Vũ Lâm Lâm

Chương 7




Nhóm tiêu sư trong tiêu cục thấy Ngô Chinh dẫn theo một thanh niên thanh tú tuấn nhã đi vào không khỏi tò mò nhìn qua, nghe Ngô Chinh giới thiệu là bằng hữu, thấy Nhạc Cẩn Ngôn khuôn mặt ôn hòa dễ gần liền đều cùng y chào hỏi.

Nhạc Cẩn Ngôn ra khỏi vương phủ liền cảm thấy toàn thân thoải mái, gặp những tiêu sư sảng khoái này liền thích, theo chân bọn họ buôn chuyện. Ngô Chinh đi xin phép ra ngoài, thấy Nhạc Cẩn Ngôn đang hòa mình vào đoàn người, nở nụ cười, kéo Nhạc Cẩn Ngôn theo, mọi người đều chào tạm biệt, tiếp đó mang Nhạc Cẩn Ngôn về chỗ của mình.

Ngô Chinh thuê một gian phòng ở phía nam thành, không lớn những gọn gàng sạch sẽ, còn có một cái sân nhỏ. Nhạc Cẩn Ngôn ghé vào giường của Ngô Chinh, lớn tiếng lầm bầm nói: “Thật là thoải mái thật là thoải mái, hai ngày nay ta suýt nghẹn hỏng rồi.” y ở trong vương phủ hai ngày nay phải cẩn thận, cả ngày nơm nớp lo sợ, quả thật là nghẹn khuất.

Ngô Chinh trên đường về nhà đã mua ít thịt, đang chuẩn bị nấu cơm ở bếp, nghe được Nhạc Cẩn Ngôn nói lầm bầm liền hỏi: “Ngươi ở chỗ nào bị nghẹn hỏng rồi?”

Nhạc Cẩn Ngôn trở mình, nói: “Nghẹn trong Thụy vương phủ.”

Ngô Chinh không khỏi ngẩn người: “Tại sao lại đến Thụy vương phủ?”

Nhạc Cẩn Ngôn phiền não nói: “Bọn họ nói ta giống một người tên là Tề Hạo Cẩm, bắt ta vào vương phủ. Sau đó chân Thụy vương bị thương muốn ta ở lại trị thương cho hắn, còn muốn ở lại làm đại phu trong phủ của hắn đến mùa xuân sang năm.” Nhạc Cẩn Ngôn lại trở mình, “Có điều Thụy vương kia cũng không tệ lắm, hôm nay thả ta ra đi tìm huynh. Còn có thể qua đêm ở đây.” Y dùng tay nâng má, đôi mắt giống như cún con trông mong mà nhìn Ngô Chinh: “Ngô đại ca, ta muốn ăn thịt kho tàu ngươi làm, phải thêm thật nhiều khoai tây.”

Ngô Chinh nở nụ cười, “Biết ngay là ngươi thích cái này mà.” Hắn nhấc thịt và đồ ăn, “Đã sớm mua.”

Nhạc Cẩn Ngôn cười meo meo quay về giường nằm, bắt chân chéo, hừ tiểu khúc, chân còn rung rung. Ngô Chinh nhìn bộ dáng bại hoại của Nhạc Cẩn Ngôn, cười lắc đầu, xoay người vào bếp nấu cơm tiếp.

Sắp đầu đông nên trời tối rất sớm, trong phòng đốt đèn, ngọn đèn màu vàng chanh có vẻ ấm áp lạ thường. Nhạc Cẩn Ngôn ăn đến quên trời đất, miệng bóng loáng, tiêu diệt hơn nửa chỗ khoai tây. Ngô Chinh cười lau miệng cho y: “Ngươi nha, còn nói Thận Hành ăn nhiều, ngươi ăn cũng không kém nha.”

Nhạc Cẩn Ngôn đang ngậm khoai tay, lúng búng nói: “Ta đều nhường cho hắn thôi.”

Ngô Chinh cưng chiều nhìn y: “Vậy cũng đúng, nhưng ở trước mặt ta thì ngươi xấu lắm.”

