Vũ Khuynh Thành

Chương 20: Nhu tình




Chỉ cần là nàng thích dù không có ta cũng sẽ đi cướp đi đoạt mang về cho nàng. Chỉ cần nàng muốn dù có là hoa trong gương, trăng trong nước ta cũng sẽ tìm cách lấy cho nàng. Chỉ cần là ý nguyện của nàng, dù có nghịch thiên ta cũng sẽ làm đến. Chỉ cần nàng muốn đi đâu, dù là chân trời góc bể hay là hoàng tuyền nơi đó ta cũng bồi cùng nàng.

Ta dùng ôn nhu của ta bồi bên nàng cả đời nhất thế, dùng nhu tình của ta yêu nàng đời đời kiếp kiếp, dùng tâm của nàng bao dung nàng, sủng nịnh nàng. Cho nên, Thành nhi, nàng chỉ cần bên cạnh ta, làm bạn cùng ta suốt cuộc đời này, được không?

Ướt át, dịu dàng…!! Tiêu Dạ Thần ngơ ngác, mãi cho đến khi hình bóng y nhân đã khuất hắn vẫn còn đứng ngẩn ra. Trời ạ! Nàng là hôn hắn sao? Tiêu Dạ Thần như cảm thấy trái tim của mình đập loạn xạ, như muốn bay ra ngoài. Một cảm giác hạnh phúc bất giác lan tràn khắp tâm của hắn, chiếm cứ lấy cơ thể cùng trí óc của hắn. Tiêu Dạ Thần cảm thấy như lâng lâng như đang bay vậy. Mùi hương riêng biệt của nàng vẫn còn vương vấn quanh hắn, cảm giác đôi môi mềm mại của nàng vẫn còn quanh quẩn đâu đây, Tiêu Dạ Thần khẽ cười, tay nhẹ nhàng mơn trớn gò mà của mình. Hắn quyết định rồi, ba ngày đến hắn sẽ không rửa mặt nha ^_^      ( Nam Cung Dao: Tiêu đại công tử nha, đừng có nói cho ai biết là ta quen biết ngươi +_+)

Vũ Khuynh Thành tự mắng chính mình, điên hay sao lại tự dưng hôn hắn vậy trời, xấu hổ chết đi được, do lúc đó nhìn thấy biểu hiện của hắn như vậy thật đáng yêu cho nên mới kiềm lòng không đậu mà hôn hắn, nhưng mà đó là nụ hôn đầu tiên của nàng a, nụ hôn đầu tiên qua hai kiếp của nàng, tuy không phải là hôn môi nhưng mà…

“ Tỷ tỷ…” âm thanh trĩ nộn, tiểu hài tử vui vẻ cười chạy đến bên Vũ Khuynh Thành, đưa hai tay đòi bế. Tiểu hài tử này chính là hài tử mấy hôm  trước Hiên Viên Ngạo cứu về.

“ Thiên nhi, sao lại chạy ra đây, lạnh không?”  Vũ Khuynh Thành ôm hài tử vào lòng vấn. Vì tiểu hài tử mất trí nhớ cho nên Vũ Khuynh Thành lấy cái tên Vũ Thiên Bình cho tiểu hài tử, hi vọng sau này tiểu bảo bảo sẽ yên bình hạnh phúc mà lớn lên.

“ Không có nha, tỷ tỷ sao vậy, tại sao mặt lại hồng như vậy a…” hài tử vô tâm hỏi, đôi con ngươi tò mò.

Vũ Khuynh Thành nụ cười có chút cứng ngắc, nhẹ giọng nói: “ không có, lúc nãy tỷ tỷ chạy hơi nhanh cho nên đổ mồ hôi thôi”. Vũ Khuynh Thành xoa xoa tiểu hài tử mái tóc ôn nhu giải thích. Tổng không thể cho Thiên nhi biết là nàng vì xấu hổ khi hôn người ta mà đỏ mặt đi.

“ Thiên nhi, tiểu bạch đâu?”  Vũ Khuynh Thành nghi vấn, bình thường nàng về đến nơi tiểu bạch đã chạy ra quấn quít lấy nàng rồi.

“ Tỷ tỷ, tiểu bạch đang ngủ nha, tiểu bạch phá hư, suốt ngày cứ ngủ…” tiểu hài tử lên án tiểu bạch hổ, đắc ý cười, như vậy tỷ tỷ sẽ có thời gian nhiều hơn bên cạnh nó. Nó rất thích bên cạnh tỷ tỷ như vậy.  Tỷ tỷ hảo ôn nhu khiến cho nó cảm thấy thật ấm áp, tỷ tỷ sẽ kể cho nó nhiều chuyện xưa thật hấp dẫn, khiến cho nó cảm thấy thật an tâm đi vào giấc ngủ, và tỷ tỷ hoài ôm vấn như vậy ấm áp khiến cho nó không khỏi yêu thích. Ngủ trong lòng tỷ tỷ, nó ngủ thật tốt, sẽ không còn mơ thấy những chuyện kinh khủng nữa. Tiểu hài tử đôi con ngươi lóe sáng tinh nghịch nhìn Vũ Khuynh Thành, lại hỏi:

“ Tỷ tỷ, Thiên nhi thật ngoan, tỷ tỷ không được bỏ Thiên nhi ở lại một mình nha..” tiểu hài tử nhỏ giọng lên tiếng, đôi con ngươi mãn khát chờ mong khiến cho Vũ Khuynh Thành một trận đau  lòng. Không biết tiểu hài tử gặp chuyện gì nhưng luôn cảm thấy khuyết thiếu an toàn, hài tử như vậy thật khiến cho người ta không khỏi quan tâm, yêu thương. Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười.

