Vũ Lâm Linh

Chương 3: Ngày thứ ba: Thức tỉnh




Bên ngoài mưa bụi kéo dài, ngựa bị cột dưới tàng cây, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng phì phò trong mũi.

“Vị này, ngày trời mưa, ngày lưu khách, khách lưu không? Lưu!”

Nghe tiếng quay đầu, chỉ thấy một nam tử toàn thân áo trắng ngà ngồi trên phiến đá, gõ gõ tay thở dài.

Trường Canh không thấy rõ bộ mặt người nọ, nhưng vẫn nói: “Trời mưa, trời lưu khách, lưu trời, không lưu khách.” 

Người nọ nghe vậy liền ngưng động tác, quay đầu. “Xin hỏi vị huynh này, là người đi bán hàng?”

Trường Canh hơi khom người, thở dài nói: “Đúng vậy. Gặp ngày trời không tốt, đường về gặp mưa.”

Người nọ phe phẩy quạt, mặt thở dài, “Tiểu đệ ta cũng không may mắn. Nghĩ tháng cuối xuân thời tiết tốt, đúng dịp chơi xuân đạp thanh, thế nào lại gặp một trận mưa như vậy mà?”

Trường Canh chưa kịp đáp lại, chỉ nghe người nọ lẩm bẩm một câu: “Xem ra, không may mắn cũng không phải chỉ có ta và ngươi.” Y nghe vậy, lại giương mắt nhìn xa xa. 

Chỉ thấy từ trong mông lung, một người chạy nhanh về phía mái đình.  

“Tiểu huynh đệ, mau mau tiến vào tránh mưa đi!” Trường Canh thế nhưng không quản được âm thanh của mình, hô một tiếng với người bên ngoài. 

Thân ảnh ướt đẫm kia nghe một tiếng liền cứng đờ, nhưng nhanh chóng đi xuyên qua mưa bụi, đến trước mặt mái đình, nhưng vẫn không tiến vào.

Trường Canh thúc giục. “Mau vào đi.”

Người nọ bước từng bước về phía trước, rốt cuộc ngăn cách một làn mưa, đứng ở trước mặt Trường Canh. Như vậy, y lại càng có thể nhìn thấy khuôn mặt người này, còn rõ ràng hơn so với vị nam tử con nhà giàu ngồi bên cạnh này. 

Trong lòng Trường Canh cả kinh.

Mộng dài, tỉnh lại người đã đầy mồ hôi lạnh…

Qua chiếc cửa gỗ, y nhìn cơn mưa vẫn tí tách tí tách rơi bên ngoài, mưa dù nhỏ như vậy, nhưng vẫn không thấy tạnh.

“Trường Canh huynh tỉnh rồi?”

Trường Canh nghe vậy, hô hấp cứng lại. Y cơ hồ quên đêm qua mình đã có một đêm hoang đường với một nam tử không quen biết, mây mưa điên loạn trong ngôi nhà tranh thoát đời tịnh thế. Thấy y không trả lời, nam tử kia liền ghé sát lại, bàn tay ve vuốt bờ ngực trần của y.

Long Nhuận có thể cảm nhận được y không tự nhiên, nhưng vẫn nằm úp sấp lên vai y một lúc, rồi lưu luyến nói: “Đêm qua ngươi khiến cả người ta trở nên dính dấp, bây giờ lại rất thoải mái.”

“Ta nấu nước cho ngươi.” Trường Canh nói xong định xuống giường, Long Nhuận vươn tay đè y lại nói: “Không cần, hang nước bên ngoài là được rồi.”

Trương Canh điềm nhiên nhìn hắn. 

Long Nhuận mỉm cười nói. “Nói như vậy Trường Canh huynh cũng biết ta không phải phàm nhân?”

Trường Canh nghe vậy, hạ mi mắt.

Long Nhuận vươn tay, lòng bàn tay đặt lên mu bàn tay lạnh lẽo của người nọ, “Ta không có hại lòng ngươi.” Sau đó người kia không hề phản ứng, liền dời tay, một mình xuống giường.

Long Nhuận khoả thân đi ra nhà tranh, qua ô cửa gỗ chưa đước dán giấy, dáng người xinh đẹp ngồi trên ghế dài lại vô cùng chân thật. Nhớ đến việc được ôm thân thể nóng bỏng đó cả một đêm, tựa hồ lại có một đạo tà khí dâng lên, tán loạn trong cơ thể.

Long Nhuận liếc nhìn bầu trời nhạt màu xám u, lại đến hang nước múc một bầu nước, có định ý dội lên người mình. 

