Vũ Lâm Ký Sự

Chương 85





Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ tám mươi lăm
PHẨM HƯƠNG VIỆN BÀY CUỘC THƯƠNG MÃI
TRÊU THÔNG THIÊN, CỬU TRÙNG XUẤT HIỆN
Nguồn : Tàng Thư Viện
Lại nói, trung niên thương nhân tuôn ra từng tràng từng tràng những lời chúc tụng, liên thanh như pháo, càng nói càng hăng, tuôn ra những câu chúc tụng hết sức văn vẻ khiến quần hùng phải ôm bụng mà cười. Hồi lâu, trong đám quần hùng mới có người cố nín cười, hỏi vào chính sự :
- Đại lão bản định bán món gì thế, có thể cho xem hàng được không ?
Thương nhân trung niên vòng tay nói :
- Vâng. Vâng. Tiểu lão bản xin giới thiệu ngay đây. Tuy hàng hóa của bản hiệu cũng chẳng lấy gì làm đặc sắc, nhưng xin bảo đảm với chư vị tất cả đều là những món hàng rất khó kiếm, rất đáng giá, nhất là đối với những trang anh hùng hiệp khách võ lâm như chư vị đây. Ít thì vài mươi lượng, vừa thì vài trăm lượng, nhiều thì vài nghìn, vài vạn lượng bạch ngân, loại nào giá nào cũng có. Hy vọng có thể làm hài lòng chư vị. Chư vị có thể mua về dùng, làm vật kỷ niệm, làm quà tặng thân hữu hoặc mang bán lại kiếm lời cũng đều được cả. Hàng quý hàng hiếm hàng giá trị. Không mua sẽ thấy tiếc vô cùng.
Đoạn y quay lại đám thuộc hạ, nói lớn :
- Mau mang hàng mẫu lên đây để ta giới thiệu với quý khách hàng.
Bọn thuộc hạ vâng dạ, khiêng lên bình đài một chiếc rương lớn. Thương nhân trung niên lấy từ trong người ra một chiếc chìa khóa, mở nắp chiếc rương. Quần hùng chăm chú nhìn lên, hồi họp chờ đợi. Cả những vị lãnh tụ các bang phái cũng rất hiếu kỳ muốn biết. Thái Chính Cung trước giờ vẫn luôn hành sự thần bí, có lẽ lần này cũng sẽ không khác. Ai nấy đều dõi mắt chăm chú nhìn lên bình đài, hầu như đã quên mất mục đích chính của cuộc hội họp lần này của bọn họ.
Đầu tiên, thương nhân trung niên lấy ra một thanh trường kiếm, giơ lên cho quần hào cùng xem. Thanh kiếm này cũng bình thường như bao thanh kiếm khác, chẳng có chi đặc biệt. Quần hùng ồ lên thất vọng. Thương nhân trung niên đoán được mọi người đang nghĩ gì, đã tươi cười nói ngay :
- Chắc hẳn chư vị khách quan cho rằng vật này chẳng có chi đặc biệt. Không phải đâu. Xin giới thiệu với chư vị. Đây là vũ khí của giáo chúng Thông Thiên Giáo. Trên chuôi kiếm có khắc tiêu ký của Thông Thiên Giáo. Vật rất đặc biệt. Bản hiệu xin lấy giá ưu đãi, một thanh năm mươi lượng. Bản hiệu hiện chỉ có một trăm thanh. Nào. Mại vô. Mại vô. Nhanh tay thì còn, chậm tay thì hết. Mại vô. Mại vô.
Quần hùng vừa nghe nói đến Thông Thiên Giáo thì đồng ồ lên. Những điều bí mật của Thông Thiên Giáo cũng là mối quan tâm chính của cả bọn. Bọn họ đều đã từng nghe đồn đãi là Thái Chính Cung đã từng quét sạch Đông, Nam nhị đường của Thông Thiên Giáo. Đây chắc hẳn là chiến lợi phẩm.
