Vũ Lâm Ký Sự

Chương 74





Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ bảy mươi bốn
ĐÀO NGUYÊN VỌNG ĐOẠN VÔ TẦM XỨ
HOA TỰ PHIÊU LINH THỦY TỰ LƯU
Nguồn : Tàng Thư Viện
Lại nói, khi Nhất Vi Tử đề nghị Độc Tâm Ma phóng hạ đồ đao, xuất gia nhập đạo, rồi khai tông lập phái mà làm nhất đại tôn sư, lưu danh vạn thuở. Đề nghị của lão nghe cũng bùi tai. Độc Tâm Ma suy tính thật nhanh, và đã có quyết định. Anh nhi cũng gật đầu khen phải, nói :
- Nếu tiên sinh thuận ý thì ta sẽ xây cho tiên sinh một tòa đạo quan. Còn vị trí thì tùy tiên sinh chọn lựa. Chỉ hiềm một điều hiền sư đồ chỉ có hai người, việc khai tông lập phái chắc không dễ dàng.
Nhất Vi Tử bật cười :
- Tiểu vương gia không biết đấy thôi. Môn hạ của Địch thí chủ cũng hơn trăm người chứ không ít đâu.
Anh nhi ngạc nhiên nhìn Độc Tâm Ma. Lão gật đầu nói :
- Trình tiểu vương gia. Năm xưa thuộc hạ có thu nhận hai mươi tám tên đệ tử, gọi chung là Nhị Thập Bát Tú. Bọn chúng cũng đều có đệ tử, tính chung cũng trên trăm. Thuộc hạ ẩn cư đã lâu, bọn chúng đều hành đạo bên ngoài, chỉ có Phùng An là ở bên thuộc hạ suốt bấy lâu nay.
Anh nhi nói :
- Thế thì hay lắm. Mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lão ma lại nói :
- Nếu tiểu vương gia đặc biệt gia ân ban cho thuộc hạ một đạo quan thì xin hãy xây dựng trên Tung Sơn, gần Thiếu Lâm Tự. Từ lâu thuộc hạ đã muốn … muốn dùng nơi đó làm nơi ẩn cư.
Mọi người đều phì cười. Tâm ý của lão ma đã quá rõ. Lão muốn ở sát bên cạnh Thiếu Lâm Tự để tranh thế với ngôi chùa nổi tiếng này. Nếu có thể áp đảo được bọn môn hạ đệ tử phái Thiếu Lâm thì lại càng hay. Anh nhi mỉm cười nói :

- Được rồi. Ta chuẩn y yêu cầu của tiên sinh. Để khi xong việc ở đây rồi ta sẽ cho người đến Tung Sơn xây dựng đạo quan. Nay tiên sinh xuất gia nhập đạo tại Vô Vi Quan, âu cũng là cơ duyên. Thôi thì hãy lấy đạo hiệu là Vô Vi chân nhân. Các môn hạ đệ tử hãy lấy bốn chữ : Vô, Hối, Thành, Đạo làm đạo hiệu.
Lão ma chắp tay nói :
- Tạ tiểu vương gia ban cho đạo hiệu.
Anh nhi lại nói :
- Theo thông lệ, mỗi người gia nhập Trường Thanh Cung đều được ban cho tuyệt học. Vũ công tuyệt kỹ ở Trường Thanh Cung rất nhiều. Để ta thỉnh ý phụ vương rồi sẽ đem tuyệt học truyền thụ cho.
Lão ma kính cẩn vâng dạ, tạ ân. Anh nhi lại nói tiếp :
- Giờ cũng đã muộn rồi, mọi người nên đi nghỉ ngơi. Còn nhị vị tướng quân hãy đi thu xếp công việc. Chỉ một hay hai ngày nữa là phụ vương sẽ đến đây. Ta hy vọng công việc có thể được giải quyết xong trước khi phụ vương đến.