Nhạc Cẩn Ngôn ngẩng đầu cười với Ngô Chinh, tiếp tục ngồm ngoàm ăn thịt. Ngô Chinh vỗ đầu: “Ta như thế nào lại quên.” Cầm bình rượu dưới giường lên, mở ra, một cỗ hương rượu nhẹ nhàng bay ra. Nhạc Cẩn Ngôn hoan hô, đoạt lấy bình rượu, ngửi một hơi thật sâu: “Thơm quá, nữ nhi hồng tốt nhất a. Ngô đại ca ngươi là người tốt nhất.”

Ngô Chinh cầm hai cái chén nhỏ ra, nói: “Biết ngươi tới nên ta sớm nhờ Trần sư phó mang về lúc áp tải hàng. Không được uống nhiều a.” Nhạc Cẩn Ngôn khẩn cấp chắt rượu, bưng lên nhấp một ngụm, thỏa mãn nheo mắt lại, thấp giọng thở dài: “Rượu ngon a.” Ngô Chinh nhìn bộ dáng vui vẻ của y, mỉm cười, bưng chén lên uống một ngụm, quả nhiên không tồi.

Ăn no uống sau, Ngô Chinh thu dọn bát đũa, Nhạc Cẩn Ngôn kéo hắn ngồi xuống giường rồi như hiến vật quý lấy ra một cái bình sứ nhỏ, chính là tuyết chi mạn kia, thực buồn khổ thở dài nói: “Vốn là đầy một bình, chính là phải cấp Thụy vương kia cầm máu mất một nửa, chỉ còn một chút nhưng chắc vẫn dùng được. Chờ lần sau ta lại mang cho ngươi một bình khác.”

Ngô Chinh biết tuyết chi mạn này chế rất khó, phải tìm dược liệu trên vách núi đen nguy hiểm đến tính mạng, chế là một lọ như vậy tốn mất cả năm, lập tức trân trọng mà thu bình kia vào áo.

Nhạc Cẩn Ngôn lại lấy ra một đồ vật có hình dáng cái đai lưng, “Đây là dược mang ta làm, ngâm thật nhiều nước dược thảo, còn may hai tầng dược thảo vào, nhưng không dầy quá đâu,” y lôi kéo tay Ngô Chinh cho hắn sờ, “Mỗi ngày đeo trên lưng, có thể bảo vệ phần eo, dùng hơn hai năm cũng được.” Nhạc Cẩn Ngôn lại lấy tiếng dược du trị thương cùng thuốc mỡ sinh gân nối xương, Ngô Chinh cười tủm tỉm nhất nhất nhận lấy.

Nhạc Cẩn Ngôn hiến bảo vật xong liền mệt nhọc, hôm nay y dạo trên đường một hồi lâu, lại vừa uống rượu nên muốn đi ngủ. Ngô Chinh mang nước ấm đến cho y, chính là y đã chống đỡ không được, lên giường ngủ. Ngô Chinh không làm sao được đành phải ôm y rửa chân, cởi áo ngoài rồi đắp chăn, hắn cũng rửa sạch sẽ, tắt đèn, nằm xuống cạnh Nhạc Cẩn Ngôn.

Ánh trăng sáng lắm, tà tà chiếu vào cửa sổ, Nhạc Cẩn Ngôn không biết mơ thấy gì mà ha ha cười thành tiếng, trở mình, tay chân bò lên người Ngô Chinh, đầu cũng tiến vào lòng Ngô Chinh. Ngô Chinh dùng tay ôm lấy Nhạc Cẩn Ngôn, thấy Nhạc Cẩn Ngôn ngủ say sưa, mỉm cười, đột nhiên nhớ tới hôm nay nhìn thấy bóng người ở góc tường, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Hắn trầm tư một hồi, ôm chặt Nhạc Cẩn Ngôn vào trong lòng, nhắm mắt ngủ.

Trong một phủ đệ ở phía bắc thành, ánh trăng chiếu lên mặt hồ như biến thành một chiếc gương sáng chói. Một bạch y nhân ngồi trong đình giữa hồ đánh đàn, tiếng đàn du dương làm cho người ta trầm tĩnh, một nam tử bức nhanh đến bên hồ, tung người một cái ra đình, khom người nói: “Công tử.”

