Vũ Khí Hình Người

Chương 533: Phó Bản Ngàn Người (118): Đại lão vừa khen tôi!




Edit: Ry

Beta: chuông

Trước khi thảm họa bắt đầu, có người tới tìm Nguyên Dục Tuyết là bình thường, nhưng giờ tìm tới thì có vẻ hơi lạ.

Nguyên Dục Tuyết ngạc nhiên chớp mắt rồi cũng nghĩ ra là ai. Thời điểm này tới tìm cậu đúng là không thích hợp lắm, nhưng cũng khiến cậu nghĩ tới ---

Khuôn mặt lạnh nhạt của thiếu niên thoáng trở nên dịu dàng.

"Là bạn tôi." Cậu nói.

Kiếm Thiên Sư gật đầu, nhắn lại cho bên kia.

Nguyên Dục Tuyết thì không đợi Kiếm Thiên Sư, đi xuống dưới trước.

Một chiếc xe buýt 2 tầng đang đỗ trước khu trú ẩn số 09.

Trước đó Nguyên Dục Tuyết một thân một mình đi qua không biết bao nhiêu nơi rồi mới tới khu số 09 đã khiến bảo vệ vô cùng ngạc nhiên. Giờ lại tới một xe buýt đầy người, bảo vệ cảm giác mình mất nhận thức luôn rồi, mấy lần nhìn ra ngoài trời để xác nhận vẫn là thế giới tối om, tĩnh lặng không một tiếng động. Chứ không hắn còn tưởng trật tự thế giới đã trở lại, chỉ là không ai báo với mình.

Một thanh niên với thân thủ mạnh mẽ nhảy ra từ cửa sổ. Một chàng trai tuấn tú với nước da ngăm, trên mặt là ý cười thân thiện khiến người ta cũng thoải mái. Cậu ta giơ tay ra hiệu cho cái xe đằng sau, dặn người trên xe đừng xuống dưới. Sau đó cười hì hì ghé vào cửa sắt, nhìn lên bảo vệ ở tầng trên ---

"Anh giai ơi, tiện đường ghé đây thôi, đừng căng thẳng." Cậu ta nói: "Tụi tôi tới tìm một người, một vị siêu lắm, ờm, trông rất đẹp, da cực trắng, còn đeo khẩu trang. Người đó có tới chỗ các anh không?"

Không cần quá nhiều từ hình dung, thanh niên kia nói tới đoạn "trông rất đẹp" là bảo vệ đã vi diệu get được người cậu ta muốn tìm là ai... Chẳng phải là Nguyên Dục Tuyết vừa tới sao?

Nhưng sao lại đúng lúc như vậy, quá đáng ngờ. Bảo vệ cầm vũ khí, không trả lời ngay mà nói: "... Đứng đó chờ đi, tôi đi hỏi."

Thanh niên tương đối phối hợp, người như không xương lười biếng tựa vào lan can, hai tay vịn lên thanh sắt. Thấy bảo vệ nói vậy thì toét miệng cười rất đáng yêu: "Ok. Em đợi ở đây nhé."

"..." Tự dưng bảo vệ có cảm giác tên này rất nguy hiểm.

Thanh niên có vẻ rất phối hợp, nhưng hắn có cảm giác đối phương không thân thiện như đang thể hiện. Thân thủ nhanh nhẹn như vậy chỉ cần nhảy một phát là có thể dễ dàng vượt qua tường rào cao lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào trong. Đến cả vẻ mặt cười như không cười kia cũng là một loại qua loa xã giao đối phó.

Nhưng xét thấy đối phương tạm thời không có hành vi công kích, bảo vệ vẫn rút máy nhắn tin ra. Hắn không thể liên lạc với Nguyên Dục Tuyết, nhưng có thể nhắn cho Kiếm Thiên Sư. Lúc này hai người đó chắc hẳn đang đi chung.

Quả nhiên, thông qua Kiếm Thiên Sư, bảo vệ liên hệ được với Nguyên Dục Tuyết.

Nhận được câu trả lời, bảo vệ cất máy nhắn tin đi, gật đầu với thanh niên kia, ra hiệu họ có thể vào trong.

