Edit: Ry
Beta: chuông
Lam Diễm đốt cạn chút máu còn sót lại trong kẽ đất, mùi tanh tưởi quẩn quanh trong không khí cũng tan biến.
Máu trên Phá Hồng Mông còn chưa chảy hết, Nguyên Dục Tuyết giương mắt nhìn mặt đường "trống rỗng".
Lại có thêm vài con quái nữa đang tiếp cận.
Cậu không tránh. Bây giờ tiêu diệt thêm một con thì về sau sẽ đỡ được một uy hiếp.
Thiếu niên giơ tay lên, máu trên đao chảy dọc xuống, ánh lên sự sắc bén đủ để cắt dứt vàng! Lưỡi đao sáng như tuyết đồng thời phản chiếu một đôi mắt với dáng hình tuyệt đẹp. Đôi mắt ấy đen thăm thẳm, và trong cái thăm thẳm đó cũng phản chiếu dòng máu đỏ bắn tung tóe như hoa giữa trời.
Tựa như một bức tranh kì bí.
Máu rơi xuống, bầy quái vật với hình thù dị dạng cũng sụp xuống dưới chân cậu.
...
Đi một đường, Nguyên Dục Tuyết tiêu diệt vô số quái vật.
Khác với trước, cậu không có mục tiêu cố định ---
Ví dụ như là nhanh chóng trở lại nơi trú ẩn 101, hoặc là tới một căn cứ gần đó, bí ẩn quan sát sự dị biến của lũ quái này.
Nhưng cậu đã thăm dò ra quy luật biến dị của chúng, tất nhiên sẽ không nương tay.
Về phần thể lực hao hụt, với cậu thì đây thì là tiêu hao năng lượng thôi, sẽ không ảnh hưởng tới chiến đấu sau này.
Khiến cho thiếu niên chỉ còn duy nhất một mục đích.
Chỉ một chữ "giết" mà thôi.
Cậu đã chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, cái chỉ có giết chóc thô bạo này là loại cậu am hiểu nhất. Một trong những chiến tích huy hoàng của Nguyên Dục Tuyết chính là một mình tiêu diệt toàn bộ hang động Trùng tộc trong vũ trụ... Dù cậu đã "quên" thì bản năng cơ thể và kinh nghiệm vẫn còn đó.
Cậu sẽ không lạc hướng, sẽ không mệt mỏi hay sợ hãi... Tất cả những tiêu cực có thể gây bất lợi cho nhiệm vụ sẽ bị vứt bỏ, hay thậm chí là không tồn tại ngay từ đầu. Hôm nay, cậu còn sắc bén hơn Phá Hồng Mông, là lưỡi đao đang trổ hết uy thế của nó sau khi rời vỏ.
Thời gian đầu, tập trung để duy trì hiệu suất nhiệm vụ cũng không khó, nhưng kéo dài sẽ dễ khiến người ta chết lặng. Tiếp tục không mắc sai lầm, không một phán đoán dư thừa, vĩnh viễn duy trì chính xác, mỗi đòn đều trí mạng, là một việc cực kì khó.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết chính là... Một vũ khí hình người như vậy.
Từng nơi cậu bước qua sẽ có vô số quái vật ngã xuống, sau đó bị Lam Diễm đốt trụi.
Nguyên Dục Tuyết liên tục kiểm tra mấy cứ điểm trú ẩn... Có vài nơi bị quái vật bao vây, chúng thèm thuồng mơ ước thịt người thơm ngon bên trong. Nhưng số lượng cũng không nhiều, không tạo thành uy hiếp gì, cậu tiêu diệt chúng rồi đi ngay.
Không vào trong chào hỏi.
Do Nguyên Dục Tuyết hành động quá nhanh, tuy các cứ điểm đều cử người chuyên phụ trách trông chừng quái vật, đề phòng xảy ra bất trắc, nhưng vẫn cứ chớp mắt một cái, bọn quái vật đã biến mất. Mấy người canh gác không khỏi sởn gai ốc, nghĩ đến vô vàn âm mưu quỷ kế như là chúng trốn ở điểm mù tầm mắt của họ, chờ họ thả lỏng cảnh giác rồi tấn công các thứ.
Bất thường như vậy chắc chắn là có biến!
