Vũ Khí Hình Người

Chương 527: Phó Bản Ngàn Người (112)




Edit: Ry

Beta: chuông

Người chơi còn vậy, những người bình thường không có sức đề kháng với sắc đẹp phản ứng càng mạnh. Chẳng qua là đang ở trước mặt Nguyên Dục Tuyết không tiện thể hiện vẻ si mê của mình, quá mất thể diện, sợ bị người ta coi như biến thái ---

Ánh mắt tất cả không nhịn được tập trung về phía cậu, rồi như bị bỏng bối rối thu hồi, không cách nào làm dịu được nỗi lòng, sự bối rối trong lồng ngực tưởng như muốn nhảy ra ngoài.

Một giây, trên mặt họ có thể xuất hiện mười mấy cảm xúc khác nhau, không dám buông tha một chi tiết nào.

Nguyên Dục Tuyết đeo khẩu trang mới lên, cả đám tiếc nuối vô cùng. Vừa rồi bẽn lẽn, sợ mình chịu không nổi nên không dám nhìn nhiều, giờ tiếc đứt ruột, kiểu nhìn ít quá nên mọc thiếu một con mắt.

Trái tim kịch liệt nhảy lên vẫn không khôi phục, số liệu sinh lý lạ thường để Nguyên Dục Tuyết phát hiện được.

Cậu quay đầu, hỏi người bên cạnh: "Sao vậy, cậu không thoải mái à?"

Nhịp tim tăng vọt, tốc độ máu tuần hoàn cũng quá nhanh. Không vận động mạnh gì mà lại như vậy rõ ràng là không bình thường. Số liệu sinh lý của những người khác vẫn trong tầm ổn định nên Nguyên Dục Tuyết chỉ hỏi người kia, không ngờ phản ứng của cô quá mạnh, khiến các chỉ số tiếp tục tăng vọt, mặt đỏ bừng, cổ cũng đỏ, hùng hổ kêu: "Tôi, tôi không sao!!"

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Im lặng vài giây, cậu nói: "Vậy thì tốt."

Mấy người kia cũng bị di dời sự chú ý, thắc mắc nhìn cô nàng.

"..." Người chơi kia vừa xấu hổ vừa tức, vội vàng bưng bát mì còn hơn nửa của mình lên: "Tôi đi vứt rác!"

Sau đó cô quay đi, cùng tay cùng chân bước đi, giữa đường còn đá phải cái ghế kim loại. Bước chân quá vững nên không hề lảo đảo, cái ghế kia thì bị đá ra một đoạn, két két vạch một đường trên sàn.

Nguyên Dục Tuyết nhìn vết kia: "..."

Cô nàng lại không cảm thấy gì, tiếp tục đi về phía trước, như thể trời có sập cũng không thể khiến cô chú ý.

Nguyên Dục Tuyết không nhìn nữa.

... Cậu hơi lo cho trạng thái tinh thần của cô ấy.

Người chơi kia lấy cớ chật vật bỏ trốn, sau đó nhớ lại biểu hiện của mình trước mặt Nguyên Dục Tuyết, chắc là để lại ấn tượng quái gở rồi, không khỏi rưng rưng nước mắt.

Cô, cô bị bất ngờ mà!

Mì trong tay đã lạnh, nước mì đỏ lè nổi váng dầu. Cô vốn định vứt đi, nhưng chợt nghĩ đến gì đó, ngừng lại. Nguyên Dục Tuyết yêu quý đồ ăn, cô cũng không muốn lãng phí, dứt khoát húp sạch rồi mới ném cái hộp chỉ còn chút nước mì vào thùng.

Cô không dám trở lại chỗ, cứ cảm thấy nhục nhục thế nào, trong lòng còn trĩu nặng như chất chứa bao điều. Thế là dứt khoát ra ngoài tản bộ, xem có ai cần giúp đỡ không, coi như tiêu cơm.

Bên ngoài, mặc dù rất nhiều người đã ăn xong, chuẩn bị ngồi ngủ tại chỗ, nhưng vẫn có người túm tụm vào vừa trò chuyện vừa ăn. Có vài người vừa ăn còn vừa khóc, âm thanh không lớn lắm, nhưng nước mắt không ngừng chảy dài, đáng thương vô cùng. Cô nhìn mà không đành lòng, bắt chuyện với một người phụ nữ luống tuổi.

"Cô ơi cô sao thế? Có chuyện gì à? Hay là nói cháu nghe đi, biết đâu cháu giúp được..."

