Vũ Khí Hình Người

Chương 542: Phó Bản Ngàn Người (127): Trái tim của nhân loại.




Edit: Ry

Beta: chuông

Là người máy chiến tranh, chuyện Nguyên Dục Tuyết cần suy nghĩ chỉ là làm sao để hoàn thành nhiệm vụ với hiệu suất cao nhất.

Trừ những cái đó ra, cậu không được phép có bất cứ suy nghĩ dư thừa nào.

Hoàn thành nhiệm vụ, tuân theo quy tắc, cứ như vậy tuần hoàn qua lại ---

Điều thứ ba trong điều lệ của người máy quy định: Trong tình huống không vi phạm mệnh lệnh cấp bậc cao nhất, người máy phải bằng mọi giá cứu viện nhân loại và đồng đội gặp bất trắc, tiêu diệt mọi uy hiếp tiềm ẩn. Cho dù là "sản phẩm lỗi", Nguyên Dục Tuyết cũng luôn chấp hành quy tắc này, cứu trợ nhân loại gặp bất trắc. Nhưng tiền đề là không làm trái với nhiệm vụ.

Nhiệm vụ lần này lại yêu cầu cậu đứng ngoài cuộc, nhìn rất nhiều nhân loại chết đi.

Lần đầu tiên Nguyên Dục Tuyết mờ mịt.

Cậu đã chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, dù là nhiệm vụ có cấp bậc ưu tiên cao nhất yêu cầu cậu phải trì hoãn hành động cứu viện, thì cũng không giống lần này. Đây là lần đầu tiên cậu gặp loại yêu cầu nhiệm vụ trần trụi trắng trợn tới như vậy ---

Dùng máu thịt con người đút no đám quái vật kia.

Có khác gì giết chết bọn họ đâu?

Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc nghĩ.

Cậu có thể chấp nhận nhiệm vụ yêu cầu cậu dùng máu thịt của bản thân tẩm bổ lũ quái vật kia, dù sao cậu không phải chưa từng có trải nghiệm đó. Nguyên Dục Tuyết đã từng chấp hành mấy lần nhiệm vụ kiểu "mình phải chết". Gần như tất cả cho rằng cậu sẽ báo hỏng ở trong hang trùng, nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn sống sót trở về.

Thế nhưng nhiệm vụ lấy việc hi sinh số đông nhân loại làm cơ sở để hoàn thành mục tiêu, khiến cậu từ đáy lòng cảm thấy... Có gì đó không đúng.

Nguyên Dục Tuyết vẫn luôn nghiêm ngặt tuân theo quy tắc nhiệm vụ, dù là máu tươi, là tử vong, hay là bất cứ sự vật khiến người ta sợ hãi nào đều không thể ngăn cản bước chân cậu. Thậm chí không thể khiến lòng cậu có mảy may dao động, mà chúng vốn cũng chẳng tồn tại.

Nhưng lúc này cậu lại do dự.

Cậu sinh ra hoài nghi với nhiệm vụ. Đây là tối kị với người máy chiến tranh. Cậu hẳn là phải tiếp tục chấp hành nhiệm vụ mới đúng, chỉ có người máy bị lỗi mới do dự như vậy, cần phải bị tiêu hủy ngay ---

Chỉ có người máy bị hỏng mới có thể nảy sinh chất vấn với mục tiêu nhiệm vụ.

Nhưng cậu vốn là người máy hỏng mà.

Nguyên Dục Tuyết là sản phẩm lỗi.

Cậu vốn nên bị tiêu hủy.

Chẳng qua là vì một nguyên nhân kì diệu nào đó, cậu được đổi môi trường làm việc, một lần nữa được đưa vào sử dụng. Nguyên Dục Tuyết vẫn cho rằng bản thân đã được "sửa", nhưng giờ có vẻ như không phải.

Có thể cậu đã được sửa thật, chỉ là sửa chưa hết. Cậu vẫn là sản phẩm thiếu hụt, mà thứ như cậu sinh ra suy nghĩ như vậy... Có vẻ cũng không có gì lạ.

Nguyên Dục Tuyết nghĩ.

Cậu quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, bỗng gọi ---

"Giới Chu Diễn."

