Edit: Ry
Beta: chuông
Tiếc là Nguyên Dục Tuyết phải từ chối ý tốt của hắn.
"Không cần."
Thiếu niên tóc đen da trắng hơi quay người, hàng mi cong rủ xuống, nhìn từ góc nghiêng, không thấy toàn cảnh cũng biết đôi mắt kia đẹp tới nhường nào. Đổi sang bất cứ ai khác sẽ trở thành nét phong lưu xóa cũng không được, nhưng khi Nguyên Dục Tuyết sở hữu thì nó lại lạnh lẽo như ngậm đầy sương tuyết --- Giống như ấn tượng cậu mang lại cho tất cả.
Người chơi nọ rung động.
"Tôi phải đi." Nguyên Dục Tuyết không mấy do dự, nói ngắn gọn.
Thật ra ban nãy chủ đề bị lệch hướng làm cậu không kịp nói. Thậm chí nếu không phải vì muốn ăn thì chắc lúc này cậu cũng không ở nơi trú ẩn 101.
Các người chơi chấn động trước thông tin này, thất vọng hỏi: "Tại, tại sao?"
"Trời tối như vậy, bên ngoài rất nguy hiểm ---"
Nói xong chính hắn cũng chột dạ, với cao thủ như Nguyên Dục Tuyết thì muốn đi cũng không có trở ngại gì, dù đúng là bên ngoài rất nguy hiểm.
"Cậu mệt cả ngày rồi. Có chuyện gì lớn mà cậu nhất định phải đi chứ...." Có người lắp bắp nói, sự trông mong gần như sắp chảy ra từ mắt.
Chuyện lớn thì không có, Nguyên Dục Tuyết chưa nhận được cầu cứu từ bất cứ nơi trú ẩn nào ngoài 101, không thì cậu đã đi lâu rồi.
Thiếu niên nhìn ra bóng đêm đậm đặc bên ngoài, nhẹ nhàng, không cảm xúc nói: "Tình huống không ổn lắm, tôi cần phải đi tuần."
Bằng không chờ đến lúc có căn cứ không chịu nổi gửi tin cứu viện, cậu tới cũng không kịp.
Giả sử có nhiều nơi chịu công kích cùng lúc, chắc chắn sẽ có chỗ bị công phá, Nguyên Dục Tuyết có nhận được tin cũng không thể phân thân... Có lẽ Giới Chu Diễn có thể giúp cậu một tay, nhưng cũng chỉ là hai người, không thể kham hết được.
Không phải cậu không tin vào năng lực của những người chơi khác, mà là ngay từ đầu Nguyên Dục Tuyết đã không tính tới họ... Suy cho cùng, người chơi cũng thuộc quần thể nhân loại cần được bảo hộ, không nên đặt họ vào hiểm cảnh, điểm này Nguyên Dục Tuyết phân chia rất rõ.
Cậu trả lời rất thẳng thắn khiến những người khác cũng hiểu ra. Dù biết ngoài kia hiểm nguy trùng trùng, cậu vẫn sẽ chủ động đi vào đêm tối. Không chỉ mệt mỏi mà mỗi giây mỗi phút sẽ phải đấu tranh với lằn ranh sinh tử. Dù họ chưa từng tận mắt chứng kiến thì vẫn có thể đoán được, từ khi "thảm họa" buông xuống, Nguyên Dục Tuyết chưa từng được dừng lại nghỉ ngơi.
Họ cũng từng gặp cảnh như vậy, ở trong phó bản bị quỷ quái đuổi giết mấy ngày mấy đêm, không thể nghỉ ngơi, đề phòng mọi lúc mọi nơi là chuyện rất bình thường.
Họ biết năng lực của Nguyên Dục Tuyết, cậu ấy có thể đối phó, nhưng đau lòng vẫn là đau lòng.
Họ phải đối mặt với nguy hiểm, là bất đắc dĩ, là để sống sót, là không thể dừng lại.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết nhiều khả năng là tự lựa chọn đối mặt với nguy hiểm. Cậu từ bỏ sự an toàn tạm thời, chủ động rời khỏi nơi ẩn núp đại diện cho bình yên.
Nơi ẩn núp có thể cho vô vàn người trú ngụ, lại không phải chốn dung thân của Nguyên Dục Tuyết.
