Edit: Ry
Để phân biệt vị trí phím tương ứng với nốt trên bản nhạc, đầu ngón tay Nguyên Dục Tuyết đặt lên đàn, ấn một lượt từ trái sang phải, tiếng đàn dịu êm như tơ lụa vang lên bên tai mọi người.
Nguyên Dục Tuyết chưa từng tới phòng nhạc, đối mặt với nhạc cụ xa lạ, thử âm sắc cũng là chuyện bình thường. Chỉ là hành động thử này của Nguyên Dục Tuyết có hơi quá lâu, mỗi phím đàn đều ấn một lần. Dù cảnh tượng những ngón tay thon dài xinh đẹp kia nhảy trên phím đàn thật hút mắt, nhưng cả những người nhìn tay nói chuyện cũng cảm thấy không ổn, cái này trông như đang nghịch đàn vậy --- Không có phong độ của bậc thầy dương cầm!
Vài sinh viên nhạc viện khá chuyên nghiệp cũng lộ vẻ kinh ngạc: Không biết đây có phải là thói quen đặc thù của Nguyên Dục Tuyết không, vì trông cứ như là... Lần đầu chạm vào đàn vậy.
Quỷ ảnh màu trắng nhíu mày nhìn Nguyên Dục Tuyết, chút kiên nhẫn ít ỏi của nó dần tan rã. Khi hàng mày nó nhướng cao cũng đồng nghĩa với kiên nhẫn đã cạn kiệt. Nhưng đúng vào lúc này, Nguyên Dục Tuyết lại ngẩng lên, thản nhiên nói: "Được rồi."
Đúng lúc chặn lại con quỷ chuẩn bị nổi điên.
Bóng trắng đang trôi nổi thoáng cô đọng, khi nó mở miệng lần nữa, sự lạnh lẽo lại lan tràn khắp phòng.
Cảm giác âm hàn đe dọa leo lên từ bàn chân, dính sát vào từng bộ phận, khiến đám sinh viên trên sân khấu cứng đờ.
"Bắt đầu đi." Nó ra lệnh, trông có vẻ đã rất bực bội. Nếu như Nguyên Dục Tuyết không thể khiến nó hài lòng, có thể họ sẽ còn cơ hội diễn lại, chỉ là trước đó, Nguyên Dục Tuyết sẽ trở thành món nhạc cụ mới trong bộ sưu tập của nó.
Nhạc trưởng bắt đầu, đầu tiên là một đoạn đàn cello độc tấu, khi dần tiến tới đoạn nữ sinh lĩnh xướng, tiếng đàn dương cầm bỗng vang lên ---
Nguyên Dục Tuyết sửa lại bản phối luyện tập của họ!
Không chỉ là thay đổi thời điểm tham gia, bản nhạc đệm cũng hoàn toàn khác biệt. Bản nhạc được dùng cho buổi tập hôm nay là "Trăng Trong Nước", đã được đổi thành khúc dương cầm vô cùng nổi tiếng "Cỏ Thu Ngày Xuân".
Mà với tiết tấu của "Cỏ Thu Ngày Xuân" thì dương cầm đệm vào đoạn này là hợp lí, cùng âm tiết cùng cao độ, thích hợp với cả khúc giao hưởng tiếp theo. Những phần nhạc cụ khác hợp tấu với dương cầm không cần thay đổi tiết tấu cũng có thể đạt được hiệu quả khá tốt.
Nhưng thay đổi bản nhạc kiểu này không khỏi quá mạo hiểm, nhất là khi không thông báo với mọi người. Vì đây không phải một buổi tập bình thường, mà là một buổi trình diễn bị quỷ quái theo dõi, một buổi diễn quyết định vận mệnh của tất cả.
Tô Thanh Viêm đứng ở góc nghe thấy khúc dương cầm của Nguyên Dục Tuyết thì sửng sốt.