“ Sao Thiên nhi lại nói vậy, Thiên nhi là đệ đệ của tỷ tỷ, tỷ tỷ sao có thể bỏ lại Thiên nhi một mình đây…”

Vũ Thiên Bình nở nụ cười rực rỡ, như nhận được món quà nào to lớn lắm vậy, nó đưa tay ra trước mặt Vũ Khuynh Thành, trĩ nộn nói:

“ Nghéo tay nào, tỷ tỷ đã hứa thì thuyệt đối không được nuốt lời đâu đó….”

“ Được rồi”  Vũ Khuynh Thành tức cười, đưa tay ra móc nghéo, một lời hứa cứ như vậy được định ra…..^-^

“ Ôi! Đây chẳng phải là tiểu oa nhi đáng thương kia sao” nữ tử ôn nhu cười vấn. Nàng thanh lịch xinh đẹp, đôi hoa đào ánh mắt mang theo ba phần ôn nhu bảy phần vũ mị khiến cho dung nhan càng thêm rực rỡ. Nữ tử này nếu dùng một con vật để hình dung, Vũ Khuynh Thành sẽ nghĩ đến ngay chính là hồ ly, đẹp đến yêu mị.

“ Y Nhân cô nương”  Vũ Khuynh Thành gật đầu, sau đó lại lễ phép chào ba người còn lại: “ Hiên Viên tiểu thư, Ngưng Sương tiểu thư, Cô Tuyết…”

“ Khuynh Thành cô nương hảo”  Võ Ngưng Sương cười cười đáp lại, Hiên Viên Tiếu Điệp nhàn nhạt chào hỏi.

“ Khuynh Thành!”  Liễu Cô Tuyết tươi cười tiếp đón.

Trong nhất thời, bên ngoài Tiêu Tương các, tụ tập năm mỹ nhân tuyệt sắc, đúng là đứng gần hoa, hoa kia cũng ảm đạm thất sắc 

“ Mọi người tìm ta có chuyện sao…”  Vũ Khuynh Thành nghi vấn 

“ Đúng vậy, ngày mai  Kinh Nam có hoa khôi đại tái, chúng ta định đi xem cho vui, không biết Khuynh Thành cô nương có rảnh đi cùng không..” Võ Ngưng Sương dịu dàng cười.

“ Hoa khôi đại tái?”  Vũ Khuynh Thành cười khẽ, là bình chọn hoa khôi sao chứ.

“ Đúng vậy, người thắng được giải thưởng sẽ được phép yêu cầu bất cứ một việc gì, mà người được yêu cầu nhất thiết phải làm theo...” Liễu Cô Tuyết giải thích.

“ Nghe thật hấp dẫn nha, như vậy đi, ngày mai chúng ta hẹn gặp ở nơi tổ chức cuộc thi…”  Vũ Khuynh Thành nói.

“ Vậy cũng được, hẹn ngày mai gặp…”

Vũ Khuynh Thành nhàn nhạt cười, nụ cười có chút ý vị thâm trường, nếu nàng nhìn không lầm thì ánh mắt của Sở Y Nhân cùng Hiên Viên Tiếu Điệp có chút tính kế, Võ Ngưng Sương thì biết mà dường như nửa có nửa không tán thành, Liễu Cô Tuyết thì ngây ngốc không biết gì cả. Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười khẽ, dạo này mọi chuyện quá suôn sẽ không phảo sao, đôi khi có chút chuyện ngoài lề mới thú vị a.

Vũ Thiên Bình có chút nổi da gà nhìn tỷ tỷ xinh đẹp của mình một bộ dạng cáo già tính toàn, gió thổi có chút nổi lạnh tóc gáy, tiểu hài tử trong lòng mặc niệm, nó chắc chắn đã nhìn lầm rồi, sao tỷ tỷ ôn nhu của nó có lúc lại tươi cười phá hư như vậy chứ?!

Được rồi, nó thừa nhận thật ra tỷ tỷ bình thường thật ôn nhu, nhưng mà một khi đụng đến điểm máu chốt sẽ rất dễ..ách! làm cho người ta sợ hãi. Cho nên Thiên Bình đồng học cảm thấy vô cùng đáng thương cho cái kẻ nàm dám chọc giận tỷ tỷ của nó.

