Vũ Khí Hình Người

Chương 548: Phó Bản Ngàn Người (133): Mi không xứng




Edit: Ry

Beta: chuông

Giới Chu Diễn không đi cùng Nguyên Dục Tuyết, đây là ý của Nguyên Dục Tuyết.

Cậu phải chuẩn bị hai tầng. Một là ở cậu tới đây gặp người chơi đầu tiên ra tay phá hủy nơi trú ẩn, dùng y để đốt khói báo động, gậy ông đập lưng ông, sau đó nhân cơ hội thương lượng với liên minh người chơi.

Có thể hòa bình giải quyết là tốt nhất, còn không thì...

Nguyên Dục Tuyết ra tay rất nhanh, đao cũng rất tốt. Cậu đã ra tay thì không một người chơi nào có thể thoát khỏi, chỉ là hơi tốn năng lượng thôi.

Có điều Nguyên Dục Tuyết không muốn dính nhiều máu như vậy.

Chưa bao giờ muốn vậy.

Cũng may người tới là Tóc Quăn, người có quyền quyết định là đội trưởng Hành. Một lần gặp gỡ trong quá khứ đã kết thành nhân quả hiện giờ, kết quả xấu nhất bị loại trừ, mọi thứ cực kì tốt đẹp.

Nguyên Dục Tuyết vẫn cẩn thận tính trước khả năng thương lượng thất bại.

Cùng với trường hợp những người nhận nhiệm vụ phá hủy nơi trú ẩn không nhận được tin từ người đầu tiên, không nhịn được cứ thế ra tay.

Nguyên Dục Tuyết rất mạnh, nhưng cậu chỉ có một mình.

Cậu có thể bảo vệ những cứ điểm bị phá hủy một thời gian dài, kể cả khi chúng cách nhau hàng trăm vạn dặm. Chỉ cần cậu có thể tiêu diệt mọi quái vật xung quanh, vậy nó với cậu cũng chỉ là một con số, tương ứng với tỉ lệ xảy ra và năng lượng tiêu hao.

Nhưng, vẫn chỉ có một mình cậu, lỡ cậu thất thủ, vậy làn sóng chưa từng kiêng nể ấy sẽ ập tới khiến hàng chục hàng trăm nhìn người tuyệt vọng, hi sinh.

Nguyên Dục Tuyết không muốn cược.

Nếu nói trên thế giới có người có thể giúp cậu bảo vệ nơi trú ẩn, không một kẽ hở, không lo có vấn đề sau này, vậy thì chỉ có một người.

Chỉ có Giới Chu Diễn.

Giới Chu Diễn nghe theo Nguyên Dục Tuyết nói, đôi mắt đen nhánh tưởng như có thể cắn nuốt tất cả, lại chỉ phản chiếu khuôn mặt của một người. Hắn bình thản cúi xuống, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi Nguyên Dục Tuyết.

"Được." Giới Chu Diễn quả quyết đáp.

Với một con quái vật cố chấp, không có thiện ý, lạnh lùng bạc tình bạc nghĩa như Giới Chu Diễn, loại hành vi anh hùng này là vô nghĩa.

Hắn không muốn, cũng không thiên vị gì. Nhưng vì đây là Nguyên Dục Tuyết nhờ, sự độc ác hung tàn trong lòng cũng được vuốt dịu, vui vẻ chịu đựng. Có chút chua xót lan tràn trong miệng, là vì hắn không thể ở bên cậu.

Hắn cần phải đi làm việc cậu cần.

Cũng mơ hồ chạm tới.

Giới Chu Diễn có phần mất kiểm soát, hai tay bóp chặt phát ra những tiếc răng rắc rùng mình như thể xương khớp vỡ vụn. Hắn nhìn chằm chằm tay mình, trong mắt dần nổi lên một thứ gì đó.

Hắn không được.

Hắn phải kiềm chế.

...

Những gì Nguyên Dục Tuyết chuẩn bị lại không cần tới.

Người chơi là vì lợi ích của bản thân, lần này là có nạn cùng chịu, tất nhiên không chấp nhận phải ngồi chờ chết.

Tuy đội trưởng Hành đã đè xuống phần lớn phàn nàn, nhưng ở đây có nhiều cao thủ như vậy, anh cũng không thể độc đoán.

Đội trưởng Hành mạnh hơn những người chơi khác. Nhưng nhóm người này cũng không thua kém anh quá nhiều, chỉ là chênh lệch một chút. Mà đứng trước sống chết, ham muốn sinh tồn bùng nổ lên cũng đủ san bằng khoảng cách.

Quá trình tất nhiên là chật vật.

Đội trưởng Hành không tỏ vẻ gì, lạnh lùng nhìn xuống, ánh mắt như thể kết sương.