Mọi người vâng dạ, cáo lui. Trương Cát, Diệp Thanh hai vị tướng quân chia nhau đi bố trí nhân thủ, thu xếp công việc. Nhất Vi Tử mời Anh nhi vào tịnh thất của lão ở gian phía sau đàm đạo.
Đến lúc này, nghe lão đạo kể lại, Anh nhi mới biết ba sư đồ bọn họ cũng gặp phải tình trạng tương tự như cậu bé vừa gặp phải. Độc Tâm Ma cùng đệ tử đến xin tá túc, và rồi lão ngấm ngầm hạ độc ba vị đạo nhân, phản khách vi chủ, chiếm lấy đạo quan và giam ba vị đạo nhân xuống địa thất. Nếu như cậu bé không vô tình ghé qua đây thì thầy trò lão đạo cũng chẳng biết phải làm sao.
Kể xong, lão đạo lại nói :
- Nghe Trương tướng quân kể lại những chuyện vừa xảy ra, bần đạo vô cùng khâm phục tài trí và vũ công của tiểu vương gia. Lời truyền tụng Giang gia không có hạng bất tài quả không ngoa. Tiểu vương gia tuổi trẻ tài cao, tất sẽ làm rạng rỡ tông môn, danh vang tứ hải.
Anh nhi khiêm tốn nói :
- Đạo trưởng khen quá lời rồi. Tiểu sinh thật không dám nhận. Tiểu sinh tài sơ đức bạc, nào có đáng gì đâu.
Lão đạo nói :
- Tiểu vương gia không nên quá khiêm tốn. Không nói chuyện gì khác. Chỉ riêng việc tiểu vương gia có trên trăm năm công lực, luyện thành Ma Nhãn Di Hồn Đại Pháp là đã đáng kính phục rồi.
Anh nhi khẽ cười nói :
- Không dám giấu đạo trưởng. Trăm năm công lực đó không phải do tiểu sinh gia công tu tập có được mà là được phụ vương ban cho đấy. Hôm trước phụ vương được Lỗ bá bá tặng cho một ít Thiên phù huyền trân. Phụ vương hết mực thương yêu tiểu sinh nên đã cho tiểu sinh phục dùng để gia tăng công lực.
Lão đạo kinh ngạc nói :
- Bần đạo nghe nói Thiên phù huyền trân là chí bảo thánh dược cực kỳ trân quý, phục dùng một giọt là có thể giúp cho người luyện vũ gia tăng đến mười năm công lực. Tiểu vương gia được vương gia cho phục dùng thứ thánh dược đó cũng đủ thấy vương gia sủng ái tiểu vương gia đến mức nào.
Anh nhi thoáng bâng khuâng, nói :
- Phụ vương yêu thương tiểu sinh hết mực. Vì thế tiểu sinh phải cố gắng để có thể giúp đỡ phụ vương những công việc nhẹ nhàng vừa sức.
Lão đạo ồ lên nói :
- Bần đạo vẫn chưa thỉnh giáo tiểu vương gia về mục đích đến đất Nam Dương này. Chẳng lẽ vì việc bọn Thông Thiên Giáo gây loạn ư ?
Anh nhi đáp :
- Đúng ra thì bọn Thông Thiên Giáo có gây náo loạn trong vũ lâm cũng chẳng có liên quan gì đến bản cung. Nhưng trong số những đối tượng của chúng lần này có một vị là bằng hữu của phụ vương. Vị đó hiện đang bị chúng vây hãm trong thành. Tiểu sinh đến đây là để thu xếp việc ấy đấy.
Lão đạo gật gù nói :
- Té ra là thế. Vị bằng hữu của vương gia hẳn là một nhân vật hữu danh. Và vũ công tất phải cao cường. Thế sao còn bị bọn nghịch đồ vây hãm ?
