Vũ Lâm Ký Sự

Chương 16





Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi 16
NOÃN PHONG HUÂN ĐẮC DU NHÂN TÚY
KHINH YÊN MẠC MẠC VŨ MINH MINH
Nguồn : Tàng Thư Viện
“Gió êm đã ngấm say lòng khách,
Mờ mịt mưa bay, khói phô màu.”
Lại nói, việc Lưu Hương Viện rình rang ra mắt khiến cho những người vừa tham chiến đỏ mặt tía tai, nghiến răng nghiến lợi vì tức giận. Hóa ra bọn họ bị lợi dụng để diễn trò giúp vui trong ngày lễ khai trương của Lưu Hương Viện nào đó. Ban đầu bọn họ cho rằng hai nhà Trình, Hứa có liên quan đến vụ này, nhưng nhìn lại thì xem ra cả hai nhà cũng đều là nạn nhân. Thanh Phương đạo nhân và Kinh Nam Kiếm Khách đang thọ trọng thương, sinh tử không rõ là bằng chứng rõ nhất. Một tên trong bọn Thập nhị Tinh tú của Thanh Phong Bang cả giận lớn tiếng quát mắng :
- Bọn Lưu Hương Viện các ngươi là một lũ chuột nhắt hay sao mà cứ nấp nánh không dám ló mặt ra đây. Đã có gan trêu cợt bản bang mà sao không dám lộ diện ? Nào. Có giỏi thì hãy ra đây cùng ta quyết một trận thắng phụ.
Nghe gã quát mắng như thế, Giang Thừa Phong chỉ khẽ cười nhạt, trong khi Lý Nhược Hồng giục chàng phải cho gã kia một bài học. Chàng gật đầu, vén rèm xe, khẽ vung tay một cái. Một viên đạn màu lam nhạt nhỏ xíu bắn ra, lao về phía gã kia.
Gã kia đang lớn tiếng quát tháo với vẻ rất cuồng ngạo, đột nhiên nghe thấy một tiếng tách, ánh sáng lóe lên, rồi thì lửa bốc cháy bừng bừng quanh người gã. Sự tình xảy ra đột ngột khiến ai nấy đều kinh hãi.
Lửa bốc cháy càng lúc càng mạnh. Gã vội vẩy mạnh hai cánh tay áo, định quạt tắt. Nhưng càng quạt thì lửa lại càng bốc mạnh, gã nhảy choi choi như gà dẫm chân vào chảo nước sôi. Thế lửa vừa bốc cao vừa cháy rộng, chỉ trong phút chốc là toàn thân gã đã chìm trong vầng lửa đỏ, trông như một bó đuốc. Đồng bọn của gã vội xông vào giúp dập tắt lửa. Nhưng … vô ích. Ngọn lửa này không giống như lửa thường, càng dập lại càng cháy rộng, không sao ngăn nổi. Nhìn thấy nạn nhân kêu la thảm thiết mà quần hùng thêm khiếp đảm.
Giữa lúc toàn trường đang hồi náo động, tiếng âm nhạc bỗng ngừng, rồi có tiếng nói đột ngột vang lên :
- Xin quý vị nhường đường cho.
Quần hùng lại thêm một lần nữa sửng sốt, vội quay lại nhìn về phía tiếng nói. Đám đông chợt rẽ ra tạo thành một lối đi hẹp. Một lão nhân vận y phục theo lối thương nhân bằng gấm đoạn quý giá đường hoàng đĩnh đạc tiến vào giữa cục trường. Trên tay lão là một chiếc bàn tính đúc bằng sắt.