Anh nói: "Tôi không ngăn các người thì các người cũng không thể làm được."

"Cậu ấy muốn làm gì thì sẽ chắc chắn hoàn thành." Đội trưởng Hành nhướng mày: "Hay là các người muốn chết luôn bây giờ?"

Người chơi đang giằng co với anh cười khẩy. Gã thừa nhận thực lực của Nguyên Dục Tuyết, thừa nhận "cậu chủ nhà họ Nguyên" rất không đơn giản. Nhưng ý dân không thể trái, một người đối đầu với nhiều người chơi như vậy, còn là vì một đám NPC thì thật quá hoang đường... Đứng trước sống chết, gã không thể nhượng bộ, cũng không muốn nhượng bộ!


Huống hồ bọn họ chưa chắc đã đụng độ Nguyên Dục Tuyết. Mấy người cùng lên, sẽ luôn có nơi Nguyên Dục Tuyết không thể chú ý. Đến lúc thành công thì làm gì có cái để anh sống tôi chết nữa.

Nếu đã vậy thì phải tranh chấp đến cùng.

Ý cười trên mặt gã cầm đầu còn chưa tan, gã không mấy cảm xúc nói: "Ồ? Nếu đội trưởng Hành không dám đắc tội vị kia, vậy để tụi tôi đi đắc tội cũng không được à?"

Nụ cười trào phúng thoáng qua đã biến mất. Gã nhìn đội trưởng Hành, biểu cảm vô cùng chân thành ---

"Ngài cứ việc an tọa ở hậu trường. Chuyện này không thể trách ngài, coi như chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, trong số có kiếp nạn này. Đó, ngài chỉ cần ngư ông đắc lợi, bình yên dẫn đội viên ra khỏi phó bản, vậy không tốt à?"

Bên dưới lời lẽ hiền hòa lại ẩn chứa lưỡi dao, nhưng gã thật sự nói rất vẹn toàn, rất khiến người ta động lòng.

Dù theo phía nào thì đội của đội trưởng Hành cũng không sợ thiệt thòi.

Người chơi cầm đầu thấy đội trưởng Hành rủ mắt không nói gì, rắn rỏi không thấu tình người, im lặng đẩy người ta ra xa cả vạn dặm, cho là anh chấp nhận. Chớp mắt sau, gã định khách khí chào hỏi rồi đi ---

Mới bước được một bước, sét đã bổ xuống dưới chân làm gã té ngã. Mảnh đất gã vừa đứng sụp xuống, ống quần cũng bị đốt, lớp da bên dưới phồng rộp.

Những người khác cũng hết hồn, hiển nhiên rất kiêng kị thiên phú của đội trưởng Hành, lập tức đề phòng, giương cung bạt kiếm.

Tên cầm đầu cố nhịn không kêu thành tiếng, quay sang nói với đôi mắt đỏ rực và đầy tức giận: "Hành Lạc Tề, mày bị cái đéo gì thế hả!"

"Không cần cậu ấy." Đội trưởng Hành bị gọi cả họ cả tên vẫn hờ hững cay nghiệt, lạnh lùng bất chấp tất cả.

Anh nhấc mắt: "--- Không cần cậu ấy bẩn tay."

"Muốn chết thì tao có thể đưa chúng mày đi luôn."

Anh chưa nói hết, dưới chân đám người đã bùng nổ một ngọn lửa. Sau đó là tiếng cười nhạo không hề kiêng nể của Tóc Quăn... Gã cũng thẳng tay ra chiêu, không hề khách khí hay kiềm chế.

"Tụi mày là cái chó gì mà dám tìm Nguyên Dục Tuyết gây chuyện?" Tóc Quăn nói, lửa lại bùng lên, ánh sáng màu quýt chiếu rọi khuôn mặt gã, không có một chút dịu dàng, là Sát Thần thứ thiệt.

"Để bố tiễn chúng mày về Tây thiên hết!"

Lời lẽ ngông cuồng vang lên, chiến đấu hoàn toàn bùng nổ.

Về sau còn có thêm một nhóm khách không mời mà tới, gia nhập cuộc chiến, lẳng lặng dạy dỗ cái đám gây chuyện, đánh cho nửa chết nửa sống mới nhẹ nhàng dừng tay, hư tình giả ý khuyên nhủ.

"Đừng đánh nữa đừng đánh nữa." Cô gái mặc váy trắng dịu dàng cười, không hề nhìn ra vừa rồi cô là người đánh ác nhất.

"Tiểu Chu à, chị hiểu, tin Đạo không tin Phật, không ai được đi Tây Thiên hết! Có chuyện gì từ từ nói nào."

Thủ lĩnh nhóm người gây sự, luôn được người ta gọi là "đại ca Chu" - Tiểu Chu: "..."

Da mặt gã co giật kịch liệt.