Nguyên Dục Tuyết của trước kia sẽ không bao giờ thảo luận những chuyện này với người khác. Nhưng Nguyên Dục Tuyết của trước kia đại khái cũng sẽ không bao giờ chất vấn nội dung nhiệm vụ.

"Nhiệm vụ là quan trọng nhất." Khi nói cậu này, khuôn mặt thiếu niên vẫn không một cảm xúc. Nhưng khác với sự bình thản mọi ngày, trong đáy mắt kia chỉ còn sự tăm tối, khuôn mặt nhợt nhạt vô cảm như thể thật sự là một bức tượng tinh xảo được điêu khắc từ ngọc đá lạnh lẽo: "Mọi yếu tố quấy nhiễu tới nhiệm vụ đều không nên tồn tại... Có đúng không?"

Cậu nghiêm túc hỏi.

Giới Chu Diễn lại im lặng.

Hắn hiểu rõ tính cách của Nguyên Dục Tuyết, cũng biết thiếu niên cực kì cố chấp với "hoàn thành nhiệm vụ". Ngay cả câu hỏi hiện giờ của cậu đều thể hiện một khuynh hướng... Nhưng Giới Chu Diễn im lặng một hồi lại trả lời.

"Không phải."

"Mong muốn của em mới là quan trọng nhất."

Ngữ điệu đều đều như thể đây chỉ là một cuộc hội thoại bình thường. Đồng tử sậm màu mông lung một màn sương, không chiếu rọi được vạn vật.

Nhưng chỉ có Nguyên Dục Tuyết.

Nói xong, Giới Chu Diễn lại có phần thô bạo bổ sung: "Em không cần quan tâm gì hết... Thứ gì cản trở em, để chúng đi chết đi."

"..."

Bình thường Giới Chu Diễn cực kì hưởng thụ Nguyên Dục Tuyết chăm chú nhìn mình như vậy, giờ thì như ngồi trên bàn chông.

Lúc hắn bắt đầu cân nhắc nên làm sao để xin lỗi, thiếu niên lại khẽ cười.

Dường như là không nhịn được, tiếng cười khe khẽ thoát ra. Nụ cười ấy nhanh chóng vụt tắt, nhanh tới độ Nguyên Dục Tuyết không nhận ra mình đã thiếu nghiêm túc cười thành tiếng.

"Anh nói đúng." Cậu nhẹ nhàng nói.

Cậu vốn là sản phẩm lỗi, có trục trặc là chuyện rất bình thường. Kệ nhiệm vụ đi, kệ mấy cái thứ đó đi.

Cùng lắm là lại bị mang về sửa, hoặc tiêu hủy. Mà nói thật thì Nguyên Dục Tuyết cũng chẳng quan tâm.

Tôi chống đối phòng thí nghiệm, từ chối làm nhiệm vụ, phá huỷ thành quả, nhưng tôi biết mình là một người máy tốt.

Nguyên Dục Tuyết nghĩ trong đầu.

Dường như có thứ gì đó đã thay đổi.

Người máy cô độc giữa tuyết lớn mênh mông đã không còn là máy, cơ thể đã có hơi ấm.

...

Thứ đập trong lồng ngực.

Là một trái tim của con người.

Tác giả có lời muốn nói:

Với Tuyết Tuyết mà nói thì mọi bản năng và dục vọng của thằng bé đều bắt đầu từ nhiệm vụ, câu chuyện cũng bắt đầu từ đó.

Vậy thì cũng nên kết thúc ở đó.

(ý không phải là hết truyện ngay đâu nhé ↑) (Editor: Ờ mẻ còn bôi tiếp được 24 chương nữa cơ yên tâm)

Chương này tôi vừa viết vừa châm chước xoắn xuýt, vốn là định vẽ ra một thời cơ quan trọng để thúc đẩy phát triển cơ, nhưng nghĩ lại thì Tuyết Tuyết không phải tính cách đợi nhân loại bị thương rồi mới ra tay (XD, cậu ấy là vậy đấy, dù có phản nghịch, có đánh nhau, có làm sụp phó bản, thì vẫn là một Tuyết Tuyết ngoan.