Người phụ nữ kia khóc sưng cả mắt, không thấy rõ trước mặt là ai, chỉ nghe được là giọng của một cô gái trẻ. Bà hơi xấu hổ, run tay lau nước mắt: "Cô, cô không sao đâu. Chẳng qua là ban nãy sợ quá, giờ nghĩ lại thấy..."

"Cô còn sống, còn được ăn miếng mì nóng, có gì mà không vượt qua được?"

Người phụ nữ không ngừng nhấn mạnh: "Cô không sao hết."

Người chơi kia sửng sốt, sau đó đứng dậy.

Dường như cô đã hiểu ra gì đó, nhưng cảm xúc nhỏ bé vừa bắt được ấy lại không quá rõ ràng. Cô tiếp tục không có mục đích rảo bước quanh bệnh viện.

Nhóm nhân viên đã thay ca, bắt đầu lu bù chạy đi phát túi ngủ, chăn lông các thứ. Nửa bệnh viện đã tắt đèn cho mọi người nghỉ ngơi, điều kiện cũng chẳng tốt lắm, mọi người nằm lăn lóc khắp nơi, chăn màn các thứ chen chúc vào nhau.

Ai không ngủ được, sợ tối thì có thể tới nơi còn sáng đèn.

Khu vực để đèn nhiều hơn, nên vẫn còn rất nhiều người tụ tập lại ngồi ăn. Nhóm người này là trước đó ăn không vào nên không đi lĩnh đồ ăn, hoặc là nhận rồi không muốn ăn. Giờ bình tĩnh hơn thì tập trung lại với nhau lấp đầy bao tử. Có người len lén lau nước mắt, cũng có người lộ vẻ bi thương, lo lắng. Nhưng dù có thế nào thì mỗi người đều có vẻ tinh thần hơn trước.

Dù có bi thương, có tiêu cực, có sa sút, thì cũng tốt hơn là chết lặng.

Họ còn lo lắng, còn bi thương là còn nghĩ tới ngày mai, nghĩ tới tương lai. Vì hướng về sự sống nên sợ, vì muốn sống nên mới sầu lo, chứ không phải nản lòng muốn chết.

Khái quát lại thì người dân trong nơi trú ẩn 101 trở nên sống động hơn, bình thường hơn nhóm dân ủ dột đè nặng tâm tư trong lòng mà trước đó người chơi chứng kiến. Giống như thảm thực vật kiên cường đâm chồi trong sa mạc khô cạn, chỉ cần có chút mưa là chúng sẽ nhanh chóng làm quen được với môi trường sống.

Đi dạo một vòng, người chơi nữ kia trở nên trầm lắng hơn, cõi lòng dần được lấp đầy bởi thứ gì khiến cô cảm giác như bản thân ngộ ra nhiều điều, đồng thời cũng chua xót.

Có người buồn ngủ nằm trên sàn, bọc thảm ngủ thiếp đi.

Cô bước khẽ hơn, rón rén trở lại chỗ nghỉ của nhân viên, nơi có Nguyên Dục Tuyết và đồng đội. Bọn họ đang trao đổi gì đó, hai người thì thầm, gần như chỉ có đồng đội của cô nói chuyện.

Ngoài ra thì rất nhiều người trong phòng len lén ngẩng đầu, ngượng ngùng ngắm Nguyên Dục Tuyết, đậm chất thiếu niên mơ mộng yêu đương.

Cũng có vài người đã ra ngoài, có lẽ là giống như cô, muốn tránh đi để trái tim ngừng đánh trống reo hò, để cái mặt ngừng đỏ quạch xấu xí, như vậy quá rõ ràng, họ sợ bị phát hiện.

Cô một lần nữa làm tâm lý kiến thiết, bảo đảm cho lát nữa sẽ không nói lắp, rón rén đi tới trước mặt thiếu niên. Cô cúi gằm mặt, chỉ nhìn mặt sàn và giày, không cả dám nhìn cậu.

"Nguyên, Nguyên Dục Tuyết."

Nguyên Dục Tuyết và người kia ngừng câu chuyện, cậu nghiêng đầu: "?"

"Tôi hiểu tại sao cậu lại muốn để mọi người ăn trước rồi. Trước đó tôi không cân nhắc tới chuyện này, hổ thẹn không bằng. Lần này tôi đã học được rất nhiều..." Cô bỗng lớn tiếng hơn, kiên định nói: "Bọn họ sẽ trở nên tốt hơn, sẽ càng ngày càng tốt... Cảm ơn cậu."


Sau đó lầm bầm: "Không ngờ hành động nhỏ vậy mà lại có hàm ý sâu xa như thế."

