Vũ Khí Khiêu Gợi: Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em

Chương 61: Ba Năm




Bệnh Viện A

Diệp Vô Tâm được đặt nằm trên băng ca kéo thẳng vào phòng cấp cứu

Vương Minh Hàn chạy theo sau băng ca xe đẩy. Bàn tay của anh đan chặt vào bàn tay đang dính đầy máu của cô. Vương Minh Hàn lại gọi trong vô thức

"Tiểu Diệp....Tiểu Diệp...Tiểu Diệp"

Đến cửa phòng cấp cứu

Vài vị bác sĩ đứng ngăn Vương Minh Hàn lại ở bên ngoài "Xin lỗi, anh không được vào trong"

Vương Minh Hàn níu tay giữ lấy áo của vị bác sĩ kia. Người nhận ca cứu chữa cho Diệp Vô Tâm lần này cũng là vị bác sĩ đã xét nghiệm kết quả ADN lần trước

"Bác sĩ Huỳnh, xin ông hãy cứu sống cô ấy... Làm ơn cứu sống cô ấy giúp tôi"

Bác sĩ Huỳnh nghiêm mặt gật đầu "Tôi nhất định sẽ làm hết sức"

Bác sĩ Huỳnh vội vã quay vào phòng cấp cứu. Hai cánh tay của Vương Minh Hàn xụi lơ, một cảm giác bất lực khiến hai tay thả lỏng xuống. Sắc mặt khắc khoải biểu tình bi ai khó tả

Tiểu Diệp...

Giờ phút này, Tống Tiểu Tình và Phó Quân Hạo cũng không biết phải khuyên anh thế nào. Họ biết rằng, dù bây giờ có nói gì anh cũng không nghe lọt lỗ tai

Tiểu Tình lo lắng ngồi dưới hàng ghế chờ, không biết Diệp Diệp cô ấy bây giờ ra sao. Phó Quân Hạo đứng bên cạnh kéo đầu cô ôm vào trong lòng. Những lúc như thế này, họ mới cảm giác được nên biết trân trọng người trước mắt vì ông trời không phải lúc nào cũng chiếu cố mãi một người.

Vương Minh Hàn gục đầu ngồi trên hàng ghế chờ trước phòng cấp cứu. Máu của Diệp Vô Tâm dính trên người anh cũng đã cô đặc lại từ lúc nào.

Từng phút, từng giây trôi qua như dài ra thêm mấy năm. Đèn đỏ trước phòng cấp cứu vẫn sáng rực.

Đáy mắt của Vương Minh Hàn lắng động chưa từng có. Mười ngón tay đầy máu của anh đan chặt vào nhau hết mức. Vương Minh Hàn cứ như kẻ mất hồn ngồi khư khư ở đó, biểu tình trên gương mặt vì lo lắng mà dần dần tái nhợt lại. Từ đầu đến giờ, một lời anh cũng không nói, cứ như vậy mà đau lòng tột độ ngồi ở trước phòng cấp cứu.

Chờ đợi đến giữa khuya, vì lo cho sức khỏe của Tiểu Tình nên Phó Quân Hạo bảo cô về trước, cả hai vừa tự tính rời đi thì bác sĩ Huỳnh đột ngột đẩy cửa ra

"Thật làm phiền một chút, cô Diệp thuộc nhóm máu O Rh+, ở đây có ai là nhóm máu này không? Tuy không phải là nhóm máu hiếm nhưng mà trong quá trình phẫu thuật, cô Diệp mất máu quá nhiều nên chúng tôi đã liên tục truyền máu, nhưng lượng máu dự trữ trong bệnh viện không còn nhiều nữa, bây giờ lại là giữa khuya, không thể đến ngân hàng máu để lấy máu được nữa, vì vậy cần một người tiếp máu cho cô ấy"

Vương Minh Hàn đứng bật dậy "Lấy của tôi"

Bác sĩ Huỳnh thở phào một tiếng "Mời tiên sinh theo tôi vào trong tiến hành xét nghiệm máu"

Sau khi tiến hành một số thủ tục quy định, Vương Minh Hàn liền được hiến máu cho cô. Trong lúc y tá tiến hành lấy máu, Vương Minh Hàn luôn miệng hỏi cô ta