Với khán giả mà nói, hầu hết mọi người đều không phát hiện được biến hóa nhỏ bé này của tiếng dương cầm. Bọn họ cũng không nhạy cảm với âm nhạc tới như vậy, nhiều nhất là cảm thấy lần biểu diễn này có vẻ tao nhã triền miên hơn mấy lần vừa rồi, tiếng dương cầm cũng rất dễ nghe, cảm thấy lần trình diễn này hẳn sẽ thành công, càng thêm tin tưởng vào Nguyên Dục Tuyết.
Mà dáng vẻ Nguyên Dục Tuyết đánh đàn hiện giờ quả thực rất hút hồn, dù là thính giác hay thị giác thì đều đạt được sự thỏa mãn to lớn về một mặt nào đó.
Nhưng bọn họ hài lòng thì có tác dụng gì, vừa rồi Tô Thanh Viêm cũng chơi rất tốt, người xem như si như say, vô cùng thưởng thức, nhưng phản ứng của con quỷ kia lại là tự dưng sập nắp đàn xuống, suýt nữa hủy hoại hai tay y. Thế là có rất nhiều người phân tán chú ý, căng thẳng theo dõi biểu hiện của bóng trắng kia.
Chỉ có Giới Chu Diễn, từ đầu tới cuối một mực ngắm nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Ánh đèn sân khấu rơi xuống người Nguyên Dục Tuyết, khiến hắn cảm thấy cậu như đang phát sáng. Từ hàng mi khẽ rủ cho đến đầu ngón tay biến ảo theo phím đàn, sáng trắng nõn nà như ngọc quý, từng chi tiết đều in sâu vào đáy mắt.
Lúc chơi đàn, Nguyên Dục Tuyết rất tập trung, như thể muốn trút ra chút xíu tình cảm không thể có kia để đắm chìm vào đó, cũng bởi vậy mà khiến Giới Chu Diễn sản sinh thứ cảm giác làm tim rộn ràng, thật khó để rời mắt.
Thứ xúc cảm sụp đổ bắt nguồn từ lồng ngực khiến Giới Chu Diễn buồn phiền kia lại một lần nữa xuất hiện, hắn lại không có thời gian để nghĩ sắp tới phải đổi một cơ thể như thế nào. Từ ánh mắt đến linh hồn đều rơi trên nhân vật chính duy nhất kia.
Bóng trắng ma quỷ lơ lửng trên cây đàn, không có động tác gì, giống như một món đồ trang trí, lẳng lặng hiện diện ở đó.
Dần dà, tay nó cũng khẽ đung đưa theo, như thể đang đánh nhịp.
Lần biểu diễn này thuận lợi kết thúc, mặc dù họ chơi tốt hơn lần trước một chút, nhưng vẫn có rất nhiều sai sót nhỏ. Thứ hoàn hảo duy nhất có lẽ chính là đoạn dương cầm đệm nhạc kia, mỗi nốt đều có tiết tấu tốt nhất khiến màn biểu diễn tỏa sáng hơn rất nhiều. Nhưng hết lần này tới lần khác nó lại là bản nhạc Nguyên Dục Tuyết tự ý sửa lại... Dù có thế nào cũng không thể nói là trọn vẹn.
Con quỷ này... Sẽ bỏ qua cho họ chứ?
Sự im ắng kéo dài khiến người ta dần cảm nhận được bất an.
Bóng trắng kia đột nhiên rơi từ không trung xuống, đứng ngay cạnh Nguyên Dục Tuyết, chỉ cách chừng hai ba bước.
Thậm chí tay Nguyên Dục Tuyết vẫn còn đặt trên phím đàn, dường như không hề lo cái nắp đàn nặng trịch kia sẽ đập xuống. Chỉ trong một chớp mắt, con quỷ đã tiến tới, ôm lấy hai tay Nguyên Dục Tuyết.
Nguyên Dục Tuyết: "...?"