Tiến vào đến chỗ bọn Thập nhị Tinh tú, lão nhân hướng vào bọn quần hùng chắp tay vái chào đủ một vòng, tươi cười nói :
- Cung hỷ phát tài. Kính cáo cùng quý vị quan khách. Tiểu lão bản họ Kim, lĩnh chấp sự ở Lưu Hương Viện, nay có mấy lời xin được tỏ bày cùng quý vị. Hôm nay bản hiệu khai trương công việc làm ăn mới, được quý vị quan tâm chiếu cố, bản hiệu rất biết ơn. Hy vọng sau này quý vị sẽ vẫn tiếp tục chiếu cố đến bản hiệu. Trước nay bản hiệu luôn lấy sự thành thật làm tôn chỉ. Bất kể nam phụ lão ấu đều không dám lừa dối. Quý vị có muốn mua bán thứ gì, hay muốn hợp tác làm ăn, xin hãy liên hệ với bản hiệu. Nhất định quý vị sẽ được hài lòng. Giờ cũng đã quá trưa rồi, xin hãy để bản hiệu cống hiến tiết mục cuối cùng rồi sẽ xin mời quý vị chiếu cố đến các cửa hàng của bản hiệu. Bản hiệu sẽ lấy giá ưu đãi.
Quần hùng nghe nói đến ăn uống, lại còn được giảm giá nên bỗng chốc hăng hái hơn lên. Có người thúc giục :
- Làm gì thì làm nhanh lên đi, rồi chúng ta còn đi ăn uống nữa chứ.
Kim chấp sự luôn miệng nói :
- Vâng. Vâng. Xin chờ cho ít lâu. Tiểu lão bản sẽ làm ngay.
Nói xong, lão liền quay sang nhìn bọn Thập nhị Tinh tú, mỉm cười hỏi :
- Tiểu lão bản muốn thương lượng với chư vị một vụ giao dịch. Chẳng hay chư vị có định chiếu cố hay không ?
Một tên trong bọn Thập nhị Tinh tú hừ lạnh hỏi :
- Giao dịch gì chứ ?
Kim chấp sự chỉ gã đang nằm lăn lộn trong biển lửa, nói :
- Vị khách quan này bị thiên hỏa thiêu đốt, không thể sống lâu được, nhưng vẫn có cách giải cứu. Chẳng hay quý vị có muốn mua mạng sống của y hay không ? Bản hiệu sẽ tính giá ưu đãi cho quý vị.
Tên kia trầm ngâm một lúc, rồi hỏi :
- Ngươi đòi bao nhiêu ?
Kim chấp sự tay khẽ gảy bàn tính, đáp :
- Đúng ra là phải vạn lượng. Nhưng hôm nay nhân ngày khai trương, bản hiệu lấy giá ưu đãi, chỉ năm nghìn lượng thôi. Như vậy là rẻ lắm rồi đấy.
Tên kia cau mày nói :
- Dù có rẻ thật thì bọn ta cũng đâu có mang theo sẵn trong người số ngân lượng lớn như thế ?
Kim chấp sự mỉm cười nói :
- Tiểu lão bản cũng không muốn làm khó chư vị. Thôi thì thế này. Chư vị để món gì đó lại làm tin. Sau này sẽ đem tiền đến chuộc về.
Bọn Thập nhị Tinh tú đưa mắt nhìn nhau. Bọn cũng muốn đồng ý cho xong, nhưng trong người bọn họ hiện không có thứ gì đáng giá đến năm nghìn lượng. Nhưng bọn họ cũng không muốn thú nhận, sợ thiên hạ sẽ cho rằng Thanh Long Bang nghèo đến thế. Kim chấp sự ngó qua là đã hiểu bọn họ nghĩ gì rồi, liền cười nói :
- Nếu như chư vị chấp nhận vụ giao dịch thì bản hiệu xin định giá số vũ khí của chư vị là năm nghìn lượng. Bản hiệu tạm thời bảo quản nó giúp chư vị, rồi sau này chư vị sẽ mang ngân lượng đến lấy về.
Số vũ khí của bọn Thập nhị Tinh tú gồm có sáu thanh trường kiếm, hai thanh cương đao, một cây thiết đại chùy, một cây khốc thương bổng, một thanh loan đao và một cặp thiết câu. Tuy không phải là vật thường nhưng cũng chẳng phải là thứ quý báu, giá trị chỉ vào khoảng vài trăm lượng là cùng. Vụ giao dịch này có lợi cho bọn họ quá rồi. Tên kia liền vội gật đầu nói :
- Được. Được. Chúng ta đồng ý vụ giao dịch này.
