Vũ Khuynh Thành

Chương 23: Hoa khôi đại tái




Chỉ cần là nàng, dù dung nhan thật bình thường, dù không có bất cứ tài năng gì nhưng điều khiến ta yêu say đắm. Chỉ cần là chính nàng, một Vũ Khuynh Thành ôn nhu thiện lương nhưng cũng không kém phần bướng bỉnh tinh nghịch, một Vũ Khuynh Thành giảo hoạt thông minh nhưng không kém phần tinh ranh, láu cá. Một Vũ Khuynh Thành hiểu biết thế sự nhưng lắm lúc thật thơ ngây trong trắng, một Vũ Khuynh Thành lúc nào cũng tươi cười rực rỡ, tỏa nắng…chỉ cần là Vũ Khuynh Thành, ta – Tiêu Dạ Thần điều yêu thích!!

Cái gọi là hoa khôi đại tái, quả nhiên danh bất hư truyền a, cuộc thi từ lúc bắt đầu toàn là mỹ nhân, mỗi người một loại hình, người ôn nhu, kẻ vũ mị, người thanh lịch, kẻ rực rỡ, nói chung trăm hoa đua sắc, chói lọi vô cùng. Hoa khôi đại tái gồm hai vòng, đầu tiên là dung mạo, lọt được sẽ vào tóp 10, sau đó lại thi triển tài năng của mình, chỉ cần được ban giám khảo thông qua là thắng cuộc, cuộc thi này gần giống với cuộc thi hoa hậu nhỉ, chỉ có điều hoa hậu thì phức tạp hơn nhiều. Vũ Khuynh Thành chậm rãi đánh giá.

“ Thành nhi, nàng không vào trong xem sao”  Tiêu Dạ Thần lên tiếng, đã đến cớ gì không vào trong mà ở đây.

“ Không cần, vào bên trong quá ồn ào, ta không thích…” Vũ Khuynh Thành cười cười, với lại từ trên tửu lâu này nhìn xuống, thấy khá rõ ràng, tội gì phải đi chen vào cho mệt.

“ Đúng vậy, ngồi ở đây tốt hơn..” Tiêu Dạ Thần thở phảo nhẹ nhõm, ít ra hắn cũng không vào đó, mắc công bị nhiều người săm sói, rồi các lễ nghi giao tiếp phiền chết đi được.

“ Thiên nhi, mệt không…” Vũ Khuynh Thành sờ sờ tiểu hài tử cái trán vấn.

“ Không có, tỷ tỷ Thiên nhi đói…”  tiểu hài tử làm nũng.

“ Thiên nhi muốn ăn gì…”  Vũ Khuynh Thành sủng nịnh, điểm nhẹ tiểu hài tử chóp mũi vấn.

“ Thiên nhi muốn ăn gà nướng….” tiểu hài tử cao hứng nói. Mấy ngày nay nó toàn ăn cháo dưỡng bệnh, hảo thèm thịt a…

“ Được rồi, tiểu nhị…”  Vũ Khuynh Thành cất tiếng.

“ Cô nương dùng gì a…”  Tiểu nhị ngây người nhìn Vũ Khuynh Thành sau đó cười cười vấn. Dù gì hắn cũng được huấn luyện a, nhưng mà vị cô nương này đúng là đẹp mặt, hắn chưa từng thấy ai đẹp như nàng.

“ Cho một gà nướng, bốn cái bánh bao cùng với một ấm trà ngon….” Tiêu Dạ Thần lên tiếng, âm thanh có chút không hờn giận.

“ Vâng! Khách quan chờ chút…”  tiểu nhị mồ hôi lạnh chạy đi, nói giỡn a, vị công tử kia đúng là ánh mắt như muốn giết người. Nhưng mà vị công tử này cũng thật..ách, đẹp. Không lẽ là nữ cải trang nam sao. Tiểu nhị mê hoặc, hôm nay hắn dường như có phúc gặp được nhiều người đẹp như vậy nha.

