Vũ Lâm Ký Sự

Chương 21





Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ hai mươi mốt
DÒNG TRƯỜNG GIANG NGHÌN ĐỜI XUÔI CHẢY
TÂM TÌNH CHÀNG, NÀNG HỠI CÓ HAY
Nguồn : Tàng Thư Viện
Lại nói, sau khi xạ sát gian phi, Tuần Giang đô đốc Trần Vũ cho tăng cường lực lượng bảo vệ nơi nghỉ ngơi của Giang Thừa Phong. Xong đâu đó, họ Trần lưỡng lự một lúc rồi chợt hướng vào trong phòng, cung kính chắp tay nói :
- Vương gia. Tiểu tướng có việc cần kíp xin cầu kiến.
Trong phòng yên lặng một lúc, rồi có tiếng Giang Thừa Phong truyền ra :
- Hiện bản vương có điều bất tiện không thể mở cửa phòng. Nếu quả có việc cần kíp thì tướng quân hãy tạm vào bằng đường cửa sổ vậy.
Trần Vũ nghe chàng bảo vậy thì rất ngạc nhiên nhưng cũng vâng dạ, đến mở cửa sổ, nhảy vào phòng. Vừa vào trong, y chợt thấy Giang Thừa Phong bị trói vào chân giường, kinh hãi thất sắc, vội tiến đến hỏi :
- Vương gia. Sao lại thế này ?
Giang Thừa Phong nói :
- Ta không sao. Tướng quân đến đây có việc chi thế.
Trần Vũ định cúi xuống mở dây trói cho Giang Thừa Phong, nhưng chàng đã ngăn y lại, khẽ nói :
- Không cần đâu. Ta có lỗi nên phải chịu phạt chứ không có chuyện gì đâu. Có việc gì tướng quân cứ trình bày.
Lúc này, Lý Nhược Hồng đã thức giấc, đang ngồi trên giường. Trần Vũ ngơ ngác hết nhìn Giang Thừa Phong rồi lại quay sang nhìn nàng, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Có điều, chuyện riêng tư của bọn Giang Thừa Phong, y cảm thấy không tiện xen vào. Xoay chuyển ý nghĩ một lúc, y mới lên tiếng :
- Vương gia. Tiểu tướng phát hiện thấy có hơn một trăm nhân vật võ lâm có hành động khả nghi đang tập hợp xung quanh thủy trại. Dường như bọn chúng định làm điều gì đó bất lợi đối với vương gia.
Giang Thừa Phong nói :
- Phải rồi. Bọn chúng định tấn công bản vương đó. Vì thế mà bản vương mới phải đến đây tránh nạn. Tướng quân không phiền chứ ?
Trần Vũ vội nói :
- Vương gia không nên nói vậy. Tiểu tướng không dám nhận. Bọn chúng đã dám cả gan phạm thượng quả thật đáng chết. Để tiểu tướng dẫn quân ra quét sạch bọn chúng.
Quả thật, Trần Vũ cũng là yếu viên của Bài giáo, thực lực hùng hậu, không xem đám võ lâm nhân sĩ kia vào đâu. Giang Thừa Phong nói :
- Không nên. Hiện giờ bản vương không dùng danh nghĩa vương gia. Bọn chúng cũng không biết bản vương là ai. Nếu như không thật cần thiết, tướng quân đừng để quan binh liên can đến bọn võ lâm trung nhân.

Trần Vũ vẫn không cam tâm, hỏi :
- Nhưng không lẽ cứ để bọn chúng an nhiên vây quanh thủy trại như thế ? Thế còn gì là quân uy nữa ạ ?
Giang Thừa Phong nói :
- Tạm thời cứ để mặc bọn chúng. Bản vương nghĩ chắc hiện thời bọn chúng chưa dám động chạm đến quan binh đâu. Còn chuyện đối phó với chúng bản vương đã có sắp xếp. Vài hôm nữa, thuộc hạ của bản vương sẽ đến đây.
