Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao

Chương 100: Sự hoàn hảo.




Linh Phủ nhìn về phía A Vân, hỏi:

"Ngươi hy vọng ta thay ngươi nói giúp với Huyện lệnh đại nhân sao?"

A Vân vội vàng lắc đầu, nói:

"Nô tỳ tuy ngu dốt, nhưng cũng biết câu 'vô công bất thụ lộc'. A Vân chẳng có công lao gì, làm sao dám vọng cầu được Huyện lệnh đại nhân xá tội?"

"Nên..." Nàng ta nhìn Linh Phủ bằng ánh mắt chân thành, tiếp lời:

"A Vân muốn đi theo tiểu thư làm việc. A Vân biết, dù có làm ở nội nha đến c.h.ế.t cũng không thể lập được công lao gì, cùng lắm chỉ là một nô lệ như trâu ngựa mà thôi!"

"Nhưng tiểu thư thì khác. Tiểu thư theo sát Huyện lệnh đại nhân, chia sẻ lo toan, lập được bao công trạng. Nếu A Vân cũng có thể giống tiểu thư, vậy thì sẽ có chút hy vọng!"

Linh Phủ im lặng.

Tim A Vân đập dữ dội, lời nàng ta vừa nói đã to gan đến cực điểm. Thành hay bại giờ chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ của nữ tử trước mặt.

Nàng ta đã liều. Lời cầu khẩn đầy mạnh mẽ, nửa thật nửa giả, được nói ra từ tận đáy lòng. Nếu Linh Phủ là kẻ âm hiểm độc ác, nàng hoàn toàn có thể khiến nagf ta không còn ngày nào yên ổn trong nội nha.

Nhưng nàng ta vẫn đánh cược!

Bằng sự quan sát của mình, nàng ta nhận thấy Linh Phủ tự trọng, ít nhất trên bề mặt không bao giờ làm khó các nô bộc như nàng ta. Đối với Anh Nữ và nàng ta, tiểu thư còn tỏ ra chút thương hại.

Nàng ta cược vào sự thương hại đó!

Chỉ cần Linh Phủ đồng ý, nàng ta không chỉ có cơ hội ra vào nội nha, mà còn có thể khiến Huyện lệnh đại nhân thường xuyên trông thấy mình.

Linh Phủ thân là nữ tử mà làm được việc, tại sao nàng không thể?

Linh Phủ biết chữ, biết viết, biết tính toán, nàng cũng biết!

Linh Phủ có chỗ đứng bên cạnh Huyện lệnh đại nhân, A Vân nàng ta cũng có thể!

Khó khăn lớn nhất chính là thân phận quan nô của nàng ta, nhưng điều đó cũng chính là lý do để nàng ta mở lời với Linh Phủ.

A Vân kiềm nén sự kích động trong lòng, ánh mắt cúi xuống đất, lặng lẽ chờ câu trả lời.

Một lúc sau, Linh Phủ chậm rãi, có chút do dự, cất lời:

"Ngươi nói ngươi vì tội của phụ thân mà phải vào quan nô?"

A Vân giật mình ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt mang theo nghi hoặc của Linh Phủ, cố đoán ý nàng.

Dưới ánh mắt ấy, A Vân dần cảm thấy nhục nhã. Nàng ta hít sâu hai hơi, lấy hết can đảm mà nói:

"Hồi tiểu thư, năm đó phụ thân của nô tỳ vì..."

Linh Phủ giơ tay, ý bảo nàng ta dừng lại.

A Vân kinh ngạc nhìn nàng.

Không phải muốn nàng lật ra vết thương của mình, phơi bày đoạn quá khứ nhục nhã nhất sao?



Chuyện đó nàng ta đã từng trải qua.

"Nghe nói ngươi vì tội của phụ thân mà phải vào quan nô?" Những lời này nàng ta đã rất quen thuộc.

Khi đó, đám gia quyến của quan phạm như nàng ta bị giam chung một chỗ, từng người đều bị quản sự lôi ra, bắt công khai nói lý do phải làm quan nô.

Bọn họ chế nhạo, mỉa mai những người vốn là phu nhân, tiểu thư quan gia, hả hê khi nhìn thấy họ từ bỏ tự tôn, bị sỉ nhục trước công chúng.

Những ánh mắt hả hê đó như những thanh sắt nung đỏ, khắc sâu bốn chữ "gia quyến quan phạm" đầy nhục nhã vào tận da thịt, xương cốt của họ.

Nỗi đau lớn nhất của họ chính là niềm vui của những kẻ đó.

Từ đó, A Vân đã tận mắt thấy được sự ác độc của con người.

Lời hỏi của Linh Phủ vừa rồi khiến nàng theo bản năng nhớ lại đoạn ký ức ấy, bản năng cho rằng nàng cũng muốn sỉ nhục mình một lần nữa.

Nhưng Linh Phủ lại ngắt lời nàng.

"Phụ thân ngươi vì sao phạm tội, ngươi không cần nói với ta. Dẫu ông ấy có lỗi lầm gì, đó cũng là việc của ông ấy, không phải của ngươi."

A Vân ngẩn ngơ nhìn Linh Phủ.

Linh Phủ không hề tránh né ánh mắt nàng:

“Ta cũng có thể hiểu được ý muốn rời khỏi nơi đây của ngươi. Ngươi nói muốn đi theo ta làm việc, nhưng ta cũng chỉ là kẻ đi theo Huyện lệnh đại nhân làm việc mà thôi. Đã là quan quyến xuất thân, ngươi nhất định hiểu rõ sự nguy hiểm và lạnh lùng nơi quan trường hơn người thường.”

