“ Thiên nhi, tỉnh rồi sao? Đến uống miếng thuốc sẽ không đau…” Vũ Khuynh Thành đưa chén thuốc, ôn nhu an ủi tiểu hài tử.
“ Tỷ tỷ, đau….” tiểu hài tử nhẹ giọng nỉ non, khuôn mặt bình thường nhỏ nhắn hồng hào nay lại trắng bệt không chút sức sống khiến cho Vũ Khuynh Thành đau lòng không thôi. Hiên Viên Tiếu Điệp, xem ra lần này không thể bỏ qua cho nàng ta. Nhớ đến Tiêu Dạ Thần cả người mê mang bất lực như rối gỗ oa nhi, đôi bàn tay bình thường nàng thích ngắm nhất nay lại đầy vết máu, khiến cho lòng đau xót không thôi. Nàng thật ra từ lâu không giống vô tâm không phế như lúc trước, lòng vô cớ có ràng buộc, là hắn, nam nhân có khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ lúc nào cũng ôn nhu mỉm cười nhìn nàng, lúc nào cũng lí giải nàng, thông cảm nàng, hiểu nàng, yêu chiều, sủng nịnh nàng. Nam nhân ấy khiến cho nàng vui, nàng buồn, nàng đau lòng, hắn đã chiếm trong lòng một vị trí không nhỏ a, haiz!!!
“ Ngoan, Thiên nhi, uống thuốc vào sẽ không đau nữa…” Vũ Khuynh Thành nhẹ giọng nói, ôn nhu vuốt đầu tiểu hài tử. Tiểu hài tử nhắm mắt uống một hơi chén thuốc, khuôn mặt đáng yêu nhăn nhó trông buồn cười vô cùng. Vũ Khuynh Thành đưa cho nó một khối điểm tâm, tiểu hài tử ngay lập tức nhét nó vào miệng, ánh mắt rạng ngời như muốn cảm ơn tỷ tỷ của mình.
Vũ Khuynh Thành mỉm cười, giúp tiểu hài tử nằm xuống, dịch dùm nó góc chăn, cười yếu ớt: “ Thiên nhi, ngủ một lát, ngày mai sẽ khỏe ngay thôi”
“ Tỷ tỷ, bồi Thiên nhi thêm một lát nhé…” tiểu hài tử làm nũng.
“ Thiên nhi ngoan, tỷ tỷ còn đi thăm Thần ca ca, Thiên nhi cũng thích Thần ca ca mà đúng không”. Vũ Khuynh Thành nói
“ Ân, tỷ tỷ đi thăm Thần ca ca đi, Thiên nhi một mình ngủ…” tiểu hài tử gật đầu, âm thanh trĩ nộn đáng yêu, một bộ dáng ông cụ non thật dễ thương, khiến cho Vũ Khuynh Thành hung hăn hôn trán nó một cái. Chỉ là Vũ Khuynh Thành không biết, khi nàng vừa bước ra khỏi cửa, tiểu hài tử đang nằm trên giường đôi mắt không còn ngây thơ như thường ngày nữa, mà thay vào đó là lạnh như băng không độ ấm, đôi môi nhỏ xinh bất giác vẽ nên nét cười lạnh, không giống bộ dáng của tiểu hài tử mới 6,7 tuổi chút nào…
“ Thần, ngươi định đi đâu…” Vũ Khuynh Thành lên tiếng, ngăn bước đi của Tiêu Dạ Thần. Nàng vừa mới bước vào cửa hắn cũng đang định bước ra. Hắn không ý thức được bản thân là đang bị thương sao chứ, thật là khiến cho người ta không thể không lo được.
“ Thành nhi…” Tiêu Dạ Thần lo lắng nắm lấy cổ tay của Vũ Khuynh Thành, động tác nhu hòa vô cùng, dở lên cánh tay áo, thấy một dải lục trắng sơ xài bọc lấy vết thương. Tiêu Dạ Thần khẽ cau mày, nhẹ nhàng mơn trớn miệng vết thương, đau lòng vấn: “ đau không?”
“ Không đau, chỉ là vết thương nhỏ thôi, Thần…ngươi sao rồi…” Vũ Khuynh Thành lắc đầu, sau đó ấp a ấp úng hỏi.
“ Nàng không đau, nhưng ta đau…” Tiêu Dạ Thần khe khẽ thở dài, tiếp tục vì Vũ Khuynh Thành băng lại vết thương. Vũ Khuynh Thành sững sờ, lòng ấm áp…hắn thật ngốc! ánh sáng nhẹ nhàng len lõi qua khung cửa, vuốt ve lấy khuôn mặt của y, khiến cho dung nhan của hắn càng thêm tuấn mỹ như khối mỹ ngọc tuyệt đẹp. Vũ Khuynh Thành một thoáng mê say, tay còn lại nhẹ nhàng sờ khuôn mặt của hắn. Tiêu Dạ Thần bị bàn tay của nàng đụng chạm, bàn tay ấm áp mềm mại, xúc cảm tinh tế khiến cho hắn càng muốn nhiều hơn. Ánh mắt hai người giao nhau, triền miên tình ý.