"Có đủ không? Lấy thêm đi"

Vị y tá bị làm khó chỉ có thể miễn cưỡng nói "Tiên sinh à, tôi lấy đủ máu rồi"

"Không được, vì an toàn của cô ấy, cứ thoải mái lấy đi" Vương Minh Hàn dứt khoát nói. Sau đó, anh nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cô ta. Vương Minh Hàn không nói nữa, anh trực tiếp rút khẩu súng ra đặt ngay xuống cái bàn trước mặt của cô ta, âm giọng trầm trầm phát ra

"Lấy máu đi"

Khẩu súng đen ngòm trước mặt khiến vị y tá kia bị dọa xanh mặt, dù không muốn nhưng vẫn phải miễn cưỡng rút thêm máu.

Gần như là Vương Minh Hàn cầu xin vị y tá đó lấy máu của mình đi, máu của Vương Minh Hàn bị chính anh ép người ta rút máu cho đến khi đạt đến ngưỡng chịu đựng giới hạn ở mỗi con người.

Hiến máu xong, anh quay lại hàng ghế chờ. Chờ tin tức của cô.

Vương Minh Hàn chợt phát hiện ra từ lúc anh yêu cô, phần nhiều thời gian của anh đều dành để chờ đợi cô.

Từ lúc đó đến rạng sáng, không biết tứ đại hộ pháp đã chạy ra, chạy vô bệnh viện bao nhiêu lần, vừa lo lắng cho Diệp Vô Tâm lại vừa lo lắng cho Vương Minh Hàn.

Bốn người họ đã bắt giữ được Chân Ly và Tiểu Hắc, đồng thời cũng đến hiện trường nơi chiếc trực thăng nổ để tìm tung tích của Ngụy Hồng và xác định rằng Ngụy Hồng đã chết.

Vương Minh Hàn chỉ nghe đám thuộc hạ của mình báo cáo lại chứ không hề có ý trả lời hay chỉ đạo nào nữa cả.

Thời gian trôi qua từng phút từng giờ, cuộc phẫu thuật kéo dài tới tận hừng đông vẫn chưa kết thúc.

Tống lão gia cùng mọi người đều có mặt đủ cả, Huyết Phong cũng đã ở bệnh viện kể từ lúc Diệp Vô Tâm bị đẩy vào phòng cấp cứu, anh không ngồi ở hàng ghế chờ như Vương Minh Hàn mà lại đứng chờ ở bên ngoài khuôn viên của bệnh viện.

Tống lão gia lo lắng nhìn vào cái đèn đỏ vẫn chưa tắt, ông nhíu mày thở ra một tiếng. Còn Vương Minh Hàn vẫn trong tư thế đó, chờ đợi trong vô vọng, chỉ sau một đêm thôi mà dưới cằm anh đã mọc lên lúng phúng những sợi râu nhỏ.

Thời gian càng dài, tâm trạng của mỗi người đều căng ra như dây đàn. Lòng dạ của từng người đều bắt đầu thấp thỏm không yên được nữa rồi.

Tiểu Tình đột nhiên lại có một vài cử chỉ vô thức mỗi khi cô lo lắng, ngay cả cô cũng không biết mình vừa hành động gì. Tiểu Tình đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu, mười đầu ngón tay lại liên tục cử động mà không yên.

"Đing" một tiếng, bác sĩ Huỳnh cùng mấy vị trợ lý phẫu thuật bước ra

Cả người bác sĩ mướt mồ hôi, sau khi ra ngoài liền tháo khẩu trang xuống để lộ vẻ mặt xót xa. Trông thấy vẻ mặt của ông ấy, trái tim mọi người gần như ngừng đập, mọi ánh mắt đều dồn về phía ông ấy.

Vương Minh Hàn là người phản ứng đầu tiên, anh kéo mạnh bác sĩ Huỳnh quay về phía mình, ngữ khí lại nóng vội mà hỏi ông ấy "Cô ấy sao rồi?"