“ Hình như Hiên Viên tiểu thư lọt vào tóp 10 rồi đấy”  Vũ Khuynh Thành nhìn phía dưới khán đài lên tiếng

“ Thành nhi, đừng vừa ăn vừa nói chuyện như vậy sẽ nghẹn đấy….”  Tiêu Dạ Thần ôn nhu nói, vì Vũ Khuynh Thành đưa đến một cốc trà.

“ Không sao,…”  Vũ Khuynh Thành cười cười, lại quay sang tiểu hài tử vấn: “ Thiên nhi, gà ăn được không”

“ Ân, hảo ăn..” tiểu hài tử lo gặm nhắm chân gà của mình, cười nói. Bên cạnh tiểu bạch hổ cũng chăm lo cho phần ăn của mình, đúng là mỗi người một việc. Vũ Khuynh Thành sủng nịnh cười nhìn hai vật nhỏ, sau đó nghi hoặc nhìn Tiêu Dạ Thần nói:

“ Thần, ngươi không dùng sao, cả ngày nay cũng chưa ăn gì đi”

“ Ta không đói, nàng cứ ăn đi…” Tiêu Dạ Thần hớp nhẹ một ngụm trà, tao nhã nói.

“ Ngươi thật kén ăn”  Vũ Khuynh Thành bĩu môi, lấy cái bánh bao nhét vào trong tay Tiêu Dạ Thần, nói: “ bánh bao nơi đây cũng không tồi”

Tiêu Dạ Thần nhàn nhạt cười, cầm bánh bao lên ăn, không khí của cả bàn nhất thời hài hòa ấm áp đi lên.

“ Ai da! Hiên viên tiểu thư này cũng thật tài, nhanh như vậy lại loại bỏ thêm vài đối thủ, còn lại ba người nha…” Vũ Khuynh Thành hào hứng nói.

“ Nhàm chán….” tiểu hài tử thở dài, ăn no rồi thành ra nằm dài trên bàn gặm nhắm điểm tâm cho đỡ buồn. Tiểu bạch hổ mắt lim dim coi bộ sắp tìm kiếm chu công luận bàn. Tiêu Dạ Thần vẫn ôn nhu yên lặng bên cạnh nhìn Vũ Khuynh Thành, Vũ Khuynh Thành thì hào hứng ghé trên thành lầu nhìn cuộc phân tranh quyết liệt ở dưới.

“ Haiz!!”  Vũ Khuynh Thành thở dài.

“ Thành nhi, mệt sao…”  Tiêu  Dạ Thần quan tâm hỏi.

“ Không có, chỉ là có chút cảm thán thôi Hiên Viên tiểu thư nhìn thường ngày tuy có chút điêu man tùy hứng nhưng thật ra là một cái tài nữ đấy. Cầm, kì, thư, họa điều tinh thông…”  Vũ Khuynh Thành ỉu xìu, lại nói:  “ còn ta thì mấy cái đó dốt đặc mai cán”

“ Ha hả, Thành nhi, nàng chỉ cần là nàng là được rồi, ai nói gì mặc kệ..” Tiêu Dạ Thần ôn thanh nói, mâu quang tràn đầy nhu tình. Chỉ cần là nàng, dù dung nhan thật bình thường, dù không có bất cứ tài năng gì nhưng điều khiến ta yêu say đắm. Chỉ cần là chính nàng, một Vũ Khuynh Thành ôn nhu thiện lương nhưng cũng không kém phần bướng bỉnh tinh nghịch, một Vũ Khuynh Thành giảo hoạt thông minh nhưng không kém phần tinh ranh, láu cá. Một Vũ Khuynh Thành hiểu biết thế sự nhưng lắm lúc thật thơ ngây trong trắng, một Vũ Khuynh Thành lúc nào cũng tươi cười rực rỡ, tỏa nắng…chỉ cần là Vũ Khuynh Thành, ta – Tiêu Dạ Thần điều yêu thích.