Anh nhi nói :
- Vị đó đến Nam Dương theo lời mời của một tên sư điệt. Nào ngờ lại đụng độ với bọn Thông Thiên Giáo. Nghe đâu trận đầu vị ấy đã đẩy lui được chúng. Nhưng viện binh của chúng lại kéo đến. Vị ấy quả bất địch chúng nên đã bị vây hãm. Phụ vương nhận được tin cấp báo liền cho tiểu sinh đi trước, rồi phụ vương sau khi đã thu xếp xong công việc cũng sẽ đến đây.
Lão đạo lại hỏi :
- Bần đạo có thể biết danh hiệu của vị đó chăng ?
Anh nhi mỉm cười nói :
- Sao lại không được. Vị đó tên Thái Quảng Long, ngoại hiệu Thiên Cực lão nhân. Chắc đạo trưởng có biết ?
Lão đạo lại ồ lên nói :

- Thì ra là Thiên Cực lão nhân Thái lão đại hiệp. Thái lão đại hiệp đã ẩn cư từ hơn ba chục năm trước, nghe đâu lão nhân gia đã qua đời, không ngờ vẫn còn tại thế, mà còn kết giao với vương gia nữa chứ.
Hai người còn đang hàn huyên thì chợt thấy Vũ Uy tướng quân Trương Cát đi vào. Anh nhi ngạc nhiên hỏi :
- Trương tướng quân. Có tin gì mới chăng ?
Trương Cát cung kính nói :
- Trình tiểu vương gia. Theo tin tức chúng ta thu thập được thì tối nay bọn Thông Thiên Giáo sẽ lại tấn công Phùng gia trang. Xin tiểu vương gia định đoạt.
Anh nhi trầm ngâm giây lát, rồi hỏi :
- Tình hình Phùng gia trang thế nào ?
Trương Cát đáp :
- Nhờ kiến trúc kiên cố, tạm thời thì Phùng gia trang vẫn còn có thể đứng vững, nhưng nghe đâu thực phẩm dự trữ đã gần hết. Nếu không có viện binh thì e khó cầm cự được mấy ngày nữa.
Anh nhi cau mày nói :
- Ta không dám hy vọng có thể đánh lui được bọn Thông Thiên Giáo, chỉ mong làm sao giúp Phùng gia trang đứng vững được cho đến khi phụ vương đến. Tướng quân có diệu sách gì không ?
Trương Cát ngẫm nghĩ rồi nói :
- Nếu tiểu vương gia đã quyết định như vậy thì tối nay chúng ta sẽ đến phục sẵn bên ngoài Phùng gia trang, rồi tùy tình hình mà liệu cách viện trợ bọn họ.
Anh nhi gật đầu nói :
- Được rồi. Hãy cứ quyết định như vậy đi. Tướng quân hãy đi thu xếp mọi việc cho chu đáo.
Trương Cát cung kính vâng dạ. Nhất Vi Tử bỗng nói :
- Lát nữa bần đạo cũng sẽ đi cùng các vị.
Anh nhi ngạc nhiên hỏi :
- Như thế có nên không. Đạo trưởng là môn hạ Huyền Đô Quan, không nên tham dự vào những việc tranh chấp trong vũ lâm.
Nhất Vi Tử cười nói :
- Bần đạo không xen vào thế sự mà cũng không tham dự vào những việc tranh chấp trong vũ lâm, chỉ đi theo giúp đỡ tiểu vương gia mà thôi. Trường Thanh Cung và Huyền Đô Quan có quan hệ rất mật thiết, lại vừa mới kết minh. Việc bần đạo giúp đỡ tiểu vương gia là rất hợp lý. Phải vậy không ?
Anh nhi ngập ngừng nói :
- Việc ấy …
Nhất Vi Tử bật cười xòa :
- Có gì đâu. Tiểu vương gia vũ công cao cường. Bần đạo có đi theo cũng chỉ là hò hét trợ oai mà thôi. Việc này sẽ do tiểu vương gia chủ trương, bần đạo hoàn toàn tuân theo chỉ ý của tiểu vương gia.