Họ vội vàng liên hệ với đồng đội, kiểm tra kĩ càng, chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp, cuối cùng phát hiện... Bọn quái vật thật sự biến mất.
Không chỉ biến mất, mà trong phạm vi trăm dặm cũng không thấy một con nào.
Thế là ngơ ngác khó hiểu ---
Chuyện gì đây?
Chẳng lẽ chúng đã tìm được mục tiêu mới.
Có người theo chủ nghĩa lạc quan lập tức thả lỏng, cảm thấy mọi thứ đang chuyển biến tốt đẹp. Nhưng đa số vẫn cảnh giác bất an, buồn ngủ cũng bị dọa cho tỉnh, cho rằng đây là điềm báo nguy hiểm. Tất cả thức dậy, tập trung canh chừng cả đêm, không dám dời mắt, như thể chỉ tích tắc sau lũ quái vật sẽ đột ngột công phá lồng phòng ngự xông nào.
Họ có vắt óc cũng chẳng thể ngờ được, quái vật không phải đã bỏ đi, hay là trốn đâu đó, mà là giây phút họ dời mắt, chúng đã bị Nguyên Dục Tuyết "hủy thi diệt tích".
Cậu còn không báo tin cho họ, lẳng lặng tới lẳng lặng đi, để lại vụ án bỏ ngỏ.
Có vài nơi thì tình cờ trông thấy Nguyên Dục Tuyết, nhưng vì quá xa, tốc độ của cậu cũng quá nhanh, họ chỉ kịp thấy một cái bóng mờ.
Cái bóng đó di chuyển tới đâu, quái vật ngã xuống tới đó.
Người chơi chứng kiến mọi việc không khỏi báo cho cộng sự, cộng sự cau mày, hoài nghi gã mệt quá, căng thẳng quá nên gặp ảo giác.
"Một người một mình ở ngoài đó? Giết sạch quái vật?" Cộng sự của gã nói: "Mày không sao chứ? Kể cả tao với mày cũng không dám đứng cách nơi trú ẩn quá xa, huống hồ là..."
Vị trí cứ điểm này hơi đặc biệt. Những nơi trú ẩn khác có thể trợ giúp lẫn nhau, thậm chí những người chơi có năng lực vượt trội có thể đồng thời quản lý hai nơi. Nhưng cứ điểm của họ lại cách những cứ điểm khác rất xa, không thể thường xuyên qua lại. Bên ngoài quá nguy hiểm, không khác gì đâm đầu vào chỗ chết.
"Nhưng mà tao thấy thật mà..." Gã kia lẩm bẩm.
--- Chỉ duy nhất một người.
Cộng sự của gã buồn cười: "Vậy mày nói thử xem là ai có bản lĩnh lớn thế, chẳng lẽ là..."
Y nói dở cũng khựng lại, trong đầu bỗng hiện lên một người.
...
Thỉnh thoảng cũng xuất hiện nơi ẩn núp gặp nguy hiểm, bị quái vật vây kín. Người chơi phải mạo hiểm ra ngoài xử lý, tránh cho về sau nơi trú ẩn bị tấn công quá dồn dập mà xảy ra chuyện.
Tốc độ của cậu nhanh đến mức mắt thường khó mà theo kịp. Nhưng chiến đấu quá lâu cũng không tránh khỏi bị vài người nhìn thấy, mà vốn dĩ cậu cũng không định giấu họ.
Còn nếu cậu cố tình che giấu bản thân, thì có đến 100 người chơi theo dõi cũng không thể phát hiện được Nguyên Dục Tuyết. Về mặt ngụy trang, cậu luôn là xuất sắc nhất.
Những người chơi kia tất nhiên nhìn thấy bầy quái vật ngã xuống từng con. Chỉ giây trước chúng còn điên cuồng tấn công họ, giây sau đã bị những cái xác kia hấp dẫn, từ bỏ nhân loại, chuyển sang ăn thịt đồng loại.
Những cái xác này giảm bớt áp lực cho họ. Nhưng người chơi dám đêm khuya ra ngoài chiến đấu với quái vật cũng chứng tỏ họ có kinh nghiệm, biết rõ chúng ăn thịt đồng loại xong sẽ càng thêm khó đối phó... Trước đó luôn phải để cộng sự có thiên phú hệ hỏa giúp đỡ thanh lý, góp nhặt nhiều xác quái vật một chút rồi đốt, cực kì tốn sức, nhưng buộc phải làm vậy.