“Vậy nên, ngươi phải hết sức cẩn thận, chú ý hành sự, đừng phạm sai lầm, tránh liên lụy đến thượng quan.”

A Vân hơi hé miệng: Ý này, là đồng ý rồi sao?

“Linh Phủ tiểu thư đồng ý với A Vân rồi?”

Linh Phủ gật đầu:

“Nhưng ta cần khảo sát ngươi một thời gian, mới có thể quyết định ngươi phù hợp làm gì.”

Nàng không nghĩ ra lý do gì để từ chối lời thỉnh cầu của A Vân, cũng chẳng có ý định từ chối.

Thời đại này, không gian dành cho nữ tử quá nhỏ, huống chi A Vân còn là một quan tỳ?

Hôm nay A Vân lấy hết dũng khí, tự mình tìm lấy một con đường, sao nàng không giúp người trọn tâm nguyện?

Khi xưa bản thân đi đến bước đường cùng, Khuất Nguyên Đình cũng đã cho nàng một con đường sống như thế.

Nhưng nàng rốt cuộc không can đảm như Khuất Nguyên Đình, không dám tùy tiện giữ lại một người chưa rõ gốc rễ bên mình.

Nàng hiểu bản thân, cũng có tự tin nơi mình, nhưng lại không mấy hiểu rõ về A Vân. Nàng có thể cho A Vân một cơ hội, nhưng không thể vì quyết định của mình mà ảnh hưởng đến Khuất Nguyên Đình.

Vì vậy, nàng cần khảo sát A Vân.

Nếu nàng ta thật sự là người đáng để trọng dụng, nàng sẵn sàng thành toàn cho A Vân, cũng sẽ nguyện ý xin Khuất Nguyên Đình một lời cho phép.

A Vân xúc động bởi sự nhẹ nhàng mà Linh Phủ xử lý mọi chuyện, nàng không ép hỏi về tội của phụ thân A Vân, càng không nhân dịp đó mà hạ nhục hay làm nhục nàng ta, trái lại còn bảo vệ lòng tự tôn của nàng ta...

Hơn thế nữa, Linh Phủ còn đồng ý với thỉnh cầu của nàng ta...



Lòng A Vân bỗng d.a.o động, không nhịn được tự hỏi, liệu có người nào đối với kẻ khác lại có lòng tốt vô cớ đến vậy?

Nàngta bối rối nhìn Linh Phủ, đột nhiên hoài nghi về những nhận thức trước đây của mình...

Khi A Vân trở lại phòng mình, Anh Nữ không nằm nghỉ, chỉ ngồi im nhìn nàng ta chằm chằm, như có điều muốn hỏi.

A Vân mải chìm trong suy nghĩ, cố ý lờ đi sự hiện diện của Anh Nữ. Nàng ta vốn không định đem chuyện này kể cho Anh Nữ biết.

Hai người đều ôm tâm tư riêng mà ngủ qua một đêm. Đến sáng hôm sau, Anh Nữ vẫn không nhịn được mà hỏi:

“Linh Phủ tiểu thư giữ ngươi lại làm gì vậy?”

A Vân là người có tính toán, những việc chưa chắc chắn sẽ không kể với người khác. Dù Linh Phủ đã đồng ý, nhưng nàng vẫn chưa xác định khảo sát mình thế nào. Trong mắt A Vân, chuyện này vẫn còn chưa đủ chắc chắn. Nhiều thêm một người biết, chỉ tăng thêm một phần rủi ro.

Vì thế nàng ta hờ hững đáp:

“Chẳng có gì đâu, chỉ là hỏi ta cách làm mũ màn, khen tay ta khéo léo này nọ thôi.”

Anh Nữ nửa tin nửa ngờ, âm thầm nghĩ, dạo này bản thân quá kín đáo, không bộc lộ nhiều như A Vân. Có lẽ vì thế mà Linh Phủ tiểu thư thấy nàng không đủ tận tụy chăng?

Không được, phải chủ động hơn, nếu không sẽ để A Vân vượt mặt mất.

---

Buổi sáng, Khuất Nguyên Đình dùng xong bữa, thay quan phục rồi ra ngoài, bất ngờ phát hiện Linh Phủ đang chờ trước cửa.

Tâm trạng hắn sáng bừng lên. Kể từ khi Trình Duệ đến, Linh Phủ không còn theo sát hắn nữa. Đã rất lâu rồi nàng không chờ hắn cùng đến nha môn.

“Linh Phủ.” Hắn mỉm cười bước tới.

Linh Phủ cũng đáp lại bằng một nụ cười đầy sức sống:

“Nguyên Đình huynh buổi sáng tốt lành.”

“Hôm nay là ngày lành gì mà lại khiến nàng chờ ta thế này?” hắn hỏi.

Linh Phủ nhìn vào gương mặt tuấn tú nghiêng nghiêng của hắn, cân nhắc mở lời:

“Ta có chuyện muốn bàn với Nguyên Đình huynh.”

“Ồ?” Hắn dừng bước, nghiêm túc chờ câu sau của nàng.

Linh Phủ nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Từ khi gặp được Nguyên Đình huynh, vận may của ta dường như đã khởi sắc. Không chỉ nhận được một công việc vừa ý, mà còn lấy lại được ruộng đất của gia đình. Ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.”

Khuất Nguyên Đình mỉm cười:

“Rồi sao?”

Linh Phủ chớp mắt, nói:

“Mẫu thân ta dạy rằng làm người không nên quá tham lam, ta thấy rất có lý. Bây giờ cuộc sống của ta đã tốt đẹp, ruộng đất cũng đã thu hồi, sắp tới sẽ có thêm thu nhập. Vì vậy, Nguyên Đình huynh không cần mỗi tháng đưa ta tám quan nhiều như thế nữa.”