Vũ Khí Hình Người

Chương 521-526




521. Phó Bản Ngàn Người (106)


Edit: Ry

Ban đầu dọn dẹp quái vật, bọn họ còn dư sức, không cần dùng tới "thiên phú".

Đúng vậy, nhóm người chơi cao cấp này đều sở hữu thiên phú. Kí ức trở lại, năng lực của họ cũng khôi phục đôi phần, tuy không phải trạng thái đỉnh cao nhưng có thể sử dụng thiên phú của bản thân ---

Có điều sát thương của thiên phú rất cao, lại cực kì tiêu hao sức lực, sử dụng hết sẽ rơi vào thời kì suy yếu. Mà trong môi trường này, mất khả năng tự vệ không phải chuyện gì tốt, nên nhóm người chơi dù không nói ra miệng thì cũng ăn ý giữ lại cho riêng mình.

Chỉ là...

Bên ngoài nơi trú ẩn chất đống xác quái vật, bốc mùi tanh hôi, đất cát cũng bị chất nhầy không rõ nhuộm đỏ, bốn phía tan tác vụn thịt, trông quá bẩn.

Người chơi cũng đành chịu, họ giết được đám quái này là cố gắng lắm rồi. Hơi đâu cân nhắc tới việc dẫn chúng ra xa rồi giết, bảo vệ cảnh quan xung quanh, tránh cho dân chúng nhìn thấy lại mắc bóng ma tâm lý, đành để môi trường ô nhiễm chút thôi.

Sau khi liên thủ giết chết một con quái, lối ra vào khu trú ẩn 101 cũng sắp bị xác quái lấp đầy, tất nhiên là nói hơi phóng đại một chút.

Các người chơi ghét bỏ nhìn đống bầy hầy không biết là vụn của bộ phận nào dính trên người mình, lầm bầm tí lại phải đi thay đồ, đi lấy chút nước khử trùng gì đó... Tai đột nhiên dỏng lên.

Bọn họ nghe được âm thanh ầm ầm trầm đục, giống tiếng sấm, lại như tiếng của một bầy động vật cỡ lớn đang di chuyển.

Nhưng trong tình huống này thì đây rõ ràng là ---

Mấy người liếc nhau, trong mắt lướt qua sự lo lắng.

Có nên tiếp tục quan sát không?

Nhưng chỉ trong vài giây do sự đó, vô số quái vật xuất hiện ở cuối tầm mắt. Tốc độ của chúng quá nhanh, nhác thấy cái bóng, một giây sau đã sắp bổ nhào lên bọn họ!

Phản ứng của người chơi cũng nhanh, lập tức có người hét: "Chạy!"

Bọn họ chật vật đổ trốn vào trong nơi ẩn núp, lại phát hiện đám quái kia, cái con có tốc độ nhanh nhất đã tới bên cạnh, chỉ còn thiếu vài bước!

Nhưng không biết có phải là do thị lực của nó kém không, thế mà lại không tấn công người chơi, lao tới một hướng khác.

Con quái vật này có hình thể to lớn, to hơn bất cứ con nào họ từng thấy. Nó như một con khỉ đột, người đầy lông mảnh, da đen sì, bụng phình to như trướng nước, còn bóng loáng như bôi dầu.

Quái vật khỉ đột di chuyển cực nhanh, khiến mấy người chơi hết hồn. Ban nãy nó mà nhào về phía bất cứ ai trong số họ thì e là đã bị thương rồi, không chết cũng phải vật lộn một phen.

Nhưng nó lại đâm đầu vào... Núi xác kia.

Sau đó hùng hổ ăn như gió cuốn, nội tạng nhoe nhoét máu bị khỉ đột cắn đứt, vùi cái mặt lông vào bãi máu, khiến nó bết dính lại. Tiếng gặm ăn nhồm nhoàm thật sự là... Rùng mình.

Các người chơi ngây ra.

Dù là quái vật đang ăn thịt đồng loại chứ không phải con người, họ vẫn thấy khó chịu.

Ngay sau đó là vô số con quái vật khác, phán đoán của họ không hề sai, quả nhiên rất nhiều quái vật đang tụ tập về đây, lít nha lít nhít rợn cả người.

Số lượng nhiều như vậy, họ khó có thể đối phó.

Chúng lại không tấn công nơi trú ẩn mà hùa nhau ăn xác quái vật trên đất. Xác chất thành núi tưởng như sắp chặn lối vào, giờ lại biến mất với tốc độ nhanh không tưởng.

Tiếng nhóp nhép rôm rốp thành đàn, bò vào tai họ như con sâu, khiến đầu họ đau đớn.

Các người chơi loáng thoáng nghe được tiếng nức nở từ đằng sau... Kẻ to gan thấy cảnh này cũng bị hù chết.