Kim chấp sự tươi cười nói :
- Đa tạ. Đa tạ chư vị đã chiếu cố.
Đoạn lão tiến đến bên cạnh gã đang bị ngọn lửa bao phủ toàn thân. Quần hùng ngưng thần chờ xem cách lão dập lửa, hy vọng tìm ra được chút manh mối để sau này còn biết cách áp dụng khi cần thiết.
Lão Kim chấp sự nhìn qua gã kia một lượt, rồi lấy từ trong người ra một chiếc lọ sứ nhỏ, trút vào tay một chút bột mịn màu trắng, đem vẩy lên người gã. Lạ thay, khi chất bột kia rơi xuống ngọn lửa thì tỏa khói mù mịt, chỉ trong chốc lát là ngọn lửa đã bị làn khói dày đặc phủ kín. Đến khi khói tan đi mới thấy gã kia đang nằm trên mặt đất, toàn thân chẳng bị suy suyển gì như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cả y phục cũng chẳng bị cháy xém chút nào. Mọi người thấy vậy đều vô cùng kinh ngạc.
Gã gắng gượng đứng lên, nhưng toàn thân gần như kiệt lực, phải nhờ đến đồng bọn nâng đỡ mới đi được. Bọn họ đến đây mười hai người. Năm người đã thọ thương trong lúc giao chiến, thêm gã này nữa thì còn lại vừa đủ sáu người. Thế là mỗi người dìu đỡ một người, định bỏ đi.
Nhưng cả bọn chỉ mới đi được mấy bước thì lại nghe Kim chấp sự gọi :
- Chư vị khoan đi đã.

Cả bọn quay nhìn lại, hỏi :
- Còn chuyện gì nữa ? Vũ khí bọn ta đã để lại cho ngươi rồi đó.
Kim chấp sự lấy từ trong ngực áo ra một quyển sổ, rút chỉ lấy ra một tờ giấy, cắm cúi ghi chép rất nhanh. Sau đó lão tiến lại trao tờ giấy cho một tên trong bọn Thập nhị Tinh tú đứng gần lão nhất, cười nói :
- Chư vị phải lấy biên nhận chứ. Trong đây tiểu lão bản đã ghi rõ, nếu sau một tháng mà chư vị chưa mang tiền đến để nhận lại vật thì những thứ đó sẽ bị thanh lý. Và nếu gặp nạn binh hỏa mà đồ vật có bị tổn thất thì đó là mệnh trời. Mong chư vị hãy lưu ý.
Tên kia bỏ tờ biên nhận vào trong ngực áo, hừ lạnh nói :
- Ta biết rồi.
Sau đó cả bọn dắt dìu nhau bỏ đi, dáng vẻ thật thê thảm. Khi đã qua khỏi đám đông rồi thì không còn ai chú ý đến bọn họ nữa. Mọi người chỉ chú tâm theo dõi xem tiếp đó Kim chấp sự sẽ làm gì. Kim chấp sự lại khẽ gảy bàn tính, đưa mắt nhìn khắp toàn trường một lượt. Ai nấy đều ngưng thần theo dõi mọi cử động của lão, chờ xem diễn biến.
Sau khi gảy bàn tính mấy lượt, Kim chấp sự bỗng quát lớn :
- Mang hàng đến đây.
Phía ngoài có tiếng vâng dạ đáp lại, rồi từ bên ngoài có một đoàn người lũ lượt tiến vào. Dẫn đầu đoàn người là hai thanh y hán tử khệ nệ khiêng một chiếc rương lớn, có vẻ rất nặng nề. Đi phía sau chiếc rương là một lão đại phu hình dung quắc thước, dáng vẻ thanh kỳ, điểm đặc biệt là lúc nào lão cũng cười hì hì rất vui vẻ.