Trần Vũ nói :
- Dạ. Vương gia đã nói vậy thì tiểu tướng xin tuân mệnh. Nhưng vương gia ngọc thể tôn quý, dù sao thì cẩn thận vẫn hơn. Để tiểu tướng truyền lệnh cho bọn binh sĩ phải tăng cường đề phòng.
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu. Thấy chàng không căn dặn gì thêm, Trần Vũ liền xin cáo lui, rồi bước ra ngoài, khép cửa phòng lại cẩn thận. Thấy y đã đi xa rồi, Lý Nhược Hồng mới lên tiếng :
- Vị tướng quân đó thân thủ cũng khá lắm. Y lướt đi nhẹ nhàng không một tiếng động. Thân pháp như thế trong võ lâm không có mấy người đâu. Trong bọn quan binh không ngờ cũng có tay hảo thủ như thế.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Đương nhiên y không phải là võ lâm nhân sĩ rồi.
Lý Nhược Hồng ngạc nhiên hỏi :
- Y không phải là võ lâm nhân sĩ ? Thế còn võ công của y ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Y không phải là võ lâm trung nhân, mà là Vũ Nội Cao Nhân, lợi hại hơn rất nhiều.
Lý Nhược Hồng càng thêm hiếu kỳ, vội hỏi thêm :
- Thế nào là Vũ Nội Cao Nhân ?
Giang Thừa Phong nói :
- Những người có tu vi trên giáp tử, đều có thể xem là Vũ Nội Cao Nhân.
Mỗi giáp tử là 60 năm. Những người tu luyện từ nhỏ thì đến quá tuổi cổ lai hy cũng có thể có được tu vi trên một giáp tử. Hoặc như những người có nhiều phúc duyên, được phục dụng linh đan diệu dược, kỳ trân dị thảo thì cũng có tu vi thành bội tăng trường, vượt quá giáp tử khi mới đôi mươi cũng không phải là chuyện hiếm hoi. Có điều, Lý Nhược Hồng thiếu duyệt lịch giang hồ, nên hỏi :
- Trên đời này có mấy ai có được tu vi trên giáp tử chứ ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Giang hồ rộng lớn, hạng người nào cũng có thể có. Đừng nói là tu vi trên một giáp tử, cả hai giáp tử cũng có. Chẳng hạn như Trương Chân Nhân của Võ Đang phái và Linh Huyền Thượng Nhân của Huyền Đô Bát Cảnh Cung. Hai vị này đều có tu vi trên hai giáp tử. Nghe nói chưởng môn Võ Đang phái tuổi mới quá ngũ tuần, nhưng nhờ tu luyện Thái Cực Tuệ Kiếm, tu vi cũng đạt trên một giáp tử.
Trương Chân Nhân và Linh Huyền Thượng Nhân đều là những đại nhân vật, đức cao vọng trọng, đạo hạnh cao thâm, danh tiếng lừng lẫy khắp võ lâm. Lý Nhược Hồng tuy kém lịch duyệt, nhưng cũng đã từng nghe danh hai nhân vật đó. Còn chưởng môn Võ Đang phái cũng là võ lâm lĩnh tụ, danh tiếng không nhỏ, tuy không thể sánh được với nhị vị “chân tiên” kia, nhưng so với những cao thủ võ lâm khác thì lợi hại hơn rất nhiều. Lý Nhược Hồng chắc lưỡi nói :
- Nhị vị tiên trưởng đó, người bình thường làm sao sánh được.
Giang Thừa Phong chỉ khẽ mỉm cười. Đúng là người bình thường khó thể sánh được. Nhưng trong thiên hạ, người phi thường cũng đâu có hiếm.
Chiều ngày hôm sau …
Giang Thừa Phong đang cùng Lý Nhược Hồng chuyện vãn thì Lưu Quốc Hiên đến thủy trại, vào ra mắt chàng. Hai trăm thủ hạ mà lão dẫn theo đã được phân bố thành từng nhóm nhỏ trú đóng ở những thôn làng cách thủy trại xa xa để che mắt địch nhân. Lão hành sự vẫn rất thận trọng, vì thế mà Giang Thừa Phong rất yên tâm khi giao việc cho lão.