Trước đó họ giết mười mấy con quái vật, con nào con nấy to như quả đồi, ngã xuống chất đống lên nhau. Nhưng giờ những ngọn núi nhỏ này thế mà sắp bị ăn hết rồi...

Cả bọn nhìn nhau, sắc mặt đều không tốt.

Trải qua nhiều phó bản như vậy thì phải có kinh nghiệm, kể cả không có thì vẫn có trực giác.

Cảnh tượng ma quỷ này chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

Đám quái vật sắp xong bữa --- Lúc đó chẳng phải là đến lượt nơi trú ẩn sao?

Cuối cùng một người lên tiếng: "Tôi sẽ đi thăm dò."

"Đi đi." Người chơi bên cạnh hắn nói: "Tôi làm mắt nhìn, bảo vệ ông."

Những con quái vật kia dường như không hề phát hiện người chơi tiếp cận mình, khiến người kia càng thêm quyết tâm, sát ý bùng nổ. Hắn tìm đúng vị trí, như ban nãy, vung vũ khí lên ---

"!!!"

"Khoan!" Bên tai vang lên tiếng quát của người chơi đảm nhiệm vai trò tầm mắt: "Mau quay lại đây, ông ---"

...

Những con quái vật đó không hề giống bọn trước.

Các người chơi ý thức được điểm này.

Chúng mạnh hơn đám vừa rồi rất nhiều!

Cơ thể chúng cứng rắn hơn, vũ khí đạn pháo bình thường không thể phá được vỏ ngoài, tốc độ phản ứng nhanh gấp ba, lực công kích cũng tăng mạnh, rõ ràng là phiên bản cường hóa của bọn quái cũ.

Dù không có bằng chứng, nhưng ai cũng lờ mờ đoán được ---

Sự biến hóa này có liên quan tới những cái xác mà chúng ăn.

Dự đoán thiếu chính xác với năng lực chiến đấu của quái vật dẫn tới khinh địch.

Một người chơi suýt chết.

Cũng may đồng đội của hắn, ở giây cuối nghìn cân treo sợi tóc đã kích hoạt thiên phú của mình. Vô số dây leo vươn lên từ mặt đất, quấn lấy cơ thể hắn, lôi hắn ra khỏi miệng của con quái, cả bọn lại hốt hoảng chạy về nơi ẩn núp.

Do sử dụng thiên phú khi năng lực chưa hoàn toàn khôi phục, người chơi nọ mặt mày trắng bệch, thở hổn hển không ngừng, hiển nhiên tiêu hao nhiều hơn hẳn trước kia.

Mà đây còn không phải vấn đề lớn nhất. Người chơi được cứu khỏi miệng quái vật, hắn đã bất cẩn để con quái kia, có thể là răng, cũng có thể là móng vuốt của nó, rạch lên người một vết. Lúc này miệng vết thương đen xì chảy mủ, cực kì đáng sợ.

Vết thương đau tới mức làm hắn hít hà không ngừng, bôi thuốc thì miệng vết thương cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, thậm chí còn trở nên nghiêm trọng hơn, nước mủ đen không ngừng chảy ra.

Người chơi bị thương, bọn quái vật ăn xác xong cũng không bỏ đi mà chuyển sang tấn công nơi ẩn núp.

Trên bầu trời, lồng phòng hộ xanh xanh hình vòm mơ hồ nhấp nháy.


522. Phó Bản Ngàn Người (107)


Edit: Ry

Thế cục chỉ vài phút đã trở nên nghiêm trọng tới mức mất kiểm soát.

Nếu nói trước đó họ còn có lòng tin đối phó được, giờ phải cẩn thận tính từng bước.

Có rất nhiều dân chúng thấy mấy người chơi bị thương trở lại. Dù người nọ đã cố tình quấn băng vải, cũng không thể giấu được cánh tay không ngừng chảy mủ đen, thê thảm tới độ làm rất nhiều người hoảng sợ.

Những người này hiện là nhóm người chơi có chỉ số vũ lực cao nhất ở đây, gần như là cốt lõi. Lần này họ bị thương nặng như vậy, chịu thiệt trước quái vật, mọi người dần hoảng loạn.

Mà bên ngoài nơi ẩn núp, bầy quái vật kinh khủng thét gào, những cái xác bị gặm ăn chỉ còn vụn, nhưng khuôn mặt ma quỷ đẫm máu. Chúng không ngừng thúc cơ thể khổng lồ của mình vào lồng phòng hộ, từng lần đều khiến đám người bật lên tiếng khóc.

Mọi người ý thức được bọn quái vật đã khác trước --- Chúng đã mạnh hơn. Đến cả người phụ trách có thể giết quái vật giờ cũng thất bại tan tác trở lại.