Anh nhi còn chưa kịp nói gì thì lão đã nói tiếp :
- Chúng ta hãy cứ quyết định như thế đi. Chừng nào tiểu vương gia khởi trình thì báo cho bần đạo biết với. Đã quá lâu rồi chẳng có chuyện gì náo nhiệt. Lần này không thể để lỡ được.
Lão đã nói thế rồi, Anh nhi đành gượng cười nói :
- Đạo trưởng cứ yên tâm. Trước khi vào thành tiểu sinh nhất định sẽ báo cho đạo trưởng biết mà.
Thế là tối hôm đó, Anh nhi, Nhất Vi Tử và Trương Cát, Diệp Thanh nhị vị tướng quân cùng bộ thuộc bí mật vào thành, chia nhau trú trong các khách điếm hoặc nhà dân xung quanh Phùng gia trang, lặng lẽ ẩn mình chờ đợi cuộc tập kích của bọn Thông Thiên Giáo. Nguyên Giới, Nguyên Tướng hai vị đạo nhân cũng muốn đi theo nhưng không được phép. Còn sư đồ Độc Tâm Ma thì đương nhiên sẽ ở lại.
Đến lúc này, Anh nhi mới tận mắt nhìn thấy kiến trúc của Phùng gia trang. Quả thật nó được xây dựng cực kỳ kiên cố. Tường cao hơn trượng, được xây bằng đá xanh chứ không phải bằng gạch. Trên đầu tường còn cắm rất nhiều chông sắt chĩa xéo ra ngoài. Bên ngoài tường vây là hào nước rất rộng và sâu. Cổng lớn bằng thép đóng im ỉm. Trang viện kiên cố như thế chẳng trách đã có thể cầm cự được với đại quân của Thông Thiên Giáo đến gần nửa tháng.
Giữa đêm tĩnh mịch, cảnh vật im lìm tĩnh lặng, mọi nhà trong thành đều đã đi ngủ. Thấp thoáng đó đây là vài ánh đèn leo lét của các toán tuần tra, cùng những tiếng rao “đề phòng hỏa hoạn”.
Nhưng có một nơi trong thành hoàn toàn chìm trong bóng tối lạnh lẽo cùng sự yên ắng đến khiếp người. Một không khí âm u bao trùm cả khu vực. Các đội tuần đêm mỗi khi đến gần nơi đó đều rẽ sang ngả khác. Và ngay cả lúc thanh thiên bạch nhật, cũng không ai dám léo hánh đến nơi đó.

Đó là một tòa gia trang cao lớn hùng vĩ, hào rộng tường cao, đồ sộ nhất thành. Đó là cơ ngơi của Nam Dương Đại Hào Phùng Thế Tập, kẻ được xem là nhân vật giàu có nhất vùng Nam Dương.
Từ gần nửa tháng nay, tòa gia trang này lúc nào cũng cửa đóng then cài, không hề thấy người lai vãng. Những người bên trong như muốn sống cách biệt hoàn toàn với bên ngoài. Thế nhưng … Thỉnh thoảng, giữa đêm khuya canh vắng, những người lân cận lại nghe thấy những tiếng la hét huyên náo cùng những tiếng vũ khí chạm nhau chát chúa như là đang có cuộc giao tranh chém giết. Nhưng vì mọi người quanh đấy đều là lương dân nên ai nấy cũng đều chỉ mong được an thân thủ phận, không ai muốn bị liên can đến trường ân oán của những kẻ thuộc giới giang hồ.
Và mặc dù những cuộc giao tranh ở đó cứ vài đêm lại tái diễn một lần, gây náo động cả khu vực, nhưng vì không có ai đến báo án, mà hiện trường cũng không thấy để lại án tích nên quan binh cũng chẳng buồn đến can thiệp, cứ để mặc cho những người thuộc giới giang hồ tự giải quyết với nhau.
Đêm nay, một đêm không trăng, cảnh vật cũng yên ắng như mọi đêm. Phùng gia trang vẫn sừng sững trong bóng tối. Và những ngôi nhà quanh đó vẫn ngủ say trong đêm trường tĩnh lặng.