Giang Thừa Phong thấy lão đến đột ngột, ngạc nhiên hỏi :
- Huynh đệ làm sao mà có thể đến đây nhanh thế ? Công việc xong cả rồi ư ?
Lưu Quốc Hiên vòng tay nói :
- Trình công tử. Nói chung thì mọi việc đều đã đâu vào đó cả. Chỉ còn lại vài việc không quan trọng lắm. Thuộc hạ đã giao cho Lý huynh đệ giải quyết.
Nội đường chính là lực lượng chủ lực của Thái Chính Cung hiện nay, chuyên trách nam chinh bắc phạt, cụ thể hiện tại phụ trách tấn công các địa bàn của Nam đường thuộc Thông Thiên Giáo. Lão đã dẫn hết lực lượng của Nội đường đến đây, nghĩa là công việc cũng đã cơ bản hoàn thành. Ngừng lại một chút, lão lại nói tiếp :
- Mấy hôm trước thuộc hạ đang ở thành Hán Dương. Vừa nhận được lệnh của công tử thì Lý huynh đệ đã vội vã đến Hán Dương tìm thuộc hạ. Thuộc hạ liền giao những việc còn lại cho Lý huynh đệ xử lý, rồi đến đây ngay.
Giang Thừa Phong hỏi :
- Lý huynh đệ không bận việc gì hay sao ?
Lưu Quốc Hiên nói :
- Công việc của Lý huynh đệ đã được giao lại cho Hoa muội lo liệu.
Lý Nhược Hồng hỏi :
- Các ngươi để Hoa cô nương trông coi các tửu quán hay sao ?
Lưu Quốc Hiên gật đầu nói :
- Hiện giờ đang lúc nông nhàn, Hoa muội rảnh rang không có việc gì làm nên cũng buồn. Mà việc trông coi các tửu quán cũng nhàn nhã. Hoa muội chỉ đứng bên trong chỉ đạo chứ đâu cần phải xuất diện.
Thấy lão có vẻ ngại ngùng, nói chuyện không được tự nhiên khi có mặt nàng, Lý Nhược Hồng liền nói :
- Các ngươi cứ tự nhiên nói chuyện. Ta ra ngoài tìm Lưu cô nương một lát.
Nàng tươi cười đứng dậy, chợt kề tai Giang Thừa Phong nói khẽ :
- Ta biết điều như vậy. Ngươi định đền bù cho ta thế nào đây.
Giang Thừa Phong hạ giọng nói :
- Lát nữa tiểu sinh sẽ chịu để cô nương đánh hai mươi roi, xem như là chuộc lỗi. Như thế được không ?
Lý Nhược Hồng cười nói :

- Hai mươi roi chưa đủ. Phải là bốn mươi roi mới được.
Đoạn nàng cười lớn, rảo bước ra ngoài. Giang Thừa Phong cũng hơi thoáng mỉm cười. Sau nhiều cố gắng, quan hệ giữa chàng với Lý Nhược Hồng đã tốt hơn rất nhiều. Chàng cho người đi gọi Công Tôn Long đến cùng bàn việc. Nhân lúc này, chàng tóm lược những việc đã xảy ra cho Lưu Quốc Hiên biết. Lão cũng báo cáo những việc đã làm được kể từ khi chàng rời Thái Chính Cung.
Từ những tin tức khai thác được nơi bọn giáo chúng Thông Thiên Giáo bị bắt, Lưu Quốc Hiên đã cho điều động đại đội nhân mã bất thần tập kích hai cơ sở của Nam đường, bắt gọn bọn giáo chúng trú đóng tại những nơi đó. Bọn chúng tự thị thực lực hùng mạnh, trước nay hành sự vẫn luôn suôn sẻ, thành ra dần dần buông lỏng tính cảnh giác, bị tập kích bất ngờ đều đại bại, hầu như toàn quân tận diệt.