Chúng hung ác như thế, dữ tợn như thế, dường như việc xông vào trong chỉ là chuyện sớm muộn.

Bị đe dọa, nơi ẩn núp chìm trong lo sợ, thỉnh thoảng lại có tiếng khóc vang lên từ mỗi góc, bi quan khiến mọi người dần trở nên tuyệt vọng.

Nhà dột còn gặp mưa, quái vật biến dị trở nên khó đối phó thì thôi, từ xa vẫn còn rất nhiều con quái khác chạy tới --- Chúng ồ ạt như thủy triều, bao vây nơi trú ẩn.

Các người chơi nhìn mà há hốc... Đây là độ khó Địa Ngục gì đây? Họ xui xẻo tới cỡ nào chứ? Nhiều quái vật như vậy, đấm một cái cũng có thể giết bọn họ!

Mặc dù đầu đau vô cùng, nhưng các người chơi vẫn còn khả năng phán đoán. Trước hết rút lui về bệnh viện, yêu cầu đám dân chúng không biết là gan lớn hay là quá lo sợ mà cứ đứng ngoài nhìn quái vật trở vào trong, trước hết trốn đã. Cái nhìn của nhân loại có khi là một loại kích thích với bầy quái cực đoan kia, cẩn thận vẫn hơn.

Lúc này, vết thương của người chơi kia bắt đầu nát rữa đau đớn, mặt mày hắn cũng xanh xao kì lạ. Nếu không phải nền tảng cơ thể mạnh, có khi đã không chịu nổi ---

Nhưng hắn không màng tới vết thương của mình, chỉ lo quái vật sẽ đánh vào nơi ẩn núp, phức tạp nói: "... Dùng cái đó đi."

Tính thời gian, có khi họ là nơi đầu tiên cầu cứu Nguyên Dục Tuyết, uổng cho họ tự cao tự đại, giờ đúng là nhục nhã.

Đồng đội của hắn do dự vài giây rồi gật đầu: "Được. Ông nằm đó đi, để tôi đi truyền tin."

Miệng nói vậy nhưng chính cô cũng thấp thỏm ---

Nguyên Dục Tuyết sẽ tới chứ? Mà cậu ấy có thể giải quyết cả bầy quái vật như vậy không?

Hiện tại bọn họ còn chống đỡ ở đây là vì còn hi vọng, và Nguyên Dục Tuyết chính là hi vọng đó.

Nhưng nếu cả hi vọng cũng thất bại, một ý tưởng cũng không còn, e là họ sẽ sụp đổ sớm thôi.

Tâm tư quay cuồng, miệng đắng chát, tín hiệu cầu cứu được gửi ra ngoài.

...

Tình huống khẩn cấp, Nguyên Dục Tuyết gặp phải quái vật trên đường cũng không định giết chúng.

Cậu ý thức được không thể để lại xác, giết xong phải lập tức dùng Lam Diễm đốt cháy. Nhưng trên đường chạy tới đây, cậu lại gặp phải vài cảnh tượng hết sức "kì quái".

Bọn quái vật đần độn du đãng thỉnh thoảng sẽ đụng độ. Chúng không có sự ăn ý, tuy không tấn công nhau nhưng cũng sẽ không cố ý tập trung lại, luôn tách ra tìm con mồi. Trừ khi bị hấp dẫn bởi con người trong nơi trú ẩn thì mới xuất hiện tình trạng vài con quái vật đi chung.

Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại chứng kiến chúng tụ tập ở một bãi đất trống không người, chém giết lẫn nhau ---

Không đúng.

Cậu nhạy cảm như vậy tất nhiên là nhìn ra quái vật tấn công nhau, đổ máu, mùi tanh hôi tản ra bốn phía. Nhưng con quái vật bị tấn công, nó ---

Nó tự nguyện.

Loại quái vật có hình dạng như ốc sên kia nhỏ hơn các con khác một chút, đầu của nó như một cái miệng sâu đúng nghĩa, răng nanh vươn ra từ đó. Nó không phải bị thương quá nặng không thể phản kháng, mà ngay từ khi cơ thể còn lành lặn đã tự động nằm ra đất, để chúng quái vật xung quanh phân thây mổ xẻ. Máu thịt bắn tung tóe quanh đất, nó cũng chỉ hơi cựa quậy, tự nguyện hiến tế bản thân, cảnh tượng phải nói là rùng rợn.

"..."

Nguyên Dục Tuyết lẳng lặng quan sát, sau đó cố ý thả ra mùi của mình.

Bọn quái vật phát hiện cậu, nhưng không hề dừng động tác, không quay sang tấn công cậu, tiếp tục chia sẻ con quái vật kia.

Phá Hồng Mông lặng lẽ nắm trong tay.