Bác sĩ Huỳnh nhận lấy ánh mắt lo lắng đến sốt vó của mọi người, ông cân nhắc một hồi lâu rồi mới cẩn trọng nói: "Xin lỗi, chúng tôi đã hết sức cứu chữa, phẫu thuật tuy là thành công....Nhưng mà....vết thương của bệnh nhân quá nặng, tạm thời vẫn không thể tỉnh lại. Trước mắt, bệnh nhân đã mất tự chủ hô hấp, sóng điện não và phản xạ não cũng đã mất...Hiện giờ tình trạng của bệnh nhân chính là ngủ sâu"

Tiểu Tình lắc đầu không hiểu liền hỏi bác sĩ Huỳnh "Thế nào là ngủ sâu...Như vậy thì cô ấy có thể tỉnh lại được không?"

Bác sĩ Huỳnh lắc đầu, ông không đành lòng mà nói ra "Không thể chắc chắn được tỷ lệ hồi phục là bao nhiêu...Việc có tỉnh lại được hay không còn phụ thuộc vào ý chí của cô ấy. Thứ cô ấy cần chính là phải có một động lực nào đó để thôi thúc cô ấy thức dậy. Nếu như cô ấy không có tâm nguyện, không có bất kỳ một động lực nào thì....khả năng tỉnh lại chỉ là...0,1 phần trăm"

0,1 phần trăm có phải là đồng nghĩa với việc cô ấy không bao giờ tỉnh lại được nữa phải không?

Bác sĩ Huỳnh vừa nói xong, khắp hành lang lại rơi vào im ắng kỳ lạ.

Toàn bộ niềm hy vọng, mong chờ bất giác như đổ ầm ngay dưới chân anh. Vương Minh Hàn điếng người đứng như chết ở đó, hai bàn tay khẽ nắm lại thật chặt.

Không thể nói gì thêm được nữa, Vương Minh Hàn chỉ có thể chậm rãi đảo bước chân từ từ bước đi. Lúc này, các trợ lý cũng đẩy Tiểu Diệp từ phòng cấp cứu ra.

Trên người cô được bao phủ bởi một tấm vải trắng, phần đầu của cô được băng bó kín cả, trên mặt cô đặt một chiếc máy trợ thở. Vương Minh Hàn nhìn theo lại có một cảm giác nhói đau trong tận lòng ngực, trái tim của anh như bị ai đó mang ra mà bóp chặt lấy.

Xót lắm, xót đến vô cùng.

Tiểu Diệp, sao anh lại có cảm giác như em chỉ đang nằm ngủ vậy...

Trong phòng bệnh cao cấp

Lúc này đây, cô gái vẫn luôn phóng khoáng tự do như một ngọn gió đang mình đầy thương tích lẳng lặng nằm trên giường, mất tất cả tri giác. Không thể cử động, cũng không thể di chuyển, không thể cười cười, nói nói với anh nữa rồi.

Vương Minh Hàn lặng người ngồi trước giường bệnh, cẩn thận cầm lấy bàn tay lạnh chi chít vết thương của cô, phần nhiều đều là vết thương do bị kiếm cắt đứt, anh khẽ cúi đầu in lên đó một nụ hôn nhẹ, cứ như anh đang sợ quấy nhiễu đến cô dù biết có thể cô sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa...

Vương Minh Hàn trầm lặng gục đầu bên cạnh Tiểu Diệp

Tiểu Diệp

Anh xin lỗi

Anh không bảo vệ được em

Tha thứ cho anh

Xin em cho anh ích kỉ một lần.

Tự mình quyết định

Có được không?

Vương Minh Hàn cong người về phía trước, anh nhẹ nhàng mà trân trọng đặt lên trán Tiểu Diệp một nụ hôn sâu.

...

Ba năm sau...

Thời gian không hề chờ đợi Tiểu Diệp, mới đó thôi mà đã ba năm rồi. Trong ba năm đó không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện khiến cho bầu trời ở Đế Thành không ngày nào là màu xanh.

Ngụy Hồng chết, Huyết Phong từng bước, từng bước lên nắm quyền trong tổ chức sát thủ trước đây của Ngụy Hồng.