Rồi từ bọn này, lão lại tra ra được trú sở của Nam đường đóng tại một trang viện ở ngoại thành Hán Dương, và biết được rằng hiện tại những cao thủ chủ chốt của Nam đường dưới sự thống lĩnh của Nam đường đường chủ đã kéo hết đến Nam Xương thi hành một nhiệm vụ quan trọng, tại trú sở chỉ còn lại những nhân vật hạng thấp, võ công bình thường, tục xưng là nhị tam lưu nhân vật.
Thế là, nhân đà đại thắng, Lưu Quốc Hiên đã kéo thủ hạ rốc đến Hán Dương, tiến đánh trú sở của Nam đường, và đã giành được thắng lợi vang dội. Sau chiến dịch này, Thái Chính Cung đã thu được rất nhiều tài vật, và hiện đang cho chuyển về cung. Nam đường là một trong số những bộ phận của Thông Thiên Giáo liệm tài tích cực nhất, nên ở Tổng đàn tích trữ rất nhiều tài phú, ngay cả Lưu Quốc Hiên cũng cảm thấy bất ngờ. Hiện tại, chính Nhị Tổng quản Lý Quang Chi đang thay lão phụ trách vận chuyển chiến lợi phẩm về cung.
Hai người đàm đạo một lúc thì Công Tôn Long vâng lệnh triệu đã đến nơi, Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Công Tôn huynh đệ. Mau vào đây. Để ta giới thiệu, đây là Lưu huynh đệ, Nội sự Đại Tổng quản, lĩnh Nội đường, phụ trách điều phối mọi việc trong cung. Còn đây là Công Tôn huynh đệ, hiện đang chưởng quản Lưu Hương Viện.
Công Tôn Long hướng về Lưu Quốc Hiên chắp tay thi lễ :
- Đệ xin bái kiến Đại Tổng quản.
Lưu Quốc Hiên tươi cười nói :
- Chúng ta là người một nhà, huynh đệ không nên quá khách khí. Những việc ở đây đã khiến cho huynh đệ phải lo lắng nhiều.
Công Tôn Long nói :
- Dạ. Đâu có gì. Đây chỉ là bổn phận mà thôi.
Giang Thừa Phong nói :
- Chào hỏi nhau như thế đã đủ rồi. Nhị vị huynh đệ hãy ngồi xuống rồi ta cùng bàn công việc.
Thế là ba người cùng bàn bạc, thảo luận kế sách tiến đánh địch nhân, trước mắt là bọn gian phi đang tập hợp xung quanh thủy trại. Sau đó mới là đại lực lượng của Nam đường ở thành Nam Xương. Giang Thừa Phong đã lên kế hoạch tận dụng toàn bộ ưu thế có được để diệt gọn hai lực lượng đối địch này, nhất cử giải quyết sự việc. Chàng không muốn để sự việc dây dưa kéo dài, bởi chàng còn có nhiều việc khác phải làm. Xong đâu đó, Lưu Quốc Hiên cùng Công Tôn Long cáo từ, lui ra ngoài đi điều động lực lượng.
Dòng Trường Giang cuồn cuộn chảy, tung bọt sóng trắng xóa.
Từ bao đời nay, dòng nước Trường Giang vẫn xuôi chảy về đông, đem đến sự phì nhiêu cho vùng Giang Nam trù phú. So với dòng Hoàng Hà hung hãn ở phương Bắc, Trường Giang có vẻ hiền lành hơn, ít khi gây ra thiên tai lũ lụt. Nó còn có một cái tên khác, thơ mộng thi vị : Dương Tử Giang.
Hán Khẩu tức là cửa sông Hán, nơi dòng Hán thủy đổ vào Trường Giang. Hán thủy là một con sông lớn, dài hàng nghìn dặm, chảy qua nhiều thành thị quan trọng như Tương Dương, Vũ Xương, Hán Dương, do đó cũng có một vị trí trọng yếu. Còn Trường Giang thì khỏi phải nói. Do đó, Hán Khẩu thủy trại đóng ngay tại nơi hợp lưu giữa Hán thủy và Trường Giang, có một đội thủy quân tinh nhuệ để kiểm soát tuyến giao thông thủy lộ quan trọng này.