Đột nhiên, có nhiều bóng đen lặng lẽ áp sát Phùng gia trang. Bọn họ di chuyển rất nhẹ nhàng, lần từng bước chậm chạp, cố không để phát ra một tiếng động nào. Người không có thính lực tinh tường thì không thể nào phát hiện ra được. Rõ ràng bọn này đều là cao thủ đầy mình võ nghệ.
Số bóng đen xem chừng rất đông, chắc không dưới năm mươi tên. Tất cả cứ lặng lẽ lần tới áp sát bờ hào.
Trở ngại đầu tiên này trước đây đã có thể gây khó dễ được bọn họ, nhưng lần này thì không, bởi mỗi người trong bọn đều có mang theo một chiếc thang dài. Khi tiến đến sát bên bờ hào, bọn họ liền nhẹ nhàng gác một đầu thang lên đầu tường rồi chậm chạp leo lên. Đến lúc này, bọn họ vẫn hành động một cách lặng lẽ, cốt ý không cho người trong trang hay biết, để khi phát động tấn công thì thế sẽ như sét đánh không kịp bưng tai, và đối phương có muốn trở tay cũng đã muộn.
Đột nhiên, không hiểu do đâu mà mái ngói lợp trên cổng trang viện chợt cháy bùng lên. Ngọn lửa dựng đứng và bốc cao đến gần ba trượng, cộng thêm chiều cao của mái ngói trên đại môn phải đến gần trượng rưỡi, khiến trông cứ như ngọn lửa của trời sừng sững giữa không trung.
Tứ bề lập tức sáng rực lên. Ánh sáng của ngọn lửa hồng ma quái kia đã soi tỏ mọi cảnh vật xung quanh chu vi đến hơn trăm trượng.
Sau khi ngọn lửa bùng lên, trong trang lập tức náo động. Những người bên trong liền hiểu ngay có biến, và rối rít bảo nhau lo việc phòng thủ.
Và bên ngoài trang lúc ấy cũng đang náo động. Dưới ngọn lửa sáng rực kia, bọn hắc y nhân đã phơi mình ra ngoài ánh sáng.
Thế bất ngờ đã mất.
Nhưng rồi cũng có tiếng hô vang “Tấn công”. Vừa nghe hiệu lệnh, bọn hắc y nhân đồng loạt rút xoạt vũ khí, tung mình qua tường vây, nhảy ngay vào bên trong. Dù đã mất thế bất ngờ, nhưng lúc này những người trong trang cũng chỉ mới bắt đầu công cuộc phòng thủ, chắc chắn việc bố trí vẫn còn có ít nhiều sơ hở. Tên chỉ huy bọn hắc y nhân đến tập kích đã quyết định lợi dụng yếu tố này để mong giành chiến thắng, hay ít ra cũng chiếm được thế thượng phong, tiêu hao phần nào thực lực bên đối phương để cuộc chinh phục dễ dàng hơn.
Quả nhiên, bọn hắc y nhân đã tiến được qua bức tường vây một cách dễ dàng. Trở ngại thứ hai đã không còn nữa. Sau khi hạ thân xuống đất, bọn họ liền tiếp tục lướt đi như gió, tiến sâu vào phía trung tâm, tay vẫn lăm lăm vũ khí, sẵn sàng cho cuộc tàn sát khi trông thấy đối phương.
Song, kể từ lúc ấy những người cố thủ bên trong trang cũng đã bắt đầu công cuộc kháng cự. Từ những tòa nhà kiên cố tối tăm, những tiếng dây cung bật tanh tách, và tiếng tên rít gió vun vút lao thẳng đến địch nhân. Đã có một số tên trong bọn hắc y nhân đã gục ngã vì trúng tên.
Tên thủ lĩnh dẫn đầu đám hắc y nhân thấy phe mình chỉ vừa mới phát động, còn chưa nhìn thấy bóng dáng đối phương đâu mà bọn thủ hạ đã có mấy tên ngã gục, nộ khí xung thiên, gầm vang :
- Tiến lên.