Sự cảnh giác trước đó, sau khi biết nhóm người này đúng là người quen của Nguyên Dục Tuyết thì bảo vệ cũng thả lỏng hơn, không còn quá căng thẳng như trước.

Thanh niên ngẩng lên, cười tươi rói với bảo vệ. Mặc dù cậu ta luôn thể hiện mình rất hiền lành vô hại, nhưng có vẻ giờ mới là thật... Giống như cậu ta nghe được âm thanh nhỏ bé từ cái máy nhắn tin kia.

Được sự cho phép, thanh niên trèo lên xe, lái xe vào trong tòa nhà. Xe buýt hoàn toàn tiến vào phạm vi của lồng phòng ngự.

Để tiện cho xe lái vào, bảo vệ còn cố ý mở rộng cửa ra.

Tài xế của chiếc xe buýt này chính là Tiểu Tử, cậu ta tìm chỗ đỗ xe lại rồi đi xuống, bảo người trong xe có thể xuống dưới, sau đó lục tục có người bước xuống.

Sắc mặt họ không quá tốt, xanh xao nhợt nhạt, bước đi cũng lảo đảo như có thể gục xuống bất cứ lúc nào. Nhưng thật hiếm thấy là không một ai bị thương, ngoài trạng thái tinh thần không tốt lắm ra thì sinh lý đều khỏe mạnh.

Người trên chiếc xe buýt này còn nhiều hơn bảo vệ tưởng tượng, có thể nói là quá tải, cũng may giờ chẳng ai rảnh để bắt phạt vi phạm luật giao thông.

Bảo vệ trố mắt nhìn mấy người kì lạ này, thật khó để tưởng tượng ở thời gian này mà họ vẫn còn lắc lư bên ngoài đầy rẫy quái vật... Mà kì tích là còn có thể bình an vô sự lắc lư tới nơi ẩn núp!

Tuy chưa có phỏng đoán cụ thể với quỹ tích tấn công của quái vật, nhưng mọi người đều cho rằng chúng sẽ thiên hướng những nơi tập trung đông người.

Bảo vệ không hề nghĩ tới trường hợp có thể những người này cũng đã tiêu diệt vô số quái vật trên đường đến đây... Chủ yếu là vì cái xe này quá sạch, trông rất tinh tươm.

Tiểu Tử kiêm chức tài xế đã xởi lởi tới bá vai bảo vệ, thân thiết hỏi thăm: "Anh giai, nơi trú ẩn của các anh chắc vẫn còn chỗ chứ? Nếu còn tôi để người ở lại đây nha. Mang người ta chạy khắp nơi như thế cũng không ổn, họ mệt muốn chết rồi, cần chỗ nghỉ."

Cậu ta nói rất thoải mái nhẹ nhàng, mấy người vừa xuống xe nghe được thì giật mình ngẩng phắt lên, đầy chờ mong nhìn vị bảo vệ kia. Xem ra bọn họ cũng không muốn tiếp tục lang bạt, hồn phách sợ bay hết rồi, chỉ muốn ở lại nơi ẩn núp an toàn.

Cư dân ở khu số 09 khá đông, nhưng cũng không tới mức không chứa thêm được vài chục người. Bảo vệ đồng ý: "Tài nguyên của bọn tôi cũng có thể coi là sung túc, nhưng không được rộng rãi lắm, chắc phải chen chúc một chút."

Mấy người kia nghe thế suýt lộ vẻ mừng như điên, chen thì tốt! Càng đông mới càng có cảm giác an toàn.

Tiểu Tử mỉm cười, rất khách khí nói: "Vậy phiền các anh nhé."

Cậu ta còn định chêm thêm vài câu gây cười, lảm nhảm chút nữa, bỗng khựng lại.

Bảo vệ cũng cảm nhận được cánh tay nặng trịch đang đặt trên vai bỗng nhấc lên, rất nhiệt tình vẫy vẫy. Thanh niên luôn có vẻ rất lão luyện này đột nhiên nhảy tưng tưng lên, không hề nói quá, Tiểu Tử thật sự như một con thỏ nhấp nhổm, chỉ thiếu điều nhảy lên.