Vũ Khuynh Thành mâu quang tràn đầy ý cười nhìn Tiêu Dạ Thần, lại tiếp tục quan sát cuộc thi ở phía dưới. Trong lòng tràn đầy ấm áp. Đúng vậy chỉ cần nàng là nàng, mặc cho không biết cầm kì thư họa, mặc cho không hiểu tam tòng tứ đức, mặc cho không giống nhi nữ thường tình, thì đã sao, nàng là nàng, nàng là Vũ Khuynh Thành, cô gái hiện đại thế kỷ 21, xuyên qua đến cổ đại này. Chỉ cần có hắn bao dung nàng, sủng nịnh nàng, như vậy còn để ý gì nữa đây. Tình trong lòng, nhẹ nhàng dâng lên, ngọt ngào, hạnh phúc….

“ Xem ra Hiên Viên tiểu thư là người thắng cuộc…”  Vũ Khuynh Thành khẽ cười, quay đầu nhìn Tiêu Dạ Thần, đôi con ngươi lòe lòe tinh nghịch. Thần, xem ra ngươi sắp gặp chuyện rồi đó, hảo hảo tinh thần mà chuẩn bị nha. Tiêu Dạ Thần cười khổ nhìn Vũ Khuynh Thành, xem ra là nàng ôm thái độ xem kịch vui sao chứ.

Quả thật Hiên Viên Tiếu Điệp tuy thường ngày kiêu căng tùy hứng, nhưng dù sao cũng là thiên kim của Hiên Viên sơn trang, từ nhỏ được giáo dục qua cầm,kì, thư, họa. Hơn nữa Hiên Viên Tiếu Điệp rất thông minh, không chỉ cầm kì thư họa mà võ công cũng không kém, xem ra cũng là nhị lưu cao thủ. Tính tình hào sảng, vì từ nhỏ được sủng cho nên tính cách không khỏi điêu man tùy hứng đi lên. Cho nên nhìn vào bề ngoài ít ai có thể tin, Hiên Viên tiểu thư cũng là một đại tài nữ như vậy.

Hôm nay Hiên Viên Tiếu Điệp vận một thân màu trắn xiêm y càng tôn lên vẻ đẹp của nàng. Hiên Viên Tiếu Điệp, phải công nhận là dung mạo thuộc lọai  hiếm có, khác với Võ Ngưng Sương mỹ nhân dịu dàng ôn nhu, Liễu Cô Tuyết ngây thơ đáng yêu, Hiên Viên Tiếu Điệp thuộc dạng đẹp rực rỡ, đẹp chói mắt. Một thân bạch y càng khiến nàng giảm đi ba phần kiêu ngạo, tăng lên năm phần thanh dật xuất trần. Hiên Viên Tiếu Điệp gãy một khúc tỳ bà, âm thanh trong trẻo, giọng ca nỉ non ai oán quả thật thành một bộ dáng ‘mỹ nhân đánh đàn, âu sầu tiếu dung’. Khiến lòng người bồi hồi tha thiết, cũng quên đi vẻ kiêu căng ngạo mạn của nàng.

Hiên Viên Tiếu Điệp quả nhiên đạt được ngôi vị hoa khôi, và cũng dĩ nhiên có thể yêu cầu bất cứ một chuyện gì.

Hiên Viên Tiếu Điệp vui mừng nhìn Sở Y Nhân, vui vẻ nói: “ biểu tỷ, muội thắng rồi”

“ Ân, chúc mừng muội, Tiếu Điệp hôm nay biểu hiện rất khá”  Sở Y Nhân cầm tay Tiếu Điệp nói.

“ Tiếu Điệp tỷ tỷ, đàn thật hay….”  Liễu Cô Tuyết chen vào chúc mừng

“ Tiếu Điệp muội muội, quả thật khiến cho ta mở mang tầm nhìn” Võ Ngưng Sương ôn nhu nói.