Ánh mắt của hắn thâm thúy tựa hải, nhìn vào như hòa tan trong ánh nhìn quá nhu tình ấy.
Ánh mắt của nàng long lanh tựa vì sao rực rỡ nhất trên bầu trời, sóng mắt lưu chuyển ôn nhu khiến cho hắn như si như túy trong đó.
Mùi hương thoang thoảng của nàng còn đang vương vấn nơi chóp mũi hắn. Tâm của tiêu dạ thần như đang thôi thúc hắn làm một việc gì đó, nhưng mà lí trí của hắn giữ lại, cuối cùng hắn cứ ngây ngốc nhìn nàng, một chốc ngẩn ngơ ( Nam Cung Dao: haiz!! Huynh ấy đúng là ngây thơ quá >_<!! ta phải làm gì để thúc đẩy đây a?)
Vũ Khuynh Thành khóe môi cong lên nụ cười khẽ, điểm nhẹ vào đôi môi tà mị của hắn, môi chạm môi, lả lướt nhẹ nhàng. Tiêu Dạ Thần trợn mắt kinh ngạc, môi của nàng đã rời khỏi
“ Nàng…” Tiêu Dạ Thần khuôn mặt nổi lên rặng mây đỏ, lan tràn đến cổ, tâm phút chốc loạn nhịp.
“ Hì! Đây là đáp trả, chúng ta huề nhau…” Vũ Khuynh Thành xấu hổ lên tiếng. Ai biểu hắn đáng yêu như vậy làm chi khiến cho nàng kiềm lòng không đậu mà hôn hắn, với lại hôm qua hắn hôn nàng mãnh liệt như vậy, hôm nay nàng chỉ nhẹ nhàng đòi lại thôi mà.
Tiêu công tử a, ngươi tự nhận mình trí tuệ bất phàm, nay lại bị một nụ hôn nhẹ nhàng như vậy khiến cho mặt đỏ tới tận mang tai, nếu để cho người bên ngoài biết, không biết bọn họ sẽ há mồm kinh ngạc như thế nào nữa, thật là..^^
“ Thành nhi….ta có thể hôn nàng chứ..?...” Tiêu Dạ Thần liếm liếm đôi môi của mình, cảm thấy có chút khát nước, ánh mắt nhu hòa đến nịch nhân, tay hắn nhẹ nhàng ôm lấy đôi bờ vai mỏng manh của nàng, nhẹ giọng vấn….
“ Thần.., sao ngươi lại đáng yêu như vậy chứ….” Vũ Khuynh Thành đẩy ra Tiêu Dạ Thần, suy sụp trên bàn, cười lớn tiếng. Trời ạ! Hắn đúng là cực phẩm nam nhân a, mấy chuyện đó cũng đi hỏi nàng, trên thế gian này, có ai dễ thương như hắn không chứ. Vũ Khuynh Thành cười khẽ, ở hiện đại nàng gặp rất nhiều kiểu nam nhân, ôn nhu có, bá đạo có, tà mị có, dung mạo cũng điển trai hiếm thấy nhưng mà bọn họ chưa có người nào khiến cho nàng xao xuyến cả, nhiều khi bạn bè còn chọc nàng trái tim sắt đá, nhưng mà bây giờ nàng đã hiểu, sở dĩ nàng chưa từng động tâm với ai là vì…nàng chưa gặp hắn, nam nhân tên gọi Tiêu Dạ Thần này.
Hắn tài trí, lạnh nhạt nhưng đối nàng luôn mỉm cười ôn nhu.
Hắn lạnh lùng, vô tâm nhưng ánh mắt nhìn nàng lúc nào cũng nhu tình tựa hải.
Hắn tiêu sái, không vướng khói lửa nhân gian nhưng lại cam nguyện vì nàng xuống bếp.
Hắn, tự do phóng khoáng nhưng vì nàng mà đứng lại một nơi.
Hắn thông minh, quyết đoán nhưng với ái tình thì thơ ngây như một tờ giấy trắng.
Hắn bá đạo tùy hứng nhưng lúc nào cũng tôn trọng nàng, lấy nguyện vọng của nàng đi đầu.
Tiêu dạ thần, ta xuyên qua ngàn năm thời gian, gặp được ngươi, nhân sinh như vậy, còn cầu gì đây..!!!