Tiếp theo đó là hai thanh y hán tử khác khiêng một chiếc quan tài. Đi sau quan tài là một lão nhân béo mập vận thanh y, ngoài khoác trường bào bằng đoạn đen, sắc mặt buồn rầu như vừa gặp phải điều gì bất hạnh.
Nhóm cuối cùng cũng là hai thanh y hán tử khiêng một chiếc rương to nhưng có vẻ nhẹ hơn chiếc rương đi đầu. Đi phía sau chiếc rương này là một đại hán trung niên vận thanh bào, trên tay cầm quyển sổ dày, còn tay kia cầm bút lông.
Đoàn người vào đến chỗ Kim chấp sự liền đặt rương cùng quan tài xuống, rồi chắp tay vái chào, nói :
- Bẩm Kim chấp sự. Tất cả đã sẵn sàng.
Kim chấp sự gật đầu nói :
- Hay lắm. Vậy cứ theo thứ tự mà bày hàng.
Cả bọn vâng dạ. Lão đại phu chắp tay chào quần hùng, tươi cười nói :
- Tiểu lão họ Cơ, là chủ nhân của hiệu Bảo An Đường trong thành, chuyên trị nội ngoại khoa. Bản hiệu còn có mấy dược phòng tại các phủ huyện trong vùng. Nếu tương lai quý vị có ai cần đến đại phu hay dược liệu, xin hãy tìm đến bản hiệu, chắc chắc bản hiệu sẽ không làm quý vị thất vọng. Riêng hôm nay, những ai chiếu cố bản hiệu sẽ được giảm chi phí điều trị là mười phần trăm.
Một người nào đó trong bọn quần hùng hô lớn :
- Người bị thương đầy ra đó. Lão hãy mau chữa trị cho họ để bọn ta còn biết y thuật của lão thế nào chứ.
Cơ lão đại phu cười nói :
- Vị bằng hữu đó nói chí phải, chí phải.
Đoạn lão khệnh khạng đi đến chỗ hai nhà Trình, Hứa cười hì hì nói :
- Quý vị đều là đại phú gia trong vùng, gia sản giàu có, tiền bạc đối với quý vị chắc không thành vấn đề ? Quý vị có ai cần đại phu hay thuốc men gì không ? Bản hiệu có nhiều thứ dược liệu rất quý và công hiệu. Nếu quý vị cần dùng thì bản hiệu sẽ tính giá ưu đãi cho, giảm mười phần trăm.
Tịnh Phàn đạo nhân cau mày hỏi :
- Cứu nhân như cứu hỏa. Lương y khi thấy người bị nạn phải xem việc cứu người là trước hết. Lão còn ở đó cò kè giá cả thì y đức để đâu ?
Cơ lão đại phu cười hì hì nói :
- Lương y mà đạo trưởng nói đó là người phương nào tiểu lão không được biết, nhưng chắc là lão ta phải giàu có như các vị đại lão bản đây. Còn như tiểu lão gia cảnh bần hàn, vốn liếng ít ỏi, nếu không tính toán chi ly thì có ngày chết đói mất thôi. Nếu tiểu lão chết đi thì còn ai để mà chữa trị cho bách tính. Như thế để tiểu lão kiếm chút bạc mọn sống qua ngày có hơn không ?
Mọi người nghe lão lý luận mà bật cười ồ. Tuy luận điệu của lão không hợp y đức, nhưng xét về lý thì cũng không hẳn là sai. Lão đi qua đi lại, hết nhìn người nọ đến người kia, lát sau mới bật thốt :
- Hôm nay xem ra tiểu lão không gặp may. Những vị ở đây đều xem tiền quý hơn tính mạng, vì sợ hao tài tốn của mà bị thương vẫn không dám chữa thuốc. Ôi ! Hôm nay tiểu lão mới thấy có những kẻ mê tiền còn hơn tiểu lão nữa.