Một số kẻ đứng gần bình đài liền tiến đến gần liếc mắt xem tiêu ký trên chuôi kiếm. Nhưng bàn tay của thương nhân trung niên đang đặt trên chuôi kiếm, bọn họ chẳng thể nhìn thấy được. Một gã trong bọn liền lấy ra năm mươi lượng đặt lên bàn. Thương nhân trung niên tươi cười nói :
- Đa tạ. Đa tạ đại lão bản đã có lòng chiếu cố bản hiệu.
Vừa nói y vừa trao thanh kiếm cho gã kia. Gã nhận lấy thanh kiếm rồi nhanh chóng lùi về chỗ cũ. Sau đó cả bọn liền xúm nhau lại xem xét thanh kiếm. Vì đó là vật của Thông Thiên Giáo nên mới khiến cho mọi người thấy hứng thú. Nhiều người khác nữa cũng chen tới. Đám đông xô đẩy nhau. Tiếng la gọi í ới vang lên không ngớt. Toàn trường huyên náo một lúc lâu.
Thương nhân trung niên lại vòng tay nói :
- Chẳng hay chư vị có còn ai chiếu cố đến bản hiệu nữa hay không ? Vật rất đặc biệt, rất độc đáo, rất khó kiếm, rất có ý nghĩa. Mại vô. Mại vô.

Lại có thêm khoảng hai chục người nữa rẽ đám đông tiến đến bình đài trao bạc nhận kiếm. Món hàng này đã gây nên hứng thú cho khá nhiều người, nhất là những thiếu niên hiệp khách. Thương nhân trung niên một tay giao hàng, một tay nhận bạc, vẻ mặt hớn hở, luôn miệng cám ơn từng người.
Trên bàn đã bày đầy mấy mươi đĩnh bạc. Thương nhân trung niên lấy ra một chiếc rương nhỏ, xếp bạc vào. Y lại bảo bọn thuộc hạ khiêng chiếc rương lớn xuống, rồi lại mang một chiếc rương lớn khác lên bình đài. Sau đó y lại hướng về phía quần hùng vòng tay cao giọng nói :
- Tiểu lão bản xin đa tạ chư vị đã chiếu cố đến bản hiệu. Nay tiểu lão bản lại xin giới thiệu với chư vị một món hàng càng đặc biệt hơn.
Y mở nắp rương, lấy ra một chiếc hắc y giơ cao lên cho quần hùng cùng xem, đoạn lớn tiếng nói :
- Đây là trang phục của giáo chúng Thông Thiên Giáo, có rất nhiều loại, tùy ý chư vị chọn lựa. Lần đầu chào hàng, bản hiệu xin lấy giá ưu đãi để làm quen. Trang phục giáo chúng hai mươi lượng, trưởng toán năm mươi lượng, phó đầu lĩnh một trăm lượng, đầu lĩnh hai trăm lượng, Hộ pháp năm trăm lượng, phó đường chủ một nghìn lượng, đường chủ năm nghìn lượng. Bản hiệu chỉ có một trăm bộ trang phục giáo chúng, trưởng toán : mười bộ, phó đầu lĩnh : năm bộ, đầu lĩnh : năm bộ, Hộ pháp : năm bộ, phó đường chủ : ba bộ, đường chủ : một bộ. Tất cả đều vẫn còn nguyên vẹn, chẳng hề suy suyễn. Mại vô. Mại vô. Mua mau kẻo hết.
Quần hùng nhìn nhau ngơ ngác. Những thứ trang phục này quả là khó kiếm. Nhưng mua về để làm gì. Toàn trường yên lặng hồi lâu. Chợt trong đám quần hùng có người lên tiếng hỏi :
- Những trang phục đó vẫn còn nguyên vẹn thật chứ ?
Thương nhân trung niên nói :
- Tiểu lão bản xin bảo đảm là vẫn còn nguyên vẹn. Những thứ này là do Đại tổng quản thân hành xuất trận thu về. Địch nhân đã bị bắt sống trong lúc chưa thương vong thì đương nhiên y phục phải còn nguyên vẹn.