Ba năm qua đã xảy ra không biết bao nhiêu cuộc thanh trừng đẫm máu với mục đích duy nhất là mở rộng địa bàn. Ngay cả Vương Minh Hàn và Huyết Phong đều bị kéo vào trò chơi tham vọng này. Cứ như vậy, hết lần này đến lần khác, Đế Thành phải hứng chịu hết cơn sóng này đến cơn sóng khác, không hề có lấy một ngày bình yên.

Chân Ly và Tiểu Hắc đồng loạt bị tống giam trong khu vực "Địa Trung Giới" với lời hứa của Vương Minh Hàn là chờ Tiểu Diệp tỉnh dậy sẽ cho cô ấy tùy ý giải quyết hai người họ. Còn bây giờ thì tạm thời giữ mạng họ lại trước.

Ba năm qua, thế lực của Vương gia ngày càng được mở rộng, thậm chí quyền lực của Vương Minh Hàn đủ để ẩn mình phía sau mà thao túng cả chính trị.

Dù có làm gì, có tàn nhẫn với người bên ngoài thế nào thì Tiểu Diệp trong mắt anh vẫn là quan trọng nhất. Anh làm mọi việc đều là vì cô, anh chuẩn bị mọi thứ chỉ là chờ đợi cô tỉnh lại.

Thay vì để Tiểu Diệp cô nằm ở bệnh viện nhàm chán đó, anh lại không yên tâm với mấy người được thuê chăm sóc ở bệnh viện nên anh đã đưa cô về Vương Gia Đại Trạch để có thể tự mình đích thân chăm sóc cho cô.

Hàng ngày anh đều phải đi giải quyết hàng chục vụ làm ăn lớn nhỏ nhưng cứ đến giờ giấc quy định là anh lập tức quay trở về nhà vì một việc duy nhất chính là tắm rửa, lau người cho cô, sau đó còn chính mình xoa bóp tay chân để cô có thể vận động, giảm thời gian thoái hóa chức năng cơ thể của cô do lâu ngày không cử động.

Thời gian ba năm trôi qua đã khiến cho mỗi bước đi của Vương Minh Hàn càng thêm vững vàng, việc anh làm đều thể hiện rõ một người đàn ông quyết đoán trong mọi tình huống.

Từng người, từng người đều đã dần dần cứng cỏi hơn để chống chịu với cơn bão lớn quét qua cuộc đời họ

Hôm nay lại là một ngày tất bật công việc, Vương Minh Hàn vội nhìn vào đồng hồ, anh ngước mắt lên đảo nhanh qua mấy ông chủ có ý muốn hợp tác mà từ chiều đến giờ vẫn chưa bàn xong. Anh nhíu mày mất kiên nhẫn

"Hôm nay tôi có việc, hôm khác nói sau đi"

Không đợi mọi người phản ứng, Vương Minh Hàn liền đẩy bật chiếc ghế rồi bước nhanh ra ngoài

Anh đích thân lái xe đến một trường mẫu giáo rồi dừng lại ở cổng. Vương Minh Hàn đeo kính đen ngồi trong xe, ánh mắt nhìn chăm chú vào cổng lớn ra vào ở trường mẫu giáo, đầu ngón tay của anh khẽ nhịp nhịp vào vô lăng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn vào chiếc đồng hồ

Một lúc sau, cổng trường mở ra, đám trẻ con từ trong trường ùa ra bên ngoài như ong vỡ tổ. Vương Minh Hàn kiên nhẫn ngồi ở ghế lái mà chờ đợi.

Bỗng từ từ, cánh cửa sau xe của anh được mở ra, một đứa bé trai tròn trĩnh đáng yêu từ từ trèo vào bên trong. Thân hình tròn trịa này thật khiến bé di chuyển leo trèo có chút khó khăn, nhưng khi ngồi lên ghế được rồi, nó lập tức nở một nụ cười đáng yêu đến mức khiến Vương Minh Hàn bất giác phải cười theo

Cái miệng của bé chu chu khẽ gọi "Ba"

Vương Minh Hàn chồm cả người ra ghế sau để xoa đầu bé một cái "Kiến Văn ngoan"

Sau khi giúp bé thắt dây an toàn, Vương Minh Hàn liền lái xe đi. Trên đường đi, Vương Minh Hàn vài lần nhìn vào kính chiếu hậu để quan sát cậu bé Kiến Văn ngồi ở đằng sau, bé đang chăm chú chơi khối rubik

Vương Minh Hàn cười bằng âm bụng "Nói ba nghe hôm nay đi học thế nào?"