Lão lẩm bẩm tựa như nói để một mình lão nghe, nhưng thanh âm rất lớn, mọi người đều nghe thấy. Thật ra thì hai nhà cũng có dự liệu sẵn thuốc trị thương. Nhưng thứ nhất là vì số người thọ thương quá đông, thuốc không đủ dùng. Hai là thuốc trị thương của bọn họ chỉ là thứ người võ lâm thường dùng, tiện dụng nhưng không đặc trị, bởi thế mà với những người thọ trọng thương thì không có mấy tác dụng. Do vậy mà những người bị thương tuy đã được băng bó cứu chữa vẫn chưa mấy người hồi phục. Thậm chí có mấy người thọ thương quá nặng đã mê man bất tỉnh. Đến lúc này, hai nhà Trình, Hứa vừa định nhờ lão đại phu chữa trị thì bỗng nghe lão già béo mập đứng bên cỗ quan tài nói :

- Cơ lão đầu. Xem ra hôm nay lão gặp vận xui, làm ăn không được rồi. Hãy nhường chỗ cho ta đi thôi.
Cơ lão đại phu thở dài lùi lại. Lão nhân béo mập liền bệ vệ tiến ra, vòng tay nói với quần hùng :
- Kính cáo chư vị. Lão phu họ Thi, chủ nhân hiệu Hiếu Nghĩa Đường. Bản hiệu chuyên bán các loại quan tài, đèn nhang đối liễn, cùng tất cả những thứ cần dùng cho tang lễ, từ loại thường cho đến loại sang trọng quý giá. Người ở đời ai không một lần phải chết. Nhưng chết làm sao cho oanh oanh liệt liệt, chết làm sao cho trọn hiếu trọn trung, trọn đạo làm người. Xét thấy có những kẻ bất hạnh chết phơi thây nơi đồng nội, đã không được mai táng thì còn nói gì đến ma chay tang lễ. Vậy nên, hôm nay bản hiệu quyết định khai trương một dịch vụ đặc biệt : tang ma trọn gói. Quý vị nào đăng ký dịch vụ này sẽ được bản hiệu bảo đảm thực hiện một tang lễ linh đình theo đúng cổ lệ một khi quý vị qua đời. Nếu như có yêu cầu thì bản hiệu cũng có thể thay mặt gia quyến xuân thu nhị kỳ lo việc cúng tế, để hồn phách quý vị khỏi lạnh lẽo nơi chốn âm ty.
Nói đến đây, lão lại đưa ắt nhìn mọi người một lượt, nhất là hai nhà Trình, Hứa, rồi mới nói tiếp :
- Con người chết là hết tất cả. Tiền tài chỉ quý khi còn sống chứ lúc chết đi nào có được mang theo. Vậy nên quý vị hãy liên hệ với bản hiệu, để có được một tang lễ huy hoàng khi qua đời, để khỏi tủi vong linh người đã khuất. Nếu như quý vị thuộc hai họ Trình, Hứa muốn tham gia dịch vụ trọn gói, do xét thấy hai nhà có quá nhiều người qua đời một lúc, tình cảnh thật thê lương, mà bản hiệu sẽ giảm hai mươi phần trăm chi phí.
Một người bên nhà họ Hứa tức giận quát mắng :
- Lão nói gì thối thế ? Sao dám trù nhà ta có nhiều người chết ?
Thi lão chưởng quầy chắp tay nói :
- Nào dám. Nào dám. Lão phu quen tính trực ngôn, thấy sao nói vậy thôi. Quý vị xem tiền tài quý hơn cả tính mạng, thọ thương mà không dám chữa thuốc vì sợ tốn tiền nên xem ra …
Nói đến đây, lão lại lắc đầu quầy quậy, giây lát mới nói tiếp :
- Sắp tới chỉ cần quý vị cho người đến bảo một tiếng, bản hiệu sẽ cho chở hàng đến tận nơi mà không tính thêm chi phí vận chuyển. Còn đây là hàng mẫu, loại thượng hạng, xin mời quý vị xem qua.