Lại có tiếng người hỏi :
- Địch nhân toàn bộ đều bị bắt sống à ?
Thương nhân trung niên nói :
- Không phải. Không hoàn toàn như vậy. Trong lần vây quét ở Nam Xương, địch nhân một phần bị giết, ba phần bị bắt. Nhưng từ trước đến giờ, dưới tay bản cung chưa từng có một tên địch nào có thể chạy thoát được cả.
Mọi người lại ồ lên. Hèn gì mà trước giờ chưa ai biết rõ về Thái Chính Cung, chỉ mới nghe đồn đãi. Bỗng nhiên có giọng ồm ồm cất lên :
- Lúc nãy các hạ có giới thiệu món hàng trị giá vài vạn lượng, sao không lấy ra để mọi người xem cho biết.
Thương nhân trung niên tươi cười nói :
- Tiểu lão bản cũng muốn cho mọi người tường lãm, nhưng tiếc vì quy tắc thương mại xưa nay, đối với những loại hàng hóa có giá trị cao thì cứ tiền trao cháo múc. Đại lão bản có muốn mua không ?
Giọng kia lại cất lên :
- Các hạ không giới thiệu hàng hóa, ai biết gì mà mua với bán.
Thương nhân trung niên vẫn tươi cười nói :
- À à ! Nếu vậy thì tiểu lão bản đây xin được giới thiệu. Bản hiệu cũng có một số tin tức rất có giá trị. Ví như tôn chỉ, cơ cấu tổ chức, nhân số của Thông Thiên Giáo. Nhân vật nào đứng sau lưng Thông Thiên Giáo ? Ngoài Thông Thiên Giáo còn có những bang phái nào cũng có ý định thống nhất võ lâm ? … À à ! Còn nhiều, nhiều nữa. Tiền nào của đó. Giá nào cũng có. Ai muốn biết tin thì cứ trả tiền.
Trong bọn quần hùng lập tức rộn lên những tiếng xì xào bàn tán. Muốn chống lại bọn Thông Thiên Giáo thì trước hết phải biết rõ thực lực của bọn chúng. Những tin tức như thế ai lại không muốn biết. Mấy vị chưởng môn, chưởng giáo đưa mắt nhìn nhau. Một vị lên tiếng hỏi :
- Tôn chỉ của Thông Thiên Giáo là gì ? Cơ cấu tổ chức, nhân số ra sao ?
Thương nhân trung niên tươi cười nói :
- Tôn chỉ năm trăm lượng. Cơ cấu tổ chức năm nghìn lượng. Nhân số khuyến mãi thêm, không tính tiền.
Trong đám quần hùng có tiếng nói :
- Sao đắt quá vậy ?
Thương nhân trung niên vội xua tay phân trần :
- Không đắt đâu. Không đắt đâu. Như thế đã là quá rẻ rồi.
Rồi y lại nói thêm :
- Do đây là cuộc làm ăn lần đầu giữa đôi bên nên bản hiệu đã tính giá ưu đãi làm quen, không thể bớt thêm chút nào nữa cả. Chư vị thử bỏ ra năm nghìn lượng nhờ người đi điều tra thử xem có thu được kết quả hay không ? E rằng còn phải tốn thêm khoản tiền tuất nữa không chừng ?
Lời nói của y nghe cũng có lý. Các vị chưởng môn đã không ít lần phái người đi điều tra, thu thập những tin tức về bọn Thông Thiên Giáo, nhưng vẫn chẳng có mấy kết quả. Bọn họ liền họp lại bàn bạc. Chỉ có điều, giá tiền hơn năm nghìn lượng bạc kia đã khiến cho bọn họ do dự.
Trong bọn họ có một nhân vật lão thành vận áo gấm đoạn sang trọng, tư thái thế gia vọng tộc cao giọng nói :
- Có biết người biết ta thì mới có thể giành phần thắng được. Lão phu xin góp một nghìn lượng. Ai có thì góp thêm.