Kiến Văn không hề ngước mắt lên nhìn Vương Minh Hàn, hai bàn tay nhỏ xíu vẫn chăm chú giải khối rubik nhưng mà miệng thì vẫn không quên đáp lời anh "Dạ rất vui"

"Vậy hôm nay con muốn ăn gì?" Vương Minh Hàn mang theo ý tứ yêu chiều hỏi cậu bé. Đến lúc này thì sáu mắt trên khối rubik đều nằm đúng màu có nó, Kiến Văn nghe đến ăn uống thì lại hưởng ứng khá nhiệt tình, bé lập tức mở to mắt nhìn Vương Minh Hàn "Ăn bánh chocolate ạ"

Vương Minh Hàn lắc đầu mỉm cười "Chỉ có đồ ăn mới có thể thu hút được con sao?"

Kiến Văn lại học theo dáng vẻ của Vương Minh Hàn mà lắc đầu y hệt như anh "Chỉ có chocolate mới thu hút được con...À ba yên tâm đi, hôm nay Kiến Văn mời ba ăn bánh chocolate"

Vương Minh Hàn nhướng mày ngạc nhiên thông qua kính chiếu hậu để nhìn Kiến Văn "Con mời ba ăn thật sao? Lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"

Kiến Văn hả miệng cười ngất ngây "Con mượn thẻ tín dụng của mẹ xài tạm một chút thôi à"

Vương Minh Hàn "..." Cái thằng quỷ con này. Ăn đòn suốt mà vẫn không biết sợ.

Chiếc xe ô tô sang trọng dừng trước Vương Gia Đại Trạch

Tứ đại hộ vệ đều đứng bên ngoài chờ sẵn. Vương Minh Hàn yêu chiều nắm tay Kiến Văn dẫn bé vào trong.

Gặp bốn người họ, Kiến Văn không cần suy nghĩ liền gật đầu chào trước

"Chào chú Thanh Long, chú Bạch Hổ, chú Huyền Vũ, cô Chu Tước xinh đẹp"

Nghe thấy âm thanh đáng yêu này, bốn vị hộ pháp của chúng ta cảm giác được một vị ngọt chạm thẳng vào trái tim họ. Nhất là Chu Tước, cô cực kỳ yêu thích Kiến Văn, lần nào được nhìn hoặc nghe thấy giọng nói đáng yêu này cũng đều khiến cô cười đến híp mắt.

Vương Minh Hàn đưa cặp của Kiến Văn cho Thanh Long giữ lấy, sau đó anh mới cúi thấp người, một chân khụy xuống đất, nhẹ nhàng xoa đầu Kiến Văn "Con ngồi chơi một chút đi, lát nữa quay lại rồi chúng ta sẽ cùng ăn cơm"

Đứa bé trai đáng yêu gật đầu tỏ ý đã hiểu rõ, Vương Minh Hàn hài lòng mỉm cười sau đó liền bước thẳng một mạch lên cầu thang

Kiến Văn đã quá quen với thói quen này của anh, ngày nào trước khi ăn cơm chiều, Vương Minh Hàn đều đi lên phòng rất lâu, còn bé thì ngồi bên dưới chơi mấy món đồ mà anh đã chuẩn bị sẵn và gần như là mỗi ngày đều một món khác nhau.

Cửa phòng bị đẩy nhẹ vào, Vương Minh Hàn cởi bỏ áo vest bên ngoài rồi tùy tiện vắt lên chiếc ghế đặt gần đó. Anh bước thẳng đến chiếc giường lớn, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái nằm trên giường, hai mắt cô nhắm nghiền, đôi môi có chút khô khô màu tái nhợt.

Anh cúi người xuống đặt lên trán cô một nụ hôn "Tiểu Diệp, anh về rồi"

Ít lâu sau, vài người hầu cẩn thận mang khăn, quần áo và thau nước ấm đến. Bọn họ vô cùng cẩn thận vì Vương Minh Hàn không cho phép bất kỳ ai khi bước vào căn phòng này mà gây ra tiếng động lớn. Vì lý do chính là sợ sẽ làm kinh động đến cô.