Lý Nhược Hồng đang thơ thẩn trước thủy trại, ngắm nhìn dòng Trường Giang đang cuộn sóng. Mắt nàng tuy dõi theo dòng nước, nhưng tâm trí lại ở tận đâu đâu. Trong lòng nàng chất chứa đầy tâm sự.
()
Bất chợt, nàng nghe có tiếng thở dài ngay sát sau lưng. Thanh âm quen thuộc. Không cần nhìn nàng cũng đã biết người đó là ai rồi.
Nàng từ từ quay lại. Giang Thừa Phong đang đứng ngay phía sau nàng. Hai tay chắp sau lưng, chàng cũng đang ngắm nhìn dòng nước biếc. Ánh mắt chàng u buồn như đang chất chứa nhiều tâm sự.
Click this bar to view the full image.
Lý Nhược Hồng hỏi :
- Ngươi ra đây khi nào ?
Giang Thừa Phong đáp :
- Từ nãy giờ. Trong thủy trại tiểu sinh tìm mãi không thấy cô nương, đoán chắc cô nương đang ở ngoài này, nên mới ra đây.
Lý Nhược Hồng cau mày hỏi :
- Ngươi tìm ta có việc gì ?
Giang Thừa Phong nói :
- Tiểu sinh tìm cô nương để chịu tội đây.
Nói rồi chàng đưa chiếc roi da đang cầm trên tay cho nàng. Đoạn chàng chắp hai tay ra sau lưng, nhắm mắt lại chờ đợi.
Lý Nhược Hồng cầm chiếc roi trong tay, chợt bật cười nói :
- Ngươi cũng vẫn còn nghĩ tới việc này à. Trông ngươi tội nghiệp quá. Thôi thì ta lại cho ngươi nợ đó.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Nhưng nụ cười đó vẫn không thể che lấp được ánh mắt u buồn, cùng nét suy tư lắng đọng nơi khóe mắt. Chàng nhẹ bước tiến tới đứng sánh vai bên cạnh Lý Nhược Hồng. Ánh mắt chàng đăm đăm nhìn dòng nước biếc đang xuôi chảy, rồi lại khẽ thở dài. Lý Nhược Hồng hỏi :
- Ngươi đang nghĩ gì vậy ?
Giang Thừa Phong khẽ thở ra, nói :
- Dòng Trường Giang nghìn đời vẫn chảy về đông. Sao dòng đời không được bình lặng như thế nhỉ ?
Lý Nhược Hồng nói :
- Trên đời có kẻ này người khác, tất phải có chuyện nọ sự kia, làm sao tránh được ? Muốn dòng đời bình lặng thật là chuyện viển vông.
Giang Thừa Phong thở dài nói :
- Thế mới đáng tiếc.
Lý Nhược Hồng nói :
- Xem ra ngươi là một kẻ sợ việc.
Giang Thừa Phong chỉ khẽ thở dài. Nàng lại nói :
- Nhưng với gia thế và địa vị của ngươi, còn gì phải sợ nữa chứ ?

Giang Thừa Phong nói :
- Sự đời ít gặp phiền phức vẫn hơn.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói :
- Đâu có ai bắt ngươi phải chịu phiền phức. Nếu ngươi sợ gặp chuyện phiền phức thì cứ về nhà mà hưởng phúc ấm, đừng đi theo ta nữa.
Giang Thừa Phong lắc đầu, trầm ngâm hồi lâu, rồi nói khẽ :
- Lát nữa, khi trời tối sẽ tiến đánh bọn Thông Thiên Giáo.
Lý Nhược Hồng gật đầu nói :
- Hay lắm. Lát nữa ta sẽ đi cùng với ngươi.
Giang Thừa Phong quay sang nhìn nàng, khẽ nói :
- Không được. Giữa chiến trường đao kiếm vô tình, tên bay đạn lạc, cô nương không nên dấn thân vào chỗ nguy hiểm.
Lý Nhược Hồng nói :
- Ngươi cũng vậy đó thôi ?