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Cậu chẳng qua là muốn ăn, sau đó hỏi nhân viên, biết người trong khu trú ẩn đều chưa ăn thì tiện thể sắp xếp chuyện phân phát bữa tối, vật tư. Cái này... Có hàm ý gì à?

... Cậu thật sự lo cho trạng thái tinh thần của cô gái này.

Thậm chí cậu còn nghi ngờ phán đoán trước đó của mình, lại phí năng lượng rà quét lại số liệu của những người ở đây, nhưng trừ nhịp tim hơi nhanh ra thì không có vấn đề gì hết.

Giả sử nhiễm độc của quái vật đi, nhưng người này chưa từng bị thương.

Lần này đến phiên Nguyên Dục Tuyết khó hiểu.

Cậu không móc nối được với mạch suy nghĩ của người này, mấy người khác lại móc nối được. Họ lập tức nghiêm mặt, đến hỏi cô "hàm ý" thâm sâu trong đó. Người chơi kia nhẹ nhàng kể lại, ngôn từ mộc mạc chân chất, lại đầy tình cảm, khiến mấy người kia nghe cũng rất cảm động.

Bọn họ tập thể lộ vẻ hổ thẹn: "Lấy nhỏ gặp lớn, thấy mầm biết cây.*"

*Gốc là 以小见大, 见微知着, không hiểu lắm, có vẻ như ý ở đây là chỉ Nguyên Dục Tuyết thấy chi tiết nhỏ đã biết kết quả, phương hướng phát triển, không cần phải đợi chuyện xảy ra mới giải quyết.

*Beta: Đại ý là nhìn tiểu tiết mà thấy được toàn cảnh.

"Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này... Như Nguyên Dục Tuyết mới đúng là quân tử hoài đức."

Nguyên Dục Tuyết mấy lần muốn nói lại không nói được: "..."

Cậu chưa kịp mở miệng, đèn xung quanh bỗng tắt dần. Một người thắc mắc: "Bóng đèn bị sao vậy, hỏng à?"

Đồng đội của gã bảo: "Đây là để cho mọi người nghỉ ngơi --- Mày cũng phải cho người ta đi ngủ chứ."

Dân chúng có thể ngủ, họ thì không thể.

Tuy Nguyên Dục Tuyết đã giải quyết hết quái vật quanh đây, tạm thời không có con nào tới tấn công, nhưng để đảm bảo an toàn thì phải có người gác đêm, phòng ngừa chuyện bất trắc.

Người chơi tràn đầy sức lực, cùng nhau gác đêm cũng được. Có điều không biết "tận thế" sẽ kéo dài bao lâu, tốt nhất là giữ sức. Họ chia nhau ra làm ba giai đoạn, mỗi giai đoạn có một người trực, thay phiên nhau.

Lịch trực tự động loại trừ Nguyên Dục Tuyết ---

Sau đó người kia trịnh trọng bảo: "Nguyên Dục Tuyết, cậu đi nghỉ đi, vẫn có phòng trống đấy."

Ga giường đệm chăn cũng đầy đủ, không thể nói là quá dễ chịu thoải mái, nhưng đủ để ngon giấc.

Tài nguyên khan hiếm, nhưng sự nỗ lực của Nguyên Dục Tuyết hoàn toàn xứng đáng với những thứ này. Người chơi nhất trí cho rằng hôm nay cậu mất nhiều công sức nhất, còn sử dụng "thiên phú" trên diện rộng (tuy là vẫn chưa rõ rốt cuộc cái nào mới là thiên phú của cậu), chắc hẳn đã mệt lắm rồi. Nhiệm vụ gác đêm không thể để cậu làm được, cậu chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt thôi.

Nguyên Dục Tuyết thì đang xoắn xuýt không biết nên giải thích sao, lúc này cũng bị di dời sự chú ý, nghiêng đầu đáp: "Tôi không ngủ."

"Cậu không ngủ được à?" Chuyện này cũng bình thường, rất nhiều người chơi dù trong cảnh an toàn tuyệt đối cũng khó mà ngủ say, huống hồ là cao thủ đỉnh cao với giác quan nhạy bén như Nguyên Dục Tuyết. Người kia lắp bắp bảo: "Hay là cậu cứ ngắm mắt cố gắng thư giãn cũng được, có chuyện gì tôi sẽ báo ngay cho cậu."

Tất nhiên là trừ khi quái vật xông vào nơi ẩn núp, còn không gã chắc chắn sẽ không làm phiền Nguyên Dục Tuyết.

Người chơi yên lặng nuốt câu này xuống.

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Dục Tuyết: Các người có vấn đề rồi.