Ngày nào cũng vậy, như một thói quen, họ chỉ mang đồ vào rồi đặt lên bàn, sau đó thì phải lập tức rời đi.

Vương Minh Hàn bước đến lấy chiếc khăn nhúng ngập vào thau nước ấm rồi vắt cho thật ráo nước. Anh lại ngồi xuống bên cạnh giường, một tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, một tay còn lại cầm chiếc khăn ấm dịu dàng lau tay cho cô. Cử chỉ của anh dịu dàng đến mức trân trọng từng nấc da thịt của cô, cứ như sợ rằng một hành động của mình cũng có thể khiến cô tan biến.

Vừa giúp cô lau người, anh lại vừa kể chuyện cho cô nghe. Mỗi ngày đều xảy ra không ít chuyện, vì thế mỗi ngày Vương Minh Hàn đều mang hết chuyện từ công việc đến ngoài công việc để kể hết cho cô nghe và hôm nay cũng không ngoại lệ

"Hôm nay ở nhà thế nào? Nhớ anh lắm đúng không?" Vương Minh Hàn hình dung ra viễn cảnh như Tiểu Diệp đang trò chuyện với anh

"Chồng của em rất giỏi, vừa rồi còn ký được một vụ làm ăn rất lớn, đủ để nuôi con của chúng ta rồi đó nha"

"Tiểu Diệp, em có biết là tên tiểu tử họ Phó cùng phu nhân của hắn lại sắp chào đón một thành viên mới rồi chưa hả? Em mau thức dậy đi, cùng anh đuổi kịp bọn họ, em còn ngủ như vậy thì chúng ta sẽ thua đó"

"Tối qua anh lại nằm mơ thấy chúng ta của sau này sẽ già thật già, tóc của chúng ta bạc trắng, mỗi ngày một ông lão lụm khụm như anh đều phải nhắc nhở em uống thuốc thế này..." Nói đến đây, Vương Minh Hàn lại gằn giọng để giả giọng một người già

"Bà ơiiiiiiii....uống thuốc chưa?" Tự nói xong, anh lại từ bật cười, tay vẫn không quên lau người cho cô....

"À.....Mấy lần trước Liễu Trang Như cùng với Ứng Khiêm về Đế Thành, họ có ghé thăm chúng ta, con trai của họ cũng rất anh tuấn, anh cảm thấy rất thiện cảm với đứa bé ấy...Em nói xem sau này chúng ta sinh con gái, anh nên gả con gái của mình cho con trai của Ứng Khiêm và Liễu Trang Như hay là cho con trai của vợ chồng Tiểu Phó tốt hơn đây hả? Anh nghĩ không ra rồi, em thức dậy rồi thì chọn giúp anh với. Cả hai cậu bé ấy anh đều rất thích...."

Vừa nói Vương Minh Hàn vừa cười "Nhưng mà anh vẫn thích nhà họ Phó hơn một chút xíu"

"Hay là em sinh cho anh hai cô công chúa xinh đẹp thì lúc đó anh không cần phải đau đầu vì chọn con rể rồi, có như vậy mà anh cũng nghĩ không ra..."

Vương Minh Hàn vừa nói, vừa cười với cô. Trong thâm tâm của anh, Tiểu Diệp chỉ là đang nằm đó ngủ..nhưng mà giấc ngủ này cô đã ngủ quá lâu rồi.

Sau khi tự tay thay quần áo cho cô, cài xong chiếc cúc áo cuối cùng, anh kéo chiếc chăn nhẹ nhàng đắp kín lên người cô. Cuối cùng là hạ thấp người xuống đặt nhẹ lên trán cô bằng một nụ hôn ấm áp.

"Anh yêu em"

Mỗi ngày Vương Minh Hàn đều làm những việc như thế này, thói quen cũng dần dần ngấm sâu, bám rễ vào cuộc sống thường ngày của anh. Đó không những là một thói quen mà còn là một niềm hy vọng mà Vương Minh Hàn chưa một lần nào ngưng nghĩ đến.