Bạch y nhân ngừng tay, quay đầu lại cười nói: “Tiểu Bát, có tin tức gì sao?” dưới ánh trăng nhìn thấy rõ ràng, bạch y nhân dung mạo tuấn mỹ, thần tình tôn quý khí.

Tiểu Bát trầm giọng nói: Tiểu nhân theo người nọ một ngày, nhìn y dạo phố, cuối cùng đến Long Uy tiêu cục gặp Ngô Chinh, giống như đã quen nhau từ trước.”

Bạch y nhân sửng sốt: “Ngô Chinh? Không phải là tiêu sư đứng đầu của Long Uy tiêu cục sao, ta nhớ thân thủ của hắn rất cao, Nhạc Cẩn Ngôn kia là đại phu, sao lại quen biết một tiêu sư.”

Tiểu Bát nói: “Tiểu nhân hôm nay đã tra xét một chút về Ngô Chinh, Ngô Chinh kia giống Nhạc Cẩn Ngôn cùng là người Tương Tây, hai người là đồng hương.”

Bạch y nhân trầm ngâm: “Vậy à.” Hắn hỏi Tiểu Bát: “Nhạc Cẩn Ngôn kia thật sự là giống Tề Hạo Cẩm như đúc sao?”

“Vâng, ngay cả dáng người cũng tương tự, tuổi tác nhìn qua cũng không sai biệt lắm.”

Bạch y nhân tiếp tục đánh đàn, hỏi: “Tiểu Bát, ngươi thấy nên xử trí Nhạc Cẩn Ngôn kia như thế nào?”

Tiểu Bát suy nghĩ rồi nói: “Thụy vương hình như muốn giữ Nhạc Cẩn Ngôn làm đại phu trong phủ, nếu động vào y chỉ sợ kinh động Thụy vương, tiểu nhân sẽ phái người theo dõi y, tùy cơ hành động.”

Bạch y nhân gật đầu nói: “Ngươi nghĩ tốt lắm, vậy cứ theo đó mà làm thôi.” Tiểu Bát cúi người làm lễ, thả người bay ra khỏi đình.

Bạch y nhân ánh mắt lạnh xuống, nhẹ giọng nói: “Tề Hạo Cẩm, Nhạc Cẩn Ngôn, bộ dạng giống nhau như đúc? Thú vị.” tiếng đàn vừa chuyển, ẩn ẩn có ý kiên định.

Sáng hôm sau Nhạc Cẩn Ngôn rời giường thì mặt trời đã lên cao, Ngô Chinh đã sớm dậy. Nhạc Cẩn Ngôn đứng lên, xoa mắt đi vào sân, quả nhiên thấy Ngô Chinh đang luyện đao, một cây đao múa kín kẽ đến nước dội không lọt, kêu một tiếng: “Ngô đại ca.”

Ngô Chinh nghe tiếng thu đao, thấy Nhạc Cẩn Ngôn không mặc áo khoác, nhăn mi lôi y vào nhà, miệng lầm bầm: “Y phục cũng không mặc, hôm nay lạnh như thế này, không cẩn thận lại cảm lạnh sinh bệnh.” Nhạc Cẩn Ngôn hì hì cười nói: “Không sợ, ta là đại phu.”

Nhạc Cẩn Ngôn một bên rửa mặt, Ngô Chinh lấy quần áo của y nhìn nhìn, hỏi: “Y phục sao lại có chút vết bẩn?”

Nhạc Cẩn Ngôn đang lau mặt, âm thanh rầu rĩ nói: “Ở trên dính máu, ta cố giặt sạch nhưng vẫn còn một chút.”

Ngô Chinh buông y phục ra nói: “Mau rửa mặt, một lát nữa ta mang ngươi đi mua y phục.”

Nhạc Cẩn Ngôn nhanh chóng nói: “Ta còn muốn đi ăn.”

Ngô Chinh bật cười: “Được được, mau rửa mặt.”

Nhạc Cẩn Ngôn vội vàng rửa sạch, theo Ngô Chinh ra cửa.