Quần hùng quyên góp một lúc thì đủ năm nghìn năm trăm lượng. Bang chủ Cái Bang Hà Vĩnh Tuấn đại diện mang đến bình đài đặt lên bàn. Thương nhân trung niên thu lấy, rồi nói :
- Đa tạ chư vị đã chiếu cố. Tôn chỉ của Thông Thiên Giáo là Độc bá võ lâm, thống nhất giang hồ. Cơ cấu tổ chức của bọn họ, ở Tổng đàn gồm Giáo chủ, phó Giáo chủ, Tổng đàn Hộ giáo, Tổng đàn Hộ pháp. Các Hộ pháp lại chia thành năm cấp : Hoàng y, Bạch y, Hồng y, Thanh y và Hắc y, nhân số khoảng hai trăm người. Bên trong có Nội tứ đường là Long, Lân, Quy, Phụng. Bên ngoài chia làm Ngoại tứ đường là Đông, Tây, Nam, Bắc. Đứng đầu là đường chủ, rồi phó đường chủ, Hộ pháp, đầu lĩnh, phó đầu lĩnh, trưởng toán, cuối cùng mới đến giáo chúng. Đầu lĩnh chỉ huy năm toán. Mỗi toán mười người. Nhân số mỗi đường vào khoảng hơn một nghìn người. Tổng nhân số Thông Thiên Giáo vào khoảng chín nghìn.
Bỗng từ trên mái một tòa viện phía tả vang lên một giọng nói lạnh lùng nhưng rền vang chấn động toàn trường :
- Ngươi cũng biết nhiều quá đó.
Thương nhân trung niên liền hướng về phía thanh âm phát ra, vòng tay nói :
- Chả dám. Chả dám. Đại lão bản có định chiếu cố bản hiệu hay không ? Bản hiệu hy vọng có thể làm đại lão bản hài lòng.

Giọng nói kia lại vang lên :
- Tôn chỉ Thái Chính Cung là gì ? Cơ cấu tổ chức ra sao ?
Thương nhân trung niên tay khẽ gõ bàn tính, trầm ngâm suy tính giây lát, rồi lại tươi cười nói :
- Đa tạ đại lão bản đã chiếu cố đến bản hiệu. Tôn chỉ một nghìn lượng. Cơ cấu tổ chức năm nghìn lượng.
Một vật màu trắng từ trên mái ngói chầm chậm bay ra, đến giữa bình đài thì nhẹ nhàng rớt xuống mặt bàn mà không hề gây ra một tiếng động nào. Nhìn kỹ lại thì đó là một xấp ngân phiếu. Kỹ thuật tinh kỳ, công lực thâm hậu. Quần hùng không nhịn được, đều lớn tiếng hoan hô.
Trong khi đó, thương nhân trung niên thu lấy tập ngân phiếu, cất giữ cẩn thận, rồi sau mới nói :
- Tôn chỉ của Thái Chính Cung là : Phát triển kinh thương, thu gom tài bảo. Cơ cấu tổ chức của bản cung gồm có ngũ đường, cửu viện. Ngũ đường là Nội đường, và Phong, Vân, Hoa, Nguyệt ngoại tứ đường. Cửu viện gồm Lưu Hương, Chiêu Hương, Thủy Hương, Văn Hương, Vũ Hương, Phẩm Hương, Bảo Hương, Thiếu Hương, Thiên Hương, phân bố trải rộng từ Hà Sóc đến tận Hồ Quảng. Chủ trì bản cung là Đại Tổng quản kiêm phụ trách Nội đường. Tiếp đến là tứ vị Tổng quản phụ trách Ngoại tứ đường cùng các Hộ cung Vệ sứ. Dưới nữa có viện chủ, phó viện chủ, trưởng sử, chấp sự, sứ giả, thống lĩnh, chưởng quầy, võ sư hộ viện, … cuối cùng là các môn hạ bình thường.
Mọi người lặng người chú tâm lắng nghe y kể tên chín viện của Thái Chính Cung. Trong chín viện này, chỉ mới có ba viện là Lưu Hương, Vũ Hương và Phẩm Hương là đã ra mắt giới võ lâm.