Trong bọn hắc y nhân có sáu bảy tên công lực phi phàm, vội múa tít vũ khí, ẩn mình sau màn lưới thép dầy đặc, lướt đi dưới trận mưa tên, chỉ phút chốc là đã áp sát vào những tòa nhà nơi ẩn náu của các cung thủ.
Vị trí song phương đã quá gần, cung tiễn trở nên vô dụng, các cung thủ đành phải rút vũ khí cự địch. Và ngay lập tức, lợi dụng lúc làn mưa tên vừa ngớt, bọn hắc y nhân liền tràn tới, múa tít vũ khí mở cuộc tàn sát.
Trận hỗn chiến bắt đầu.
Trong số những người cố thủ nổi bật lên một thanh y lão giả dáng vóc cao lớn, mặt đỏ như son. Lão múa tít song chưởng, hiển lộ thần oai, một mình đương cự với ba tên địch mà vẫn không hề kém thế.
Cạnh đó, một hán tử trung niên cũng dáng vóc cao lớn, mặt đỏ râu đen đang vũ lộng trường kiếm đương cự với một tên địch cũng sử kiếm. Cả hai đang hết sức thi triển tuyệt học mong giành thế thượng phong. Kiếm quang loang loáng phủ kín một chu vi gần hai trượng. Thật ra thì võ công của hán tử kia có vẻ kém hơn. Nhưng nhờ y xuất chiêu liều mạng nên tạm thời thế vẫn cầm đồng.
Trong khi đó, những người còn lại xem chừng yếu thế hơn phe hắc y nhân. Nhiều tiếng kêu la thảm thiết đã làm nao lòng hai tay thủ não. Nghĩa là phe cố thủ trong trang đã thương vong khá nhiều.
Ưu thế đang thuộc về bọn hắc y nhân, vì bọn họ đều gồm toàn những tay kiêu dũng, lại được chuẩn bị đầy đủ trước khi phát động tấn công. Ngược lại, đối thủ của bọn họ lại đang mệt mỏi kiệt sức bởi suốt gần nửa tháng bị vây hãm lúc nào cũng trong tâm trạng căng thẳng cực độ.
Giữa lúc ấy, đột nhiên toàn trường vang lên hàng loạt những tiếng kêu gào thảm thiết. Tiếng rên la như muốn xé nát màn đêm. Song điều đáng nói là những tiếng kêu rên kia không phải do những kẻ thất thế thốt ra mà lại xuất phát từ bọn hắc y nhân, những người đang thắng thế.
Chỉ trong chớp mắt, hơn nửa số hắc y nhân đã gục ngã mà chẳng hiểu nguyên nhân vì đâu. Những tiếng kêu rên thảm thiết của đồng bọn đã khiến bọn hắc y nhân còn lại chùn tay, nhờ thế mà những kẻ đối địch với chúng đã thoát qua hiểm cảnh. Bọn chúng thấy tình thế xoay chuyển bất ngờ, lòng thầm khiếp đảm nên cũng chẳng còn tâm trí đâu mà tàn sát những con mồi trước mặt. Cái chết bất ngờ và đầy bí ẩn của đồng bọn đã khiến bọn chúng chột dạ, không còn hung hăng nữa.
Như đã được huấn luyện từ trước, vừa gặp tình thế bất lợi là bọn chúng lập tức họp nhau lại thành một nhóm, đứng đâu lưng vào nhau, tay lăm lăm trường kiếm sẵn sàng đối phó với những bất trắc. Đến khi ấy, bọn chúng mới yên tâm quan sát địch tình để tìm phương đối phó.
Thế nhưng, … tại trường ngoài hai phe bọn chúng thì chẳng còn thấy ai khác. Dù vậy, bọn chúng vẫn giữ vững thế trận, không dám lơ là, sợ cái chết bất ngờ và bí ẩn kia sẽ đến với chính bọn chúng.