Trăm triệu suy nghĩ phức tạp trong lòng, nhưng họ biết mình không thể cản cậu. Vì dù có cản thì cũng vô nghĩa, người như Nguyên Dục Tuyết sẽ không vì những ích kỉ cá nhân của họ mà ở lại.
Sau một khoảng lặng dài, người chơi khó khăn nhếch môi, gượng gạo mỉm cười.
"Nếu vậy, nếu đã vậy..." Hắn lẩm bẩm, im lặng vài giây rồi buồn bã nói: "Xin cho chúng tôi tiễn cậu một đoạn đường."
"..."
Lời này nghe rất kì. Nhưng Nguyên Dục Tuyết thì không cảm nhận được sự khác biệt vi diệu trong ngữ nghĩa, cậu im lặng nhìn ra cánh cổng bên ngoài bệnh viện ---
Ranh giới của khu vực an toàn nằm ở cánh cổng đó, tiếp tục đi ra ngoài sẽ bị bóng tối cắn nuốt.
Bọn họ đang ở lầu ba bệnh viện, khu vực của nhân viên, không có quá nhiều người ở đây. Mặt kính thủy tinh trong suốt, không có rèm, phù hợp để quan sát tình huống bên ngoài. Đám Nguyên Dục Tuyết đứng ở đây có thể thấy được toàn cảnh khu vực cổng ra.
Để tiết kiệm năng lượng, thang máy đã ngừng hoạt động. Nhưng từ lầu ba tới cổng chính cũng chỉ đi chừng mấy phút, mà với tốc độ di chuyển của người chơi thì có khi còn nhanh hơn --- Ví dụ như thân thủ của Nguyên Dục Tuyết, cậu có thể nhảy luôn từ đây xuống, chẳng qua là không muốn làm ảnh hưởng tới mọi người.
Nhưng tính đi tính lại cũng chỉ có mấy bước, người chơi lại chân thành tha thiết đề nghị tiễn cậu...
Nguyên Dục Tuyết không thể nào hiểu được sự u sầu của nhân loại với "biệt ly". Cậu im lặng vài giây, trong đầu thắc mắc "có mấy bước thôi mà cũng cần tiễn ư?", nhưng vẫn ngắn gọn đáp: "... Tùy mọi người."
Nguyên Dục Tuyết nghĩ, mấy người chơi này... Cậu thật sự "không hiểu".
Sau đó là cảnh Nguyên Dục Tuyết đi đằng trước, người chơi trầm trọng theo sau.
Cậu do dự, rà quét chân của họ... Vẫn rất khỏe mạnh.
Nhưng mà đi hơi chậm, ánh mắt còn rất nặng nề rất trầm trọng, bao hàm đủ loại cảm xúc, chọc vào lưng cậu như gai nhọn.
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Mấy người kia cố tình đi thật chậm, nhưng đúng như Nguyên Dục Tuyết đã tính, từ lầu ba bệnh viện tới cổng chính cũng chỉ vài bước chân, vài phút là tới.
Vừa rồi đã nói tạm biệt, nay ra đến cửa, Nguyên Dục Tuyết không định đứng lại chào tạm biệt thêm lần nữa. Thậm chí là không khách sáo nói mấy câu như "Cảm ơn, tiễn tôi tới đây là được"... Cậu chưa bao giờ hiểu mấy kiểu xã giao ân tình qua lại giữa con người, như mọi này thản nhiên bước vào bóng đêm, tựa như đang đi trên một con đường bình thường giống bao ngày.
Cậu đã ra khỏi phạm vi của khu trú ẩn. Nhưng có lẽ là do quái vật quanh đây đã bị cậu tiêu diệt sạch, cặn cũng không còn, mùi máu tanh cũng bị Lam Diễm đốt trọn, thành ra nơi này trở nên tương đối yên bình tĩnh lặng. Nguyên Dục Tuyết rà quét thử, không phát hiện quái vật mới.
Các người chơi theo bản năng bước ra mấy bước, sau đó ý thức được đã ra ngoài thì dừng bước.
Thực tế thì tiễn thêm một đoạn nữa cũng được thôi, xung quanh không có nguy hiểm gì. Nhưng đã tới đây rồi, có đi tiếp cũng vô nghĩa.
Các người chơi nhìn Nguyên Dục Tuyết một mình bước vào bóng tối, chưa từng quay đầu, cũng chưa từng dặn dò để lại đôi câu. Họ cảm giác chân trĩu nặng như đeo chì, không nhấc lên nổi. Cõi lòng bị chua xót lấp đầy, bức bối khó tả.