“Rào,” tiếng nước vang lên, hắn buông gáo nước xuống, nâng một chân lên một bên hang nước, một tay vòng ra phía sau, ngón trỏ xâm nhập vào cúc huyệt đã bị sử dụng quá độ kia, vừa thong thả kéo ra đẩy vào.

Việc này còn chưa làm được một nửa, hắn đã bị một người khác kéo lùi về phía sau.

“Ngươi đến tột cùng là người như thế nào?” Trường Canh đứng thẳng người, đôi môi khẽ mở, vận sức chờ phát động, như thể lúc nào cũng có khả năng cắn lên cần cổ trần trụi của Long Nhuận. 

Long Nhuận bị y giữ chặt bả vai, cũng không thể xoay người, chỉ đành giữ nguyên tư thế bị hắn bắt lấy mà nói. “Chỉ là một tiểu yêu đi ngang qua mà thôi, công tử không cần nhớ, chỉ cần chờ cơn mưa này chấm dứt, ta sẽ rời đi.”

Trường Canh trầm mặc không nói, Long Nhuận lại có thể ra y đang tức giận. Hắn cảm thấy cả kinh, không ngờ phía sau lại đột nhiên bị một vật bừng bừng phấn chấn xâm nhập. Trường Canh buông hai vai hắn ra, dời xuống, bắt lấy xương hông,

“A… a…” Long Nhuận hoảng sợ, vội vàng cúi người xuống, dùng hay tay chống lên cửa hang bên cạnh, để khỏi bị người nọ làm ngã xuống mặt đất. Bên trên vừa mới chống đỡ ổn, Trường Canh bên kia lại buông một tay, mò mẫm trên người hắn.

“Nếu ngươi thành thực khai ra, ta sẽ tha cho ngươi một cái mạng.” Màu da Trường Canh thiên về trắng, nhưng không trắng bệch như Long Nhuận. Lúc này xuân tình bừng bừng phấn chấn, hai gò má ửng hồng, cũng là một loại phong tình khác.

Như thế, Long Nhuận cắn chặt môi dưới, khẽ xoay người nhìn về phía y.

Trường Canh nhíu mi, vươn tay vén mái tóc đen sau lưng hắn lên, ôm lấy cổ hắn, há mồm cắn.

Long Nhuận ăn đau, kêu “a” một tiếng, nhưng người sau lưng cũng thấy thú vị mà mút cắn trên cổ, tách tách chậc chậc, rất phiến tình.

“Ngươi là cẩu sao? Cứ gặp thịt là cắn?” Dưới thân hắn vẫn bị vật cứng rắn kia xỏ xuyên qua, người nọ dùng sức đâm vào thật sâu, lại tựa như chỉ nguyện đi vào, không chịu rút ra, nhẹ nhàng đưa đẩy.

Trường Canh không nói gì, nhắm mắt thưởng thức tư vị tinh tế của hắn. Người này da thịt trơn trượt, lại lạnh lẽo như sinh vật đã chết, còn mang theo mùi đất thản nhiên. Rõ ràng như thế, lại khiến y yêu thích không buông tay, giống như thuốc phiện, mất hồn thực cốt. Chỉ cần hơi chạm vào, sẽ khiến người ta cam tâm tình nguyện làm nô lệ, nhất là sau khi thưởng thức hương vị như bay lên trời cao kia, thì sẽ không muốn buông tay..

Y liếm vết thương do mình cắn ra trên thân người nọ, lại không ngừng để lại vô số dấu vết trên da thịt kia. 

Va chạm phía sau càng lúc càng mãnh liệt, tiếng rên rỉ cố gắng nhẫn nhịn cũng chỉ có thể miệng vỡ mà ra. Chẳng qua sau một tiếng thở sâu ái muội, hắn lại bị người phía sau kéo mạnh qua, cằm bị thô lỗ nắm, một đôi môi khác cứ như vậy mà ép lên.

Hai người thở dốc quấn quít với nhau, chỉ bạc triền miên, khó xa khó dứt.

Đầu óc Long Nhuận dần dần hỗn độn, như chậm rãi mất đi tri giác. Nhưng mà một chớp mắt tiếp theo, hắn giật mình một cái, khóe mắt vỡ oà giọt trước giọt sau, hai dòng lệ tràn ra. 

Trường Canh ôm chắc hông của hắn, đâm một cái thật sâu vào, cũng tiết ra trong thân thể hắn. Người trong lòng thở dốc chưa ổn định được, lại lập tức bị y kéo qua.

Hàm răng trắng cắn lên đôi môi đã bị chà đạp đến đỏ mọng, chóp mũi hai người kề sát, một tình cảm khó hiểu nảy sinh, lại khiến hai người không thể nói rõ.