“ Thiên nhi, ngày mai có muốn cùng đi không…”  Vũ Khuynh Thành vấn.

“ Tỷ tỷ đi đâu, Thiên nhi theo đó…” tiểu hài tử điềm đạm nói, đương nhiên phải đi chứ. Lúc nãy nó cảm thấy thật đáng ghét mấy nữ nhân kia, tỷ tỷ có thể chỉnh bọn họ, có kịch vui xem miễn phí nó mới không bỏ qua đâu. Người không vì mình trời tru đất diệt a! xem ra tiểu hài tử ngây thơ trong trắng mới có mấy hôm đã bị Vũ Khuynh Thành giáo dục thê thảm như vậy a, không biết là họa hay là phúc đây nữa.

“ Tốt, vậy thì Thiên nhi phải ngoan nha…”  Vũ Khuynh Thành ôn nhu nói

“ Ân..”

“ Thành nhi”  Tiêu Dạ Thần lên tiếng, âm thanh nhu tình cùng sủng nịnh.

“ Ân! Thần, ngươi về rồi à, ta đói nha”  Vũ Khuynh Thành ngọt ngào cười

“ Vậy để ta đi làm chút gì cho nàng dùng…”  Tiêu đại công tử lấy lòng nói

“ Vậy làm phiền ngươi nha”  Vũ Khuynh Thành vấn tươi cười khả cúc.

“ ừ, nàng chờ một lát, sẽ nhanh thôi…” Tiêu Dạ Thần đoạt môn mà ra, hắn đã thành công trong việc nắm vững cái bao tử của Vũ Khuynh Thành, hắn phải khiến cho nàng thật kiên ăn, chỉ thích ăn những gì hắn nấu, như vậy…Hắc, hắc!! như vậy là thành công một nửa a. Tiêu đại công tử ơi là Tiêu đại công tử, từ khi nào ngươi lại trở thành chân chính thê nô như vậy hả? mới có sơ luyến đã như vậy, sau này khi thành đôi thành cặp rồi, chắc chắn mức độ điên cuồng của Dạ Thần đồng học chắc chắn sẽ còn khủng khiếp hơn như thế nhiều. Ôi! Ta thật không mong đến ngày đó chút nào. Hình ảnh một vị phiêu diêu trích tiên, bất nhiễm nhân gian khói lữa, một hình tượng công tử tài trí hơn người, khiến cho tam bậc đế vương nể phục đã hoàn toàn bị phá vỡ, không biết là nên vui hay buồn đây. Người ta thường nói, nam nhân khi yêu chỉ số IQ dường như trở về con số 0. Quả thật người xưa nói tuyệt đối là chính xác.

Vũ Khuynh Thành vừa hớp một ngụm chúc vừa hỏi: “ Thần, hoa khôi đại tái là cái gì vậy”

Tiêu Dạ Thần đang chăm chú gắp thức ăn cho Vũ Khuynh Thành, bị nàng hỏi như vậy có chút ngẩn ra, sau đó ôn thanh giải thích:

“ Kinh Nam, ba năm một lần tổ chức hoa khôi đại tái, gồm ba phần thi, thứ nhất là dung mạo, thứ hai là tài năng, người thắng cuộc sẽ là hoa khôi của kinh nam đồng thời được phép đề ra một yêu cầu, mà người dân Kinh Nam tuyệt đối sẽ làm cho bằng được, đương nhiên là không tính những chuyện thất đức a”

“ Vậy sao, vậy ba năm trước, ai là người thắng cuộc…”  Vũ Khuynh Thành nghi hoặc.

“ Ta cũng không rõ, ba năm trước ta đang chu du khắp nơi, không có đi xem cho nên không rõ ràng lắm”

Vũ Khuynh Thành cười khẽ, xem ra nàng đã biết vì sao bọn họ lại muốn mang nàng đi xem hoa khôi đại tái rồi.

“ Thần, ngày mai chúng ta đi xem nhé”  Vũ Khuynh Thành lấy lòng nói.

“ Được, chỉ cần nàng muốn, đi đâu cũng có ta bồi bên cạnh”  Tiêu Dạ Thần ôn nhu nói. Chỉ cần là nàng thích dù không có ta cũng sẽ đi cướp đi đoạt mang về cho nàng. Chỉ cần nàng thỏa mãn dù có là hoa trong gương, trăng trong nước ta cũng sẽ tìm cách lấy cho nàng. Chỉ cần là ý nguyện của nàng, dù có nghịch thiên ta cũng sẽ làm đến. Chỉ cần nàng muốn đi đâu, dù là chân trời góc bể hay là hoàng tuyền nơi đó ta cũng bồi cùng nàng.

Ta dùng ôn nhu của ta bồi bên nàng cả đời nhất thế, dùng nhu tình của ta yêu nàng đời đời kiếp kiếp, dùng tâm của nàng bao dung nàng, sủng nịnh nàng. Cho nên, Thành nhi, nàng chỉ cần bên cạnh ta, làm bạn cùng ta suốt cuộc đời này, được không?