Bọn họ nghĩ tới việc bây giờ mình quay lại khu vực an toàn, co ro trong nơi ấm áp đó, bỗng hổ thẹn vô cùng.
Lại càng thêm xót xa cho Nguyên Dục Tuyết.
Cậu ấy đi thẳng như vậy, không nói gì, là bởi cậu ấy không thể ngoảnh lại... Đúng thế, Nguyên Dục Tuyết săn sóc như vậy, là quân tử hoài nhân*. Cậu ấy không muốn hành vi của mình làm họ dao động áy náy.
Đây là sự ăn ý lặng thầm giữa họ.
Ánh mắt sau lưng chẳng hiểu sao càng thêm nóng rực, tưởng như ngưng tụ thành thực thể, làm Nguyên Dục Tuyết suýt trượt chân.
Cậu có giác quan nhạy bén, thật khó để lờ đi những ánh mắt cháy bỏng đó. Đồng thời cũng xác nhận mấy người chơi có ánh mắt này đều an toàn không có vấn đề gì...
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Mấy người đúng là...
Cậu không biết phải nói gì, hơi nghiêng đầu. Mái tóc đen mềm rủ lên vai, bị gió thổi phất phơ, càng tôn lên khuôn mặt trắng nõn, lưu luyến xinh đẹp. Nhưng nghiêng được một nửa, tự dưng cậu nhận thấy cảm xúc của các người chơi bỗng kích động lên một tầm cao mới, kiểu như sắp không nhịn được mà làm gì đó --- Nguyên Dục Tuyết sửng sốt, khựng lại, phản ứng bản năng đi trước, bóng lưng nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Các người chơi tất nhiên rất khó để không xúc động.
Trong tiếng gió đêm, dường như có tiếng nức nở thê lương...
Nguyên Dục Tuyết mang theo nội tâm tràn đầy "?" rời khỏi nơi trú ẩn 101. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy con người thật... Thật khó hiểu.
Nhưng cậu nhanh chóng gạt chuyện này sang một bên. Nguyên Dục Tuyết dừng bước, lẳng lặng đứng ở trong góc.
Trời đêm vẫn tĩnh lặng, cả thành phố như thiếp đi, chìm trong bóng đêm tĩnh mịch. Nguyên Dục Tuyết đứng trên đường, cây cối hai bên bị gió thổi rì rào. Cảnh tượng này không thể nói là đẹp, nhưng nó thảnh thơi khó tả, như một đêm bình thường không trăng không sao.
Trong sự tĩnh lặng này, Nguyên Dục Tuyết bỗng chuyển động. Một giây sau cậu đã nhẹ nhàng đáp xuống nơi khác, mà chỗ cậu đứng ban đầu bỗng xuất hiện một con quái vật khổng lồ dạng con sên.
Kích thước của nó to như vậy, rất khó để che giấu.
Kiến trúc trên con đường này không cao lắm, tầm mắt cũng thoáng đạt. Nhưng kể cả vậy, trước đó cậu cũng không nhận thấy sự tồn tại của con quái này.
Quái vật đã học được cách ngụy trang.
Nó giống như tắc kè hoa, hoàn cảnh thay đổi, nó cũng biến đổi theo, cho đến khi trở nên gần như trong suốt, giống khả năng ẩn thân. Với người chơi đã quen với những mục tiêu to lớn, những con quái dễ dàng tìm được vị trí thì nó là một uy hiếp cực lớn.
Tất nhiên loại ngụy trang này không gạt được Nguyên Dục Tuyết, vì cậu không dựa vào thị giác để xác định mục tiêu. Thứ cậu để ý là con quái này...
Trước khi che giấu cơ thể, nó đã cẩn thận che giấu âm thanh, mùi của mình. Sau đó chầm chậm tiếp cận Nguyên Dục Tuyết, đến góc độ tấn công cũng là trí mạng nhất.
Đây không thể dùng bản năng săn mồi để giải thích, vì đám quái vật cậu gặp trước đó không sử dụng "chiến lược" này. Chúng chỉ biết đánh giết trực diện và thèm khát máu thịt.
Chỉ có một cách để giải thích, ngày đầu tiên của thảm họa, bọn quái vật đã tiến hóa, biết dùng trí tuệ để săn mồi.