi sớm đi, ta cũng về đây."
Khuất Nguyên Đình đứng dậy nói:
"Ta tiễn nàng."
Linh Phủ biết hắn luôn chu toàn lễ nghi, cũng không từ chối, nghĩ rằng chỉ tiễn đến cửa là cùng. Ai ngờ Khuất Nguyên Đình lại tiễn nàng suốt một đoạn đường về tận phòng.
Trước lúc chia tay, hắn dặn dò:
"Buổi sáng đừng dậy sớm quá, ngủ thêm một chút để bù lại."
Linh Phủ gật đầu đồng ý. Nàng có thể ngủ thêm, nhưng Khuất Nguyên Đình e rằng nghỉ ngơi không bao lâu đã phải lên nha môn.
---
Mấy ngày sau, tại Tưởng phủ.
Người hầu được sai đến Quý Châu của Tưởng Đồng Phạm cuối cùng cũng trở về, mang theo một phong thư mà ông ta mong chờ đã lâu.
Tưởng huyện thừa đọc xong thư, bước đi quanh chỗ một hồi, sau đó lặng lẽ thay y phục ngắn màu nâu, cải trang đơn sơ, đi đến Thủy Dương Phường.
Cùng lúc ấy, Trình Duệ đang theo dõi gần Tưởng phủ liền lập tức sai Công Dã Trì về nha môn báo tin.
Trong một tam hợp viện ở Thủy Dương Phường, Tưởng huyện thừa nhìn những người đứng trong sân, nghiêm nghị nói:
"Các ngươi đã ở đây làm việc không ít ngày, hẳn cũng nhớ gia đình mình rồi. Từ hôm nay, nơi này không làm việc nữa, mỗi người đều có thể nhận mười quan tiền rồi rời đi."
Lời này của Tưởng huyện thừa khiến mắt của những người kia sáng lên.
Họ đều đến từ các huyện vùng lân cận. Người ở lâu nhất đã làm hơn một năm, ngắn nhất cũng vài tháng.
Lúc mới đến, họ không biết mình đang làm gì. Sau đó, người hiểu biết hơn bắt đầu nhận ra việc này, rồi lo lắng liệu có còn đường về nhà hay không.
Nơi này ban đầu có rất nhiều người canh chừng họ làm việc, họ được thông báo rằng chỉ cần làm tốt, sau khi hoàn thành sẽ nhận được một khoản lớn.
Nếu bỏ trốn, sẽ liên lụy đến gia đình họ.
Vốn là dân lao động, họ thấy chỉ cần làm việc tốt thì không bị đánh chửi, nên cũng chịu được. Huống chi, họ từng chứng kiến cảnh đáng sợ của người trốn chạy thất bại.
Hôm nay nghe nói có thể về nhà, lại còn được một khoản lớn, thật là bất ngờ ngoài mong đợi.