Chừng như nhớ ra một chuyện, y lại nói thêm :
- À ! Phải rồi. Thiếu Hương Viện cũng nằm trong dãy Tung Sơn, ở đỉnh núi bên kia, và đó cũng là nơi tĩnh tu của Vô Vi chân nhân. Khi đại lão bản tiến công Thiếu Thất Phong, hy vọng có thể bỏ qua nơi ấy, đừng làm lỡ cuộc thanh tu của chân nhân. Bản cung rất biết ơn.
Câu nói này đã khiến cho mọi người tại trường đều giật mình kinh hãi. Nhân vật thần bí kia là ai, thuộc thế lực nào. Nghe khẩu khí của thương nhân trung niên thì thế lực đó sớm hay muộn cũng sẽ tấn công Thiếu Lâm Tự. Điều này khiến bọn quần hùng thảy đều lo lắng. Một vài nhân vật đầu não đã lờ mờ hiểu ra vấn đề.
Giọng nói kia hừ lạnh, hỏi :
- Ngươi biết bản tòa là ai ?
Thương nhân trung niên tươi cười nói :
- Nếu như tiểu lão bản đoán không sai, đại lão bản đây nếu không phải là phó giáo chủ Thông Thiên Giáo thì ít nhất cũng phải là một vị Tổng đàn Hộ giáo. Bản hiệu còn có mấy món hàng nữa, đối với đại lão bản nhất định sẽ rất có ích. Đại lão bản có định mua hay không ?
Quần hùng nghe nói đều giật nảy mình, tay khẽ sờ vũ khí. Toàn trường rúng động. Quang cảnh đang náo nhiệt bỗng chốc yên ắng như tờ. Giọng nói kia bỗng cất tiếng cười ha hả, nói :
- Phải ! Phải ! Bản tòa chính là Tổng đàn Đại Hộ giáo của Thông Thiên Giáo. Ngươi có gì định bán cho bản tòa thế ?
Thương nhân trung niên nói :
- Đại lão bản có muốn biết bang phái nào sắp ra mặt tranh chấp với quý giáo hay không ? Tin tức nóng hổi, chưa hề được rao bán lần nào ? Bảo đảm trong võ lâm chưa một ai hay biết. Chắc giá một vạn lượng, không thêm không bớt. Bản hiệu còn khuyến mãi thêm tôn chỉ của bang phái đó.
Không có tiếng trả lời nhưng một xấp ngân phiếu nữa lại rơi xuống mặt bàn, kỹ thuật cũng cao tuyệt như lần vừa rồi. Thương nhân trung niên thu lấy xấp ngân phiếu, sau đó mới nói :
- Cửu Trùng Giáo. Một giáo phái đang trong giai đoạn củng cố thế lực. Tôn chỉ là Phát dương thánh giáo, thống nhất võ lâm.
Giọng nói kia lại vang lên thảng thốt :
- Phát dương thánh giáo, thống nhất võ lâm ?
Thương nhân trung niên gật đầu nói :
- Đúng vậy. Bản cung đã đụng độ với bọn họ rồi, nhưng song phương vẫn chưa phát sinh xung đột trực tiếp.
Giọng nói kia hừ lạnh nói :
- Bọn này to gan thật. Như thế chẳng khác nào đã công nhiên đối nghịch với bản giáo rồi !
Lặng yên giây lát, lão lại hỏi tiếp :
- Cơ cấu tổ chức, nhân số của Cửu Trùng Giáo thế nào ?
Thương nhân trung niên còn chưa kịp ra giá thì từ trên mái ngói của tòa tự viện phía hữu chợt vang lên tiếng nói âm trầm :
- Ta trả ngươi một vạn lượng. Ngươi đừng nói cho lão biết.
Giọng bên tả quát lớn :
- Ngươi là yêu nhân Cửu Trùng Giáo phải không ?
Giọng phía hữu vừa cười ha hả vừa quát trả lại :
- Ngươi là yêu nghiệt Thông Thiên Giáo chứ gì ?