Tiêu Dạ Thần bị Vũ Khuynh Thành động tác làm cho xấu hổ vô cùng, ngượng ngùng cười. Bỗng dưng Vũ Khuynh Thành ngẩng đầu, mỉm cười ôn nhu như nước, mâu quang tràn đầy nhu tình ấm áp lưu chuyển khiến cho Tiêu Dạ Thần thất thần. Ánh mắt này hắn đã quá quen thuộc, ánh mắt nhu tình này, hắn ngày ngày nhìn nàng…Tiêu Dạ Thần trong lòng mừng như điên. Rột cuộc đã bắt được sao, trái tim tiêu sái như gió của nàng, rốt cuộc nàng trong lòng đã có hắn sao? Thành nhi, nàng đã thích ta đúng không?
“ Thần, ngươi thật sự rất giỏi đấy!!...” Vũ Khuynh Thành than nhẹ. Hắn chỉ dùng có hai tháng thời gian khiến cho nàng động tâm với hắn, luyến tiếc rời khỏi hắn…
“ Ta không giỏi thì làm sao xứng với nàng nha…” Tiêu Dạ Thần cười yếu ớt, rót cho Vũ Khuynh Thành một cốc trà, mùi hương trà thoang thoảng xua tan mệt mỏi.
“ Thần, ngươi rốt cuộc thích ta ở điểm nào…” Vũ Khuynh Thành tự dưng hỏi, mâu quang tràn đầy tò mò. Bị Vũ Khuynh Thành hỏi như vậy, Tiêu Dạ Thần không sửng sốt, chỉ nhẹ nhàng cười khẽ, y ôn nhu nói:
“ Không biết, ta chỉ biết, khoảnh khắc nhìn thấy nàng tùy ý nhảy múa trên cánh đồng thảo nguyên đầy hồ điệp kia, tâm loạn nhịp. Dường như lúc đó cả đất trời như lắng đọng lại, đất trời chỉ có hai màu đen trắng, chỉ có nàng hồng y rực lửa yêu diễm đến kì lạ. Bốn năm vương vấn nhung nhớ, một thoáng rung động khiến cho bốn năm thật sâu tương tư, khi đó lòng chẳng còn ai khác ngoài nàng. Lần thứ hai gặp lại, chỉ một cái liếc mắt ta đã nhận ra nàng, không phải bề ngoài mà là cảm giác nghẹt thở vẫn còn nguyên sơ như bốn năm trước.”
Tiêu Dạ Thần khóe môi nhàn nhạt ý cười, ánh mắt y vẫn ấm áp vô ngần “ ta tìm mọi cách bao dung nàng, sủng nịnh nàng, yêu chiều nàng khiến nàng cảm thấy vui vẻ nhất, bình yên nhất bên cạnh ta, khiến cho nàng luyến tiếc không muốn rời xa ta”
“ Thành nhi…ta chưa từng yêu ai, cho nên không biết làm gì cả…ta làm như vậy, nàng không giận chứ…” Tiêu Dạ Thần cẩn cẩn dực dực nhìn Vũ Khuynh Thành, sợ nàng tức giận.
“ Ha hả…Thần, ngươi có cần thành thật như vậy không a…” Vũ Khuynh Thành cười khổ.
“ Thành nhi, nàng không tức giận à...”
“ Đồ ngốc, có gì mà giận chứ, nhưng mà ngươi chỉ được đối với ta như vậy, biết không?” Vũ Khuynh Thành bĩu môi nói: “ Nếu như có một ngày ngươi không thích ta, nhất định phải nói cho ta biết trước, như vậy…” âm thanh nhàn nhạt bất an
“ Sẽ không có chuyện đó……” Vũ Khuynh Thành chưa nói hết câu đã bị Tiêu Dạ Thần chẹn lời, âm thanh kiên định quyết tuyệt. Hắn một khi đã nhận định đó là cả đời nhất thế, tuyệt đối không phụ nàng trừ phi hắn chết.
“ Ngốc quá, thế gian này đâu có cái gì là trường tồn bất diệt được….” Vũ Khuynh Thành khe khẽ cười. Có là núi cao xanh thẳm thời gian qua đi cũng sẽ xóa mòn, đá có cứng rắn đến đâu trăm năm qua đi cũng không còn nguyên sơ như lúc ban đầu, sông có nhiều nước đến đâu ngàn năm trôi qua cũng sẽ vơi dần đi...dù là tiếng tăm lưu danh sử sách hay tiếng xấu muôn đời, vạn năm trôi qua cũng trôi vào quên lãng. Ái tình khắc cốt ghi tâm, lưu truyền hậu thế đến đâu cũng sẽ có một ngày không còn ai nhắc đến. Thời gian rất đáng sợ, nó là thứ thuốc chữa lành mọi vết thương cũng là liều thuốc độc bào mòn cảm tình con người.