Vũ Khí Hình Người

Chương 549: Phó Bản Ngàn Người (134): Chính nghĩa thì được ủng hộ




Edit: Ry

Beta: chuông

Đội trưởng Hành, Tóc Quăn: "..."

Sắc mặt họ hơi kì lạ, câu này nghe cứ như vừa rồi họ đánh dữ lắm, nhưng để mà so với cô gái mặc váy trắng kia thì vẫn còn kém xa.

Đội trưởng Hành không nhớ cô gái này là ai, nhìn nửa ngày mới cau mày: "Là cô?"

Cô gái mặc váy trắng này đã từng cùng bọn họ và Nguyên Dục Tuyết vượt một phó bản.

Nhưng khi đó cô chỉ là một tân binh vừa vào phó bản được mấy lần, xinh đẹp, thanh tú, nhưng rất yếu. Là kiểu tân binh thường thấy, bốc đại cũng được một mớ, không sống được lâu --- Nhưng cô bây giờ hiển nhiên không còn như trước, thông minh ra tay ác, không nói hai lời bẻ gãy tay của đại ca Chu, còn có thể tủm tỉm gọi gã một tiếng Tiểu Chu.

"Tiểu Chu à, lần này bỏ qua nha. Ngoan một chút, đừng có gây chuyện, cũng đừng làm người ta thấy phiền, hiểu chưa nào?"

Bàn tay xinh đẹp sạch sẽ vỗ mặt đối phương.

Động tác rất nhẹ nhàng, thậm chí là thân mật, đại ca Chu lại lập tức xanh mặt. Khuôn mặt gã bỗng cứng đờ, giống một khối thịt bị làm đông mấy chục ngày, mất tự nhiên, không giống da người mà giống một cái mặt nạ bằng da được làm rất tinh xảo, còn được quét thêm một lớp dầu bảo dưỡng.

Đội trưởng Hành khựng lại, gọi biệt hiệu của cô: "Người dùng rối?"

"Ấy, đừng khách sáo thế." Cô gái váy trắng ngẩng lên tươi cười với anh.

Nụ cười lần này không ẩn giấu xấu xa gì, rất thân thiện. Cô nhìn đội trưởng Hành và Tóc Quăn, hơi nheo mắt, dường như đang hồi tưởng chuyện gì đó rất vui, cả khuôn mặt toát lên sự hạnh phúc.

Đội trưởng Hành và Tóc Quăn sẽ không cho rằng cô ta vui là vì gặp bọn họ.

"Thôi cứ gọi tôi là Váy đi." Cô nói.

"Tôi tới giúp chút chuyện thôi. Dù gì cũng mang ơn mà..."

Thuộc hạ của đội trưởng Hành và Tóc Quăn rất tò mò với Người Dùng Rối nổi tiếng này. Đối phương nhiều lần gặp kì ngộ, nổi danh khắp chốn, có một nhóm người phụ thuộc nhưng lại không giao thiệp với người chơi khác, rất là thần bí.

Một người phụ nữ xinh đẹp, sở hữu sức mạnh to lớn, lại bí ẩn như vậy, tới trợ giúp đội trưởng nhà mình. Họ không khỏi tò mò trong đó có câu chuyện hoa rơi vô tình nào không, mắt láo liên đảo quanh, sau đó mở miệng: "Đại ca, anh, hai người quen biết à?"

Đội trưởng Hành chưa kịp phủ nhận, Váy đã yếu ớt thở dài: "À không quen biết gì đâu."

Đội trưởng Hành, Tóc Quăn: "."

Đúng là thế thật.

"Tôi tới vì Nguyên Dục Tuyết."

Cô cũng không thừa nước đục thả câu, thẳng thắn nói ra mục đích. Điệu bộ tự nhiên này của cô nàng không chừa chỗ cho ai mơ màng, còn làm họ cảm thấy mình đúng là bậy bạ, nhìn cái gì cũng chỉ biết yêu yêu đương đương.

Mặc dù họ không quen biết gì, nhưng Váy dẫn người tới đúng là hóa giải phần nào áp lực. Chuyện này hai người cũng thừa nhận, nên đội trưởng Hành thản nhiên nói: "Cảm ơn."

"Không cần, nên làm mà. Không cần phải cảm ơn đâu." Váy như nựng thú cưng, vỗ đầu từng tên gây chuyện rồi mới quay lại nói: "Cũng không thể để hai người các anh chiếm hết việc được."

Tóc Quăn nghi ngờ điều cô ta muốn nói là "chiếm hết danh tiếng" mới đúng.

"À đúng rồi." Váy chợt nhớ ra, sắc mặt thoáng trở nên kì lạ: "Cũng không chỉ có tôi..."

...

Thanh niên nhã nhặn đeo kính lên, y trông không tới nỗi là mệt, nhưng vẫn phải day mày một chút, hình như là bị nhức đầu.

Ở y có một khí chất rất thư sinh làm người ta liên tưởng đến những người làm công tác văn hoá, trói gà cũng không chặt, rất dễ bắt nạt. Có điều thử liếc một dàn người quỳ gối trước mặt y là sẽ hết hồn.

Y là loại mặt ngoài vô hại, nhưng xương cốt là sự nguy hiểm hung tàn tới khiếp người.

"Sao rồi?" Mắt Kính hỏi.