Giang Thừa Phong nói :
- Cô nương nên nghe lời tiểu sinh, hãy ở lại trong thủy trại chờ tiểu sinh về. Để cô nương dấn thân vào nơi nguy hiểm, tiểu sinh không an tâm chút nào. Lỡ như có chuyện gì, tiểu sinh sẽ … đau lòng lắm.
Giọng nói của chàng vừa buồn rầu, vừa như có vẻ cầu xin. Lý Nhược Hồng chợt thấy cảm động. Nàng hỏi :
- Trước giờ ngươi chưa từng tham gia đánh nhau ư ?
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu :
- Chỉ đứng xem đôi bên giao chiến, còn như chính thức tham chiến thì chưa. Nhưng lần này …
Lý Nhược Hồng nói :
- Ngươi vì ta nên mới tham chiến phải không ?
Giang Thừa Phong gật đầu. Lý Nhược Hồng nói khẽ :
- Thôi được rồi. Ta sẽ nghe lời ngươi, ở lại trong thủy trại. Nhưng ngươi cũng phải tự bảo trọng.
Giang Thừa Phong thoáng mỉm cười. Hai người đứng sát bên nhau, cùng lặng ngắm dòng sông. Nước Trường Giang vẫn không ngừng xuôi chảy. Hai người không nói tiếng nào, nhưng tình ý thiết tha còn hơn cả vạn lời nói.
Mãi đến lúc hoàng hôn, khi bóng đêm đã dần buông xuống, hai người mới quay trở vào thủy trại. Trong đại sảnh, mọi người đều đã tụ tập đông đủ bên bàn tiệc, đang chờ đợi hai người. Vừa thấy Giang Thừa Phong bước vào, mọi người đứng cả dậy chắp tay vái chào. Trần Vũ quát bảo thuộc hạ dọn thức ăn lên.
Trong lúc chờ đợi bữa tiệc được dọn lên, Giang Thừa Phong nhìn bọn Lưu Minh, Trần Chính Đường nói :
- Ta có việc giao cho nhị vị đây.
Hai người họ vội chắp tay cung kính nói :
- Xin vương gia cứ sai bảo.
Bọn họ cũng theo Trần Vũ mà gọi chàng là vương gia. Chỉ có bọn Lưu Quốc Hiên mới vẫn gọi chàng là công tử. Và vì chàng là một vị vương gia nên cần phải tỏ niềm tôn kính. Vả chăng, chàng còn là ân nhân của ba người họ, và là niềm hy vọng giải cứu Lưu gia trang. Chàng trầm giọng nói :
- Mục tiêu chủ yếu của bọn Thông Thiên Giáo chính là Lưu cô nương. Nhị vị phải luôn theo sát bảo vệ cô ấy mọi lúc mọi nơi. Nơi đây tuy được canh phòng cẩn mật, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Lưu Minh cung kính nói :
- Đây chính là bổn phận của bọn tại hạ, xin vương gia cứ an tâm.
Giang Thừa Phong nhấn mạnh :
- Dù cho xung quanh có xảy ra bất cứ chuyện gì nhị vị cũng không được dời xa Lưu cô nương. Nhị vị nên nhớ kỹ điều này.
Hai người đồng thanh nói :
- Bọn tại hạ sẽ thực hiện đúng như thế.
Bữa tiệc thịnh soạn đã được dọn lên. Giang Thừa Phong lên tiếng mời, và mọi người bắt đầu ăn uống. Tuy ở trong trại quân, nhưng vì là tiệc tiếp đãi vương gia nên không thiếu những món ngon vật lạ.
Trong suốt bữa tiệc, vì chàng không đả động gì đến cuộc chiến sắp tới nên cũng không ai dám hỏi. Trong bọn chỉ duy nhất có Lý Nhược Hồng là có thể hỏi, nhưng nàng đang có việc phải suy nghĩ, đâu để tâm đến chuyện đó.
Tiệc tàn khi đã vào giữa canh một. Sau đó, Trần Vũ đích thân thống lĩnh chiến thuyền, đưa Giang Thừa Phong cùng bọn Lưu Quốc Hiên, Công Tôn Long bí mật rời thủy trại, để tránh khỏi tai mắt của địch nhân.