“ Cảm ơn mọi người”  Hiên Viên Tiếu Điệp cười khẽ, đôi con ngươi không dấu nỗi đắc ý, nàng đã chuẩn bị cho cuộc thi này rất kỹ lưỡng.

“ Hiên Viên cô nương, không biết có yêu cầu gì không…” một người đại diện của cuộc thi hoa khôi đại khái lên tiếng.

Hiên Viên Tiếu Điệp khuôn mặt nhàn nhạt ửng đỏ, sau đó cất tiếng nói:  “ Tiếu Điệp, hi vọng có thể làm nữ nhân của Tiêu công tử Tiêu Dạ Thần.” một câu nói, khiến cho mọi người sửng sốt vô cùng

Vũ Khuynh Thành đang uống trà bỗng dưng bị sặc nước, ho sặc sụa, khuôn mặt có chút đỏ. Nàng không nghe lầm đấy chứ, Hiên Viên tiểu thư này cũng thật dạn gan quá đi, nàng cứ nghĩ cùng lắm thì hẹn hò vài ba bữa hay cái gì đó tương tự chẳng hạn, không ngờ lại trực tiếp đưa ra yêu cầu như vậy, thật là bội phục lá gan của Hiên Viên tiểu thư này a.

“ Thành nhi, nàng không sao chứ”  Tiêu Dạ Thần lo lắng, tay khẽ vuốt lưng của Vũ Khuynh Thành.

“ Ách! Không có gì, Thần…dường như ngươi sắp có tiện nghi lão bà nha…”  Vũ Khuynh Thành xấu hổ nói.

“ Hừ, mơ tưởng…”  Tiêu Dạ Thần cười lạnh, nữ nhân đó đúng là không biết chết sống.

“ Nhưng mà chẳng phải, người được yêu cầu, không thể chối từ sao..”  Vũ Khuynh Thành nghi hoặc.

“ Không tính ta, với lại ta cũng không phải chân chính là người Kinh Nam”  Tiêu Dạ Thần nhẹ giọng giải thích.

Vũ Khuynh Thành tiếp tục theo dõi tình huống ở dưới, chỉ có nàng biết tim mình đập nhanh như thế nào, khoảnh khắc Hiên Viên Tiếu Điệp nói câu, “ Tiếu Điệp hi vọng có thể làm nữ nhân của Tiêu công tử Tiêu Dạ Thần”, một cổ tức giận len lõi trong lòng nàng, còn có cái gì đó chua xót, khó chịu…

“ Cái này….”  người đại diện cuộc thi khó xử, nếu như là ai đó thì có thể. Còn Tiêu công tử Tiêu Dạ Thần đâu phải là người có thể để cho bọn họ tùy tiện sắp đặt được. Vị Hiên Viên tiểu thư này cũng thật là tham quá đi, làm nữ nhân của Tiêu đại công tử, quả thật không có biết bao nhiêu nữ nhân điều có chung ước mơ như thế 

“ Không được sao….”  Hiên Viên Tiếu Điệp ủy khuất nhìn người đại diện, bộ dạng tràn đầy đau lòng, mỹ nhân cau mày đúng là khiến cho nhiều người xuýt xoa.

“ Hiên Viên cô nương, cái này còn tùy thuộc vào Tiêu công tử có đồng ý hay không, chúng ta cũng không có cách nào ép được Tiêu công tử…” người đại diện khó xử nói

“ Ta không đồng ý….”  âm thanh trầm thấp, Tiêu Dạ Thần lên tiếng, phá vỡ cuộc đối thoại của hai người.

“ Tiêu ca ca…” Hiên Viên Tiếu Điệp nhỏ giọng 

“ Tiêu công tử,….” người đại diện chào hỏi, có lễ

Tiêu Dạ Thần gật đầu chào lại, sau đó nhìn sang Hiên Viên Tiếu Điệp lạnh lùng nói: “  Hiên Viên tiểu thư, ta đã có âu yếm nhân”. Một câu nói bình lôi địa chấn.

_________________