"Sao trăng cái gì." Người bên cạnh lười nhác mở miệng: "Chí ít thời gian tới sẽ ngoan ngoãn chút."

"Chẹp." Tăng Bạch vẫn không nhịn được lầm bầm: "Thiên phú của ông xài vẫn tốt hơn, đỡ bao việc... Đúng không em họ?"

Lời này của anh ta lại tràn đầy sự ghen tị khó hiểu, rất là châm chọc.

Đường Viễn là người kiệm lời, trầm tính. Mặc dù là anh em họ với Tăng Bạch nhưng cũng hiếm khi hùa theo anh ta hà hiếp người khác, thường chỉ im lặng đứng một bên, hờ hững không quan tâm. Lần này không biết sao lại đổi tính, nhàn nhạt nói: "Ừ."

Mắt Kính không màng mấy lời khiêu khích ấu trĩ đó, lấy ra một cái khăn, cẩn thận tỉ mỉ lau từng ngón tay. Bên tai vẫn đều đều tiếng bình luận cay nghiệt của Tăng Bạch: "Không hiểu Nguyên Dục Tuyết làm thế nào mà... Lại dính dáng tới cái thể loại nguy hiểm như ông."

Dường như là vì nghe được cái tên đó, trong mắt y nhanh chóng lướt qua vài cảm xúc, sau đó cả người thả lỏng hơn, nụ cười thoáng nở rồi tàn, trầm giọng đáp: "... Tôi cũng rất muốn biết."


Tại sao cậu ấy phải giúp tôi.

Nhưng giờ nghi vấn cứ khúc xương chặn ngang lồng ngực, không có lời giải đáp, ít nhất thì y vẫn có thể góp chút sức mọn.

...

"Này." Chị Đỏ hít sâu một hơi, vẫn không nhịn được mất hình tượng chửi ầm lên: "Chú mày vừa mới định đánh luôn cả chị đây đúng không?!"

Chị mặc bộ đồ đỏ, từng đường cong sắc sảo, rất hút mắt.

Trên khuôn mặt mĩ miều lại là biểu cảm tức giận tới vặn vẹo.

Vương Tiểu Minh suýt thì "tiễn" luôn cả chị với những người kia lại không hề áy náy, giơ tay lên, hai tay sạch sẽ hồng hào không dính nửa giọt máu, xin khoan dung: "Xin lỗi, xin lỗi --- Chẳng qua là không nhịn được."

Chị Đỏ: "..."

Đù má vậy là mày tính giết tao thật hả?!

Thà không giải thích còn hơn.

Chị thấy nghẹn trong lòng, càng thêm cảnh giác.

Thằng ranh này, chị nhìn thế nào cũng thấy nó không có ý tốt, mình cũng đúng là bảo hổ lột da, não teo thế nào lại hỏi nó. Nhưng đúng là ngoài Vương Tiểu Minh ra thì chị không tìm được người chơi nào phù hợp hơn có thể phối hợp với mình.

Phản ứng của Vương Tiểu Minh khi ấy còn khiến chị thắc mắc là sao thằng oắt này lại chủ động muốn giúp Nguyên Dục Tuyết vậy, thậm chí rất tích cực hợp tác với chị.

Chẳng giống tính cách tới phút cuối mới bại lộ đuôi cáo của nó gì hết.

Có lẽ là vì chị Đỏ viết hết tâm tư lên mặt, hoặc Vương Tiểu Minh quá giỏi đọc tâm, cậu ta thế mà đoán được chị đang nghĩ cái gì.

Thiếu niên nở nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt hơi phúng phính trẻ con toát lên vẻ ngây thơ - dù chị Đỏ biết rõ đây là giả vờ - cậu ta thở dài: "Ai nha, tôi đúng là kẻ ác."

"Nhưng mà kẻ ác thì cũng sẽ có lúc thật lòng mà." Cậu ta nói ngọt xớt, thật lòng hay không thì không biết, nhưng ai nghe cũng phải cảnh giác.

"Huống hồ." Nụ cười giả tạo trên mặt cậu ta tan bớt, bình thản nói: "Người chơi ác hơn tôi thì còn khối người đấy."

Chị Đỏ không nói gì.

Phải thừa nhận là Tiểu Minh nói đúng.

Chị thở dài, tuân theo nguyên tắc "nếu cậu cũng thích Nguyên Dục Tuyết thì chúng ta là bạn", mệt mỏi nói: "Đi thôi, hợp tác thêm chút nữa."

Tiểu Minh hơi ngẩn ra, không nói gì, tít mắt đi chém người.

Có thể nhiều bạn sẽ thắc mắc sao Váy mạnh lên ghê vậy, nhưng mà Váy là Tuyết Tuyết gặp ở phó bản đầu, phó bản 2 là kiểu 1 kì học tương đương 4 tháng đi, có thể là nhanh hơn, phó bản 3 là 1 tháng, phó bản 4 không rõ, có thể là mấy năm. Dòng chảy ở trong phó bản khác với dòng chảy ở thế giới người chơi (t đoán thế) nên Váy có thể đã trải qua rất nhiều phó bản dài ngày và mạnh lên nhanh chóng.

Đấy là t chữa cháy thôi, chứ truyện nhiều bug bỏ bà. Thề là ngoài cái cốt hợp gu t ra chẳng được cái gì.