Cậu ta vốn có nền tảng cơ thể rất tốt, lưng thẳng chân dài, vừa rồi là cố tình nghiêng đầu nói chuyện với người ta nên mới có vẻ ngả ngớn. Trạng thái lúc này hoàn toàn thay đổi, đứng đắn hơn nhiều, lưng eo ưỡn thẳng tắp, đủ để mang đi triển lãm tư thế tiêu chuẩn luôn ---


Tiểu Tử khong buôn chuyện với bảo vệ nữa, ba chân bốn cẳng, nhẹ nhàng lao như bay về phía trước.

Bảo vệ: "...?"

"Đại lão!"

Thanh niên có vẻ sâu không lường được này bộc lộc ra sự trẻ trung hồn nhiên của mình.

Cậu ta chạy một mạch tới trước mặt Nguyên Dục Tuyết, tự động bỏ qua người đứng bên cạnh cậu.

"Anh..." Tiểu Tử trố mắt. Cậu ta không phải người tỉ mỉ, nhưng vẫn có thể nhìn ra biến hóa của Nguyên Dục Tuyết, phát hiện đại lão đổi một bộ quần áo mới.

Trong đầu nghĩ cái gì, miệng tự động hỏi ra.

"Trên người dính chút mùi nên đi tắm." Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh đáp.

Tiểu Tử cũng là người chơi cao cấp, lập tức suy ra mấu chốt. Cao thủ như Nguyên Dục Tuyết đúng là không nên để mùi ám trên người.

Nhưng vấn đề cậu ta để ý không phải cái này. Tiểu Tử thẹn thùng cười: "Ừm... Bộ đồ mới này của anh cũng đẹp lắm, quả nhiên đại lão mặc gì cũng đẹp."

Nguyên Dục Tuyết không đáp.

Tiểu Tử như chú cún thấy chủ nhân thì hân hoan nhảy cẫng, chỉ muốn chạy quanh vẫy đuôi. Cậu ta bắt đầu kể công: "Em nghe lời anh lắm đó, lái mấy vòng quanh thành phố A, cái người kia chỉ đường cũng giỏi thật. Tụi em cứu được nhiều người lắm --- Đây là nhóm, ờm nhóm thứ mấy nhỉ? Quên mất rồi, nhưng tóm lại là nhóm cuối, còn đâu..."

Nói đến đây cậu ta bỗng ngừng lại, nghiêm túc hẳn, không còn hoạt bát như trước.

Lời chưa nói hết, nhưng ý đã rõ ràng. Thảm họa bùng nổ lâu như vậy rồi, dù còn người bất hạnh bị thất lạc bên ngoài thì lúc này có lẽ cũng đã... Bất kể thế nào thì họ cũng đã cố gắng hết sức, không thẹn với lòng.

Nguyên Dục Tuyết gật đầu, trịnh trọng nói: "Cảm ơn cậu."

Tiểu Tử bỗng trở nên rụt rè, hơi bẽn lẽn: "Không, không có... Đại lão, anh thấy em làm thế nào?"

Cậu ta ngước mắt lên, đôi mắt lóng lánh như bé con ở nhà trẻ muốn được thưởng bông hồng bé ngoan.

Bảo vệ đứng cạnh chứng kiến, một lời khó nói hết: "..."

Kiếm Thiên Sư bị ngó lơ đang lạnh mặt: "."

Nguyên Dục Tuyết im lặng một hồi. Thật ra cậu không hiểu lắm kiểu thanh niên dồi dào nhiệt tình như Tiểu Tử, nhưng nhìn đôi mắt đầy chờ mong kia, Nguyên Dục Tuyết cũng chầm chậm nói: "... Rất xuất sắc."

Mắt Tiểu Tử cong lên như mắt cáo. Cậu ta định nói tiếp, lại nghe thấy tiếng bước chân ai đó cố tình giẫm thật mạnh ---

Người trên xe vẫn chưa xuống hết, mà bảo vệ khu số 09 cũng không ngờ rằng, mấy người mặt mày tái nhợt, đi chân cao chân thấp kia không phải là bị quái vật dọa, mà là...

Một người đàn ông đóng nguyên bộ đồ màu đen, chậm rãi bước xuống xe.

Hắn đột nhiên xuất hiện, không nói một lời, lại khiến bầu không khí trở nên rùng mình.