Giới Chu Diễn: "!"
Bóng quỷ trắng mờ đột nhiên hơi ngồi xuống, nhưng không hề thay đổi động tác nâng niu tay cậu, như vậy trông giống nó đang giơ tay cậu lên cao để bày tỏ lòng thành kính.
"Một buổi diễn hết sức hoàn mỹ, khó mà bắt bẻ được, trình diễn dương cầm tuyệt vời." Nó đột nhiên dồi dào tình cảm, không ngừng cảm thán, âm điệu như đang hát một bài thánh ca: "Ta vẫn luôn chờ đợi, cuối cùng cũng tìm được Muse duy nhất của ta! Không ai có thể trình diễn ra được thứ âm nhạc nào hoàn mỹ hơn thế nữa!"
Dù là nhạc công trên sân khấu hay là khán giả thì đều xôn xao. Mặc dù họ biết Nguyên Dục Tuyết chơi đàn rất hay, nhưng không ngờ ngay cả quỷ quái cũng phải bái phục, xem ra đúng là rất có đẳng cấp!
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cảm xúc của con quỷ có vẻ càng thêm sục sôi, nó nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm, vô cùng thành khẩn mời: "Có muốn chơi đàn đôi một lần không, ta có cảm giác sự phối hợp của chúng ta là ông trời tác hợp!"
Giới Chu Diễn đã lạnh mặt đứng dậy.
"Không." Trước khi hắn kịp làm gì, Nguyên Dục Tuyết đã từ chối, rất thản nhiên nói: "Tôi không biết chơi."
- -- Con người đã quen từ chối một cách uyển chuyển, nhất là khi đối tượng bị từ chối trông còn có vẻ cuồng nhiệt quá mức, rõ ràng là một phần tử nguy hiểm.
Nhưng đối mặt với ác quỷ, sự không nể nang của Nguyên Dục Tuyết khiến mọi người nghe được đều nơm nớp lo thay cậu.
Thẳng thắn quá rồi!
Con quỷ kia sẽ không thẹn quá hoá giận chứ?
Nhưng lần này thái độ của ác quỷ lại tốt tới bất ngờ, mặc dù mọi người vẫn có thể thấy cái bóng trắng của nó hơi gù xuống, như là thất vọng. Gần như còn cảm nhận được sự sa sút tinh thần mất mát kia ập tới trước mặt, nhưng nó lại không làm ra bất cứ uy hiếp kinh khủng nào, chỉ rất thành khẩn nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Hết lần này tới lần khác Nguyên Dục Tuyết lại không hề cảm giác được, thậm chí còn rất bình tĩnh hỏi lại: "Nếu như cậu hài lòng, buổi diễn đã hoàn thành, chúng tôi có thể đi được rồi chứ?"
Nó có vẻ không muốn: "... Đương nhiên rồi."
Đây là quy tắc.
Sau khi trả lời, nó lập tức hỏi: "Vậy cậu có thể chơi cho ta một bài khác không?"
Nguyên Dục Tuyết: "Không. Tôi chỉ biết bài này thôi."
Những người khác: "..."
Đúng, đúng là siêu thật đấy. Thẳng thắn quá độ luôn rồi, lí do nghe điêu quá!
Nhưng dù tuyệt tình tới vậy, quỷ quái lại không hề trả thù, dùng ánh mắt vừa đau khổ vừa ai oán nhìn chằm chằm Nguyên Dục Tuyết, nhìn Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh rút tay về.
- -- Đúng là Nguyên Dục Tuyết chỉ biết mỗi bài này.
Cái này bắt nguồn từ khúc dương cầm cậu nghe được từ đoạn ghi âm của Tô Thanh Viêm, là đoạn "Cỏ Thu Ngày Xuân" đó. Cậu đã hoàn mỹ phục chế lại từng nốt nhạc từng tiết tấu, hoàn mỹ dung hợp bản nhạc với lần biểu diễn này.