Thế nên chứng kiến cảnh này, họ không những không thể thả lỏng, mà còn nhanh chóng suy nghĩ xem lát nữa phải làm sao để dọn cho sạch.
Cùng lúc đó, họ phát hiện Nguyên Dục Tuyết. Tuy cũng đoán được là có người chơi dùng thiên phú giải quyết đám quái vật, nhưng lực sát thương đáng sợ như vậy khiến họ thầm kinh hãi.
Trên chiến trường đẫm máu, dù đã thấy Nguyên Dục Tuyết, nhưng họ cũng khó có thể nhìn được dung mạo của cậu. Chỉ kịp thấy mỗi nhát đao lưu loát bổ xuống, đám quái họ tưởng cực kì khó đối phó lại cứ như không có sức phản kháng, ngã trái ngã phải như ăn vạ.
Tất nhiên họ cũng nhìn ra chúng đã chết.
Giá trị vũ lực của Nguyên Dục Tuyết mạnh như vậy có chỗ tốt cũng có chỗ xấu. Người chơi mừng vì quái vật được giải quyết nhanh gọn, sau đó bắt đầu đau đầu không biết nên xử lý núi xác này như thế nào.
... Để yên ở đây tất nhiên là không được, e là sẽ thu hút tới nhiều quái vật hơn. Chúng mà ăn hết đống này thì có là quái vật cấp thấp cũng sẽ trở nên khó chơi.
Trong lúc cả đám suy tư, quái vật bao vây nơi trú ẩn đã được Nguyên Dục Tuyết giải quyết sạch sẽ.
Mấy người chơi đờ đẫn, chưa nghĩ ra cần phải làm gì đã nghe được một giọng nói mát lạnh ---
"Tránh ra."
Nghe giống giọng thiếu niên, êm ái lành lạnh, khiến người ta liên tưởng đến tuyết trên núi. Âm thanh ấy phá tan bóng đêm nặng nề, như tiếng nhạc trời, đánh thức tâm trí tất cả.
Họ mất vài giây mới ý thức được giọng nói này là của vị cao thủ đã nhanh gọn xử lý cả bầy quái.
Trẻ hơn cả tưởng tượng của họ.
Trong đầu lướt qua suy nghĩ này, cơ thể đã vô thức nghe theo, lùi lại hai bước.
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu bất đắc dĩ nói thêm: "... Tránh xa một chút."
Lần này phản ứng của người chơi nhanh hơn, họ nhận ra, lập tức lùi thật xa, người ở gần quái vật nhất cũng cách một khoảng lớn.
Nháy mắt sau, họ còn chưa kịp đứng lại, một trời lửa đã bừng lên. Sắc xanh che trời lấp đất bao trùm lấy núi xác!
Rất nhiều người đờ đẫn nhìn ngọn lửa xanh lam.
Nó không giống lửa thường, không có nhiệt độ, cách ngay gần cũng không cảm nhận được hơi nóng. Họ nhìn Lam Diễm lẳng lặng cháy, trong lòng bỗng có một sự kiêng kị, cảm thấy nó giống như lửa Địa Ngục. Đẹp nhưng uy lực không hề nhỏ...
Phán đoán của họ là chính xác, Lam Diễm không có nhiệt độ, nhưng cũng như lửa quỷ nhanh chóng đốt sạch xác quái vật.
Rõ ràng là xác quái khó có thể phân giải, gặp Lam Diễm thì như vật dễ cháy, thoáng cái đã không còn chút tro.
Cả đám hoảng hốt nhìn người đứng giữa biển lửa.
Là cậu ấy!
Nguyên Dục Tuyết không sợ Lam Diễm, trong bức tranh đáng sợ này, chỉ có cậu là sạch sẽ. Ngọn lửa xanh nhảy ra từ đầu ngón tay cậu, không ngừng trút xuống tựa như dải ngân hà lãng mạn.
Có lẽ là vì hoàn cảnh xung quanh quá khủng bố, Nguyên Dục Tuyết đứng ở đó bỗng bật lên một sự... Thần thánh.