Vũ Khí Hình Người

Chương 540: Phó Bản Ngàn Người (125): Mạng của NPC là làm mồi để ném cho quái vật.




Edit: Ry

Beta: chuông

"Chị ơi?"

Bé gái ôm chú cún lông ngắn màu xám đẩy cánh cửa nặng nề, cẩn thận thò đầu ra, dè dặt nhìn người ngoài cửa.

Trời dần trở nên lạnh hơn, gió rét bỗng cuồn cuộn, hơi lạnh lọt vào qua khe cửa khiến cô bé con rùng mình. Hai má nõn gà cũng vì thế mà ửng lên màu đỏ.

Chú cún trong lòng cô bé ư ử kêu, rúc vào ngực chủ nhân, trông rất uể oải. Thật kì lạ, chú cún tên Tiểu Kỳ này rất dính hai người chủ của nó. Một thời gian dài không gặp chị lớn, nó sẽ phải sốt ruột nhảy xuống, chạy tới chân chị, làm nũng vòi vĩnh, chạy quanh đòi ôm đòi vuốt. Nhưng lúc này nó có vẻ mệt mỏi, cái đuôi cụp vào giữa hai chân, ư ư rên, như thể đang cố gắng thu hút sự chú ý của chủ nhân bé nhỏ.

Động vật luôn nhạy bén hơn con người.

Tiếc rằng cô bé chỉ để ý tới chị gái mình, không nhận ra phản ứng kì lạ của chó con.

Em dùng sức xoa đầu nó, ý bảo nó im lặng chút, sau đó tiếp tục giương mắt nhìn người chị vẫn luôn là thần tượng của mình.

"Mấy giờ thì chị về thế? Em nghe bác ở phòng trực bảo là chị được thay ca rồi, có thể về nghỉ ngơi." Em chẳng biết tại sao mà nói chuyện với chị gái thân thương của mình cũng thấy hơi sờ sợ, càng dùng sức vò đầu chú chó con: "Tiểu Kỳ cũng nhớ chị lắm á! Tất nhiên là... Em, em cũng nhớ chị. Em hơi sợ ở một mình..."

Tiếng thở dài của người phụ nữ lẫn trong tiếng gió.

Cuối cùng chị vẫn đứng dậy, như bao lần, ôm chú cún trong ngực cô bé ---

Chú chó luôn hoạt bát, dù tới nơi đông người cũng nghịch ngợm tưng tửng, giờ lại liều mạng chúi đầu xuống, không hề có sự nhiệt tình thường thấy.

Nhưng nó bị người chị nhẹ nhàng vuốt lưng, lập tức cứng đờ, không vùng vẫy nữa.

"Em phải học cách độc lập." Chị nhẹ nhàng nói, ẩn chứa sự cay đắng vi diệu: "Cục cưng, chị không thể vĩnh viễn ở bên cạnh em được."

"Tại sao ạ?"

Cô bé mở to mắt.

Em luôn rất được yêu thương, chị gái luôn nói "chị mãi mãi yêu em" "chị sẽ luôn bảo vệ em". Tình cảm của chị luôn trực tiếp, không hề mơ hồ, không hề che giấu. Đây là lần đầu tiên cô bé nghe được người chị luôn dịu dàng của mình nói ---

Không có gì là vĩnh viễn.

Em phải học cách sống một mình.

"Tại sao vậy ạ?" Không nhận được câu trả lời, cô bé tiếp tục lặp lại.

Trong giọng em không có sự tức giận hay hờn dỗi, một chút phản nghịch thường thấy ở cái tuổi này cũng không có. Cô bé không hiểu, tiếp tục đưa ra chất vấn: "Chị yêu em, em cũng yêu chị mà, tại sao hai chị em mình không thể vĩnh viễn ở bên nhau? Chị chăm sóc em, về sau em lớn em cũng sẽ chăm sóc chị. Em không muốn một mình đâu, cũng không muốn chị phải một mình."

Người phụ nữ sửng sốt, không phải vì lời nói ngây thơ của em gái. Cái khiến chị ngạc nhiên là đứa bé được chị nuôi trong hũ mật vậy mà lại nhạy cảm tới như vậy, đã hiểu được những lời chị vừa nói. Cô gái nhỏ này không chỉ nghĩ đến tương lai sau này phải tự mình đảm đương, mà còn nghĩ đến... Em còn nghĩ tới chị gái của mình.