Nếu như có thể đồng thời nhìn thấy hình ảnh kì diệu Nguyên Dục Tuyết và quỷ quái cùng đánh đàn, người ta sẽ phát hiện rằng ngay cả lực nhấn và vị trí ngón cũng giống nhau, đây là sự phục chế và mô phỏng tinh vi con người không thể nào đạt tới.
Mặc dù quỷ quái khó tính bắt bẻ, nó lại không thể bắt bẻ chính mình --- Hay đúng hơn là nó còn rất thưởng thức tài nghệ của bản thân.
Nội quy ở phòng âm nhạc đã được phát hiện và giải quyết, Nguyên Dục Tuyết đứng dậy, từ sân khấu bước xuống dưới. Cậu thoáng bắt gặp Tô Thanh Viêm đứng trong góc, y nhìn Nguyên Dục Tuyết, vô thức tiến tới vài bước.
Nguyên Dục Tuyết đứng lại nhìn y.
Tô Thanh Viêm dường như mới phát hiện hành vi của mình hơi đường đột, nhưng cũng không xấu hổ. Ngón tay y khẽ run, ánh mắt một mực dán vào Nguyên Dục Tuyết, cánh môi mấp máy: "Cậu đánh đàn, rất hay..."
"Không." Nguyên Dục Tuyết nghĩ, cậu đại khái hiểu một người nghệ sĩ như Tô Thanh Viêm muốn hỏi cái gì: "Không chơi tốt bằng cậu. Buổi diễn thành công vì đã chọn đúng bản nhạc."
"Bản nhạc đó nó đã đàn một lần, tôi chỉ phục chế lại thôi."
Nguyên Dục Tuyết vẫn luôn rất tôn kính khả năng nghệ thuật của con người, cậu khẽ gật đầu: "Cậu rất xuất sắc."
Bình thản khích lệ, không tính là lấy lòng, cũng kém xa những lời hoa mỹ rách nát thường nghe, lại khiến cõi lòng vốn chìm như nước đọng của Tô Thanh Viêm dậy sóng.
Sau đó y trố mắt mấy giây mới sực nhận ra.
Đúng là Tô Thanh Viêm đã được nghe con quỷ đó đánh đàn --- Từ bản ghi âm rõ ràng kia thì có vẻ không chỉ nghe một lần, bèn vô thức phản bác: "Không phải phục..."
Nhưng Nguyên Dục Tuyết đã đi mất rồi.
Cậu trở lại hàng ghế, chuẩn bị rời đi cùng Giới Chu Diễn. Các vị khán giả đang dùng ánh mắt ngưỡng mộ đại thần nhìn Nguyên Dục Tuyết, mà Giới Chu Diễn thì đã đứng dậy, hai ba bước tiến tới đón cậu: "Cậu đánh đàn rất hay."
"Ừ." Nguyên Dục Tuyết đang chuẩn bị mở miệng giải thích, đó không phải là cậu đánh đàn, đúng ra là ---
"Tôi biết cậu muốn nói gì, ban nãy tôi đã nghe thấy." Giới Chu Diễn nói.
Tay Giới Chu Diễn đột nhiên vươn tới nắm ngón tay Nguyên Dục Tuyết, rất cẩn thận nâng chúng lên. Ánh mắt hắn nghiêm túc mà tĩnh lặng, chăm chú quan sát bàn tay kia, như thể ngón tay Nguyên Dục Tuyết có gì khác với người bình thường khiến hắn vô cùng chú ý.
"Đó là bản nhạc của Nguyên Dục Tuyết, không phải của ai khác."
"Không giống với bất cứ kẻ nào."
Tác giả có lời muốn nói:
Giống nhưng lại không phải rất giống.jpg
Quỷ trong phòng nhạc: Thật ra tui cũng không tự luyến tới vậy đâu, tin tưởng gu thẩm mỹ của tui đi.