Vừa nói lão vừa đưa tay chỉ vào chiếc quan tài mà mới nãy được khiêng vào. Những lời của lão làm cho hai nhà Trình, Hứa giận ứa gan. Gã kia tức giận nói :
- Thối quá. Thối quá.
Thanh bào đại hán đứng bên chiếc rương thứ ba liền nói :
- Lão Thi này. Người ta đã không dám bỏ tiền ra chữa thương thì làm sao nỡ mất tiền vì việc ma chay. Lão hãy lùi lại để ta làm ăn xem sao ? Hy vọng ta sẽ không gặp phải vận xui như hai lão.
Lão nhân béo mập khẽ buông tiếng thở dài, lắc đầu quầy quậy ra chiều nuối tiếc, nhưng cũng lùi lại, nhường chỗ cho thanh bào đại hán. Y tiến lên, cũng chắp tay chào quần hùng, trịnh trọng nói :
- Kính cáo chư vị. Bản nhân là Triệu Vĩnh Hoa, sư gia của Lưu Hương Viện, những hàng hóa bản nhân mang đến hôm nay chắc sẽ khiến quý vị quan tâm. Bản nhân phụ trách giao dịch mua bán các thứ vũ khí, đặc biệt là các vũ khí giết người. Có những thứ rất lợi hại. Ví như, quý vị muốn giết sạch toàn gia kẻ thù, xin hãy mua Khai Sơn Thần Đạn. Chỉ cần đến ném vào gia trang kẻ thù vài viên Khai Sơn Thần Đạn là toàn gia kẻ thù tan xác tức thì. Nếu như muốn giết người một cách yên ắng, xin hãy mua độc dược. Chỉ một viên Cửu Cửu Hoàn đem bỏ xuống giếng là có thể giết chết cả một thôn làng. Nếu muốn kẻ thù không được chết yên lành, xin hãy mua Tý Ngọ Đoạn Cốt Tán, Thất Nhật Đoạt Hồn Đan, Tam Nguyệt Tiêu Dao Tán, Bách Nhật Đoạn Trường Đan, Đoạn Trường Thực Cốt Hủ Tâm Hoàn và nhiều thứ nữa. Mong quý vị chiếu cố.
Nghe y bày hàng mà ai nấy đều kinh hồn khiếp đảm, nghĩ đến những cái chết thê thảm mà bắt rùng mình. Y lại nói tiếp :
- Nhất là trong trường hợp quyết tử chiến với kẻ thù để cả hai bên cùng chết, xin hãy dùng Phích Lịch Thần Lôi. Thần Lôi đã nổ thì song phương tất phải tan xác, khỏi phải lo vấn đề hậu sự phiền phức. Xin mời. Xin mời.
Trong bọn quần hùng có giọng nói ồm ồm :
- Các ngươi có bán những thứ đó thật không ?
Triệu sư gia nói :
- Việc thương mãi cốt lấy chữ tín làm đầu, bản nhân nào dám dối gạt quý khách. Thôi thì để bản nhân giới thiệu hàng trước để quý vị tường lãm.
Đoạn y mở rương, lấy ra một trái cầu gang to bằng nắm tay, sơn đỏ, giơ lên cho mọi người xem. Y vỗ vỗ vào trái cầu, nói :
- Đây là Khai Sơn Thần Đạn, sản phẩm đến từ Tây vực, sức công phá mạnh hơn Phích Lịch Thần Lôi của Phích Lịch Bảo rất nhiều.
Y vừa nói vừa tung hứng quả đạn, bất thần buông tay cho rơi xuống đất. Quần hùng khiếp đảm thét lên lanh lảnh, ùn ùn chạy dạt ra xa. Nhưng rồi … chẳng có gì xảy ra cả. Quần hùng mãi không nghe có tiếng nổ, liền kéo nhau quay trở lại. Ai nấy đều rất ngạc nhiên. Chẳng lẽ đó lại là đồ giả.