Chị mới thật sự là kẻ độc hành.

Chị là người chơi không thuộc về thế giới này, là khúc củi ăn bữa hôm lo bữa mai, là cây bèo nổi trôi không nơi bám rễ. Mọi ấm áp và yêu thương ngắn ngủi đó đều là kí ức giả phó bản truyền cho chị.

Cho nên câu nói đó, chị là nói với "em gái", cũng là nói với chính bản thân.

Vận mệnh của chị là cô độc.

Nhưng...

Được rồi.

Chị thở ra một hơi thật dài, thật dài.

"Chị sẽ bảo vệ em."

Nhưng chỉ có thể bảo vệ em.

Chị nghĩ.

Chuyện tương tự đang không ngừng diễn ra ở các nơi ẩn núp.

Công tử ăn chơi cà lơ phất phơ nhận được cuộc gọi của mẹ. Mặc dù gã đã thể hiện năng lực đáng sợ khác hẳn với người bình thường, cặp cha mẹ già vẫn cố chấp lo lắng cho gã, cứ chốc chốc lại nhờ bảo vệ phụ trách tuần tra chuyển cuộc gọi cho gã, như thể sợ trong quá trình đi tuần, gã sẽ vấp phải hòn đã ngã chết vậy.

Phải biết gã là người mạnh nhất ở cái nơi trú ẩn này.

Nếu là trước kia, vị công tử này còn có kiên nhẫn đối phó với những lời lải nhải của "mẹ", nhưng giờ... Nhất là sau khi đã hoàn toàn thức tỉnh kí ức, gã cũng không muốn lá mặt lá trái nữa.

Cuộc gọi được kết nối, gã rõ ràng ngẩn người một hồi, sau đó khó chịu ngoáy tai. Thấy đối phương vẫn không có xu thế ngừng càu nhàu thì không nhịn được mà gắt: "Đủ rồi. Đừng có quản tôi."

Không gian dường như đọng lại trong một giây.

Người mẹ ở đầu dây bên kia rõ ràng khó xử vô cùng. Nhưng một lúc sau, dù thất vọng vẫn gượng cười nói: "Ầy... Con cũng lớn rồi."

"Mẹ xin lỗi, mẹ nói nhiều quá." Bà chân thành xin lỗi, còn bổ sung: "Chỉ là mẹ muốn nói... Con nhớ bảo vệ bản thân cho tốt, gặp nguy hiểm đừng có xông về phía trước. Đừng nghĩ mấy chuyện kiến công lập nghiệp, mẹ chỉ hi vọng con có thể bình an thôi.

Hình như lại nói nhiều rồi, người mẹ ý thức được thì vội vàng nói lời tạm biệt, chuẩn bị cúp máy.

Đúng lúc này lại vang lên tiếng sột soạt với tiếng gió rất nhỏ.

Hình như "cha" gã muốn lấy điện thoại, bị "mẹ" từ chối. Ống nghe vang lên rõ ràng tiếng gọi và một chút tạp âm.

Giọng người phụ nữ từ xa vọng tới, là "mẹ" đang nói chuyện với "cha".

"Đừng làm phiền thằng bé, con nó bận rộn như thế."

Hoàn toàn khác với tưởng tượng của gã, câu nói này không hề có bất mãn hay tức giận, thậm chí còn có phần tự hào. Ở nơi gã không thấy, người "mẹ" gã luôn cho là lắm lời này đang đắc ý trước sự ưu tú của con mình.

"Lần sau để ông gọi, được chưa nào?"

Cha gã vẫn muốn lấy điện thoại, trong lúc tranh chấp, mẹ gã nói vậy. Sau đó là một khoảng lặng, mẹ hình như phát hiện điện thoại chưa ngắt thì vội vàng cúp máy.

Để lại vị công tử đờ đẫn.

Gã thật sự không còn tình cảm gì với họ. Nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, vẫn có chút áy náy, chút phức tạp đột nhiên lên men.

Đến khi gã nhận ra, gã đã nhấn nút gọi đi.