Thanh âm vừa dứt thì một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cát bay đá liệng mù mịt, một góc tòa Đại Hùng Bảo Điện đổ sập xuống, quần hùng ai nấy nháo nhào nhảy tránh. Toàn trường hỗn loạn.
Các vị long đầu thủ lĩnh phe Vệ Đạo Minh đều xám mặt. Công phu lợi hại như hai người kia trong bọn họ không ai đương nổi.
Trong lúc ấy, giọng người bên tả nói :
- Khá lắm.
Giọng bên hữu cười lớn :
- Ngươi cũng chẳng kém gì. Có muốn thử nữa không ?

Công phu nội lực của hai người họ thật khủng khiếp. Song phương chỉ vừa mới thử sức một lần mà đã gây ra thiệt hại đến như thế rồi. Nếu lại còn tiếp tục nữa thì … hậu quả thật khó lường.
Vì nằm ở góc xa, gần đường lên núi, cách xa các tòa viện của Thiếu Lâm Tự nên sau cuộc đọ chưởng vừa rồi giữa hai đại cao thủ Thông Thiên, Cửu Trùng nhị giáo, bình đài của Phẩm Hương Viện cũng chẳng bị suy suyển là mấy. Giữa cảnh hỗn loạn, thương nhân trung niên vận khí quát lớn :
- Tiểu lão bản đang làm ăn buôn bán. Mong rằng chư vị đừng gây thêm hỗn loạn làm ảnh hưởng đến việc thương mãi của bản viện.
Giọng nói vang lên đột ngột, đầy dẫy trung khí át hẳn mọi thanh âm khác, khiến quần hùng định thần trở lại. Không ai muốn đắc tội với Thái Chính Cung nên quang cảnh dần dần bớt hỗn loạn. Hai nhân vật Thông Thiên Giáo và Cửu Trùng Giáo cũng không tiếp tục đối chưởng nữa.
Giọng bên tả là Đại Hộ giáo của Thông Thiên Giáo lớn tiếng nói :
- Bản tòa sẽ trả một vạn lượng. Ngươi hãy cho bản tòa biết cơ cấu tổ chức cùng nhân số của Cửu Trùng Giáo ?
Giọng bên hữu liền đáp lại :
- Ta trả một vạn lẻ một lượng. Đừng cho lão biết.
Giọng bên tả :
- Bản tòa trả một vạn một nghìn lượng.
Giọng bên hữu :
- Ta trả một vạn một nghìn lẻ một lượng.
Giọng bên tả :
- Bản tòa trả một vạn năm nghìn lượng.
Giọng bên hữu :
- Ta trả một vạn năm nghìn lẻ một lượng.
Giọng bên tả giận dữ quát :
- Bản tòa trả hai vạn lượng.
Giọng bên hữu càng cười lớn nói :
- Ta cũng trả hai vạn lượng. Đồng thời sẽ mua hết tất cả số hàng hóa mà ngươi đang bày bán đó.
Giọng bên tả càng thêm giận dữ, quát lớn :
- Ngươi chơi gác bản tòa phải không ? Ngươi định mua số hàng hóa đó về để làm gì hả ?
Giọng bên hữu cười ha hả đáp :
- Dĩ nhiên ta có chỗ dùng. Ngươi hỏi làm gì ?
Giọng bên tả đã nộ khí xung thiên, gằn giọng quát lớn :
- Ngươi tưởng bản tòa không hiểu mưu đồ đen tối của ngươi ư ? Bản tòa nhất định không để cho ngươi toại nguyện.
Giọng bên hữu càng cười lớn hơn :
- Rồi ngươi làm gì được ta nào ?
Giọng bên tả lửa giận bừng bừng, gầm lên :
- Lát nữa ngươi sẽ biết tay bản tòa.
Giọng bên hữu cười lớn :
- Chưa biết rồi ai sẽ biết tay ai à. Coi chừng dùng gậy đánh người lại đập ngược lại vào mặt mình đó.
Một bên càng lúc càng thêm tức giận, bên kia lại liên tục trêu cợt khiến tình hình mỗi lúc một thêm căng thẳng.