Bên kia nghe máy ngay, dù sao họ cũng mới cúp máy thôi ---

"Có chuyện gì nữa à con?" Mẹ gã hiển nhiên đã lừa được cha gã, lần này vẫn là bà nghe máy, không chịu đưa cho người bên cạnh.

Bà cẩn thận hỏi con trai.

Chẳng hiểu sao, nghe vậy lại khiến gã chột dạ.

Gã không muốn nói là mình bấm nhầm, chỉ biết im lặng. Đến khi bên kia cẩn thận hỏi lại mới bảo: "Lát nữa sẽ nhờ người qua đó, đừng có đi lung tung."

Chỉ có chính gã biết, gã đã quyết định gì.

...

Trên thực tế, tất cả người chơi đều có chung tư tưởng.

Đổ máu là việc không thể tránh khỏi.

Dù là họ còn thương hại người ở thế giới này, thì vẫn tỉnh táo mà ý thức được, đây là một thử thách đặc biệt. Mỗi người đều tự động làm ra lựa chọn của mình.

Người chơi còn ghi nhớ bạn bè người thân người yêu ở thế giới này đều ăn ý né tránh vấn đề. Lựa chọn của họ là trợ giúp những người có tình cảm với mình, sống sót khỏi thảm họa.

Cái này cũng không phải việc khó làm được.

Yêu cầu của nhiệm vụ không phát rồ đến độ buộc quái vật ăn thịt tất cả thì mới biến mất.

Chỉ cần một phần lớn người hi sinh mà rồi, vẫn còn một phần nhân loại sẽ sống sót khỏi thảm họa.

Vì tương lai của chủng tộc, hi sinh một nhóm người dường như là chuyện có thể chấp nhận.

Mà với người chơi có năng lực đặc biệt, để họ tự vệ trong tai nạn này, thậm chí bảo vệ người thân của mình lại là chuyện quá đơn giản.

Không thể trực diện đánh bại quái vật, nhưng thủ đoạn giữ mạng hay chạy trốn thì nhóm cao thủ này chưa bao giờ thiếu.

Phó bản này với họ mà nói là quá "đơn giản".

Gánh nặng duy nhất có lẽ chính là...

Các người chơi cố ý bỏ qua vấn đề này, thậm chí áp dụng kinh nghiệm từ những phó bản trước, không ngừng nói với bản thân --- Những người này chỉ là NPC trong phó bản, hi sinh là chuyện rất bình thường.

Kí ức đã hoàn toàn khôi phục, năng lực cũng mở khóa toàn bộ, người chơi cũng được phép sử dụng đạo cụ.

Họ bắt đầu dùng thiên phú, dùng đạo cụ, liên lạc với những người chơi khác, đồng thời đạt thành nhận thức chung ---

Họ đã cao thượng quy hoạch ra một "kế hoạch sinh mệnh", ví dụ như nơi trú ẩn nào sẽ được sống, nơi nào sẽ bị hi sinh. Thậm chí trình tự hi sinh cũng đã được quy hoạch xong. Họ không biết quái vật cần ăn thịt bao nhiêu người, thế nên quyết định hi sinh từng nơi một.

Trình tự hi sinh là đếm ngược của tử vong.

Các người chơi hoàn thiện kế hoạch của mình, không một ai nghĩ tới việc có nên nói cho "nhóm người" bị họ bày kế không, sống chết của những người đó... Tất nhiên là không thể rồi. Tất cả đồng lòng hiện lên ý nghĩ này.

Nếu nói cho một nhóm người rằng các người nhất định phải chết, dân chúng vốn đã chịu áp lực, bị đè nén, sợ hãi chắc chắn sẽ bùng nổ nội loạn.

Đến lúc đó trật tự sẽ không dễ dàng duy trì như bây giờ.

Tất cả đều muốn tranh thủ cơ hội sống sót, tranh thủ để không trở thành nơi ẩn núp bị từ bỏ.

Nội loạn bùng nổ không biết sẽ chết bao nhiêu người, lỡ quá nhiều người chết thì e là sẽ tạo thành hậu quả không tốt.

Đám người đó có thể chết, nhưng không được chết một cách vô nghĩa, nhất định phải được dùng để đút no quái vật.

Mạng của đám NPC không có thật này chỉ là con mồi cho họ sử dụng mà thôi.