Không thể để lại xác.

Từ nãy Nguyên Dục Tuyết chỉ cố ý giết những con quái vật có khả năng ăn xác đồng loại để tăng cường năng lực của mình.

Nhưng giờ có vẻ như phương pháp đó chỉ như muối bỏ bể, vì tất cả quái vật hiện đang chia nhau ăn thịt đồng loại yếu hơn.

Cách thức nuôi cổ* này, không biết sẽ nuôi ra loại quái vật gì.

*Nuôi cổ trùng thì thường là thả một đống sâu độc vào một không gian kín cho chúng nó đấu đá ăn thịt lẫn nhau, con nào còn sống cuối cùng thì sẽ là con mạnh nhất.

Nguyên Dục Tuyết im lặng. Cho tới hiện tại, dù là quái vật chỉ có lợi thế hình thể đáng sợ hay là bọn quái vật có khả năng ăn thịt đồng loại để tăng cường sức mạnh bản thân, với cậu cũng không có gì khác nhau.

Chúng chỉ là vong hồn dưới đao của cậu.

Phá Hồng Mông rời vỏ. Thời gian không có nhiều, cậu giải quyết chúng nhanh hơn bình thường. Đao trở về vỏ, bầy quái với khóe miệng còn dính đầy máu thịt đã gục xuống.

Nguyên Dục Tuyết ném ra một đống Lam Diễm, không đợi nó đốt hết đã đi mất.

...

Cậu tới rất nhanh.

Khi Nguyên Dục Tuyết tới cứ điểm 101, các người chơi đang chìm trong lo lắng còn chưa biết là cậu đã tới ---

Bọn họ nhìn thấy vòng vây quái vật bỗng hổng ra một cái lỗ. Cách hình dung không chính xác lắm, là quái vật ở chỗ đó liên tiếp ngã xuống, tiếng động rầm rầm, nhìn vào quả thực như là một bức tường đột nhiên thủng một lỗ.

Tốc độ quá nhanh, người chứng kiến đều ngơ ngác. Họ không thể nghĩ theo chiều hướng nào ngoài cho rằng lũ quái này quá ngu, đi thôi mà cũng ngã?

Dẫn tới khi Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh bước vào khu ẩn núp như chốn không người, các người chơi vẫn không hề hay biết. Cho tới khi cậu đứng trước mặt họ, đôi mắt đen lạnh nhạt đảo quanh, các người chơi mới thấy rõ thiếu niên với bộ đồ trắng sáng như tuyết, lập tức kích động.

"Cậu, cậu tới rồi!"

"Nguyên Dục Tuyết ---"

Trước đó lo lắng biết bao nhiêu thứ, giây phút nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết lại bỗng thả lỏng, không còn nhớ gì nữa. 


523. Phó Bản Ngàn Người (108)


Edit: Ry

Nguyên Dục Tuyết bình thản quan sát mọi người, tiến thêm mấy bước. Trên người cậu không có mùi máu, chỉ có thứ mùi tươi mát như là gió tuyết, khó mà nắm bắt miêu tả, lại dễ dàng để người ta sa vào.

Mấy người chơi bỗng đỏ mặt. Nhưng đang là lúc khẩn cấp, không có thời gian để mơ mộng hão huyền, tập thể lắc đầu đánh thức bản thân, sau đó lo lắng nhìn ra ngoài, nói nhanh miêu tả những hiện tượng họ gặp phải.

Quái vật đột nhiên tới nhiều hơn, ăn xác nhau, thực lực tăng mạnh...

Nói đoạn họ cũng tự thấy xấu hổ: "Chúng tôi sợ không chống đỡ được nên gửi tín hiệu cầu cứu..."

Có người chờ mong nhìn cậu, dè dặt hỏi: "Nguyên Dục Tuyết, cậu, cậu có biện pháp gì không?"

Trong lúc nghe họ nói, Nguyên Dục Tuyết cũng nhìn ra bầy quái vật chen chúc bên ngoài.

Cậu không tỏ vẻ gì, đôi mắt đen nhánh phẳng lặng, suy tư trong chốc lát rồi nói: "Trước hết giải quyết chuyện quan trọng đã..."

Chuyện, chuyện quan trọng?

Cả đám lập tức lo lắng, Nguyên Dục Tuyết nói vậy là sao, não bắt đầu quay cuồng --- Họ bỏ sót gì rồi?!

Thiếu niên nói với một người trong nhóm: "Giơ tay ra."

Người bị cậu nhìn nao nao, tự dưng đỏ mặt, điệu bộ sốt sắng tưởng như sắp ngất. Hắn bối rối lâu đến độ đầu Nguyên Dục Tuyết sắp hiện dấu "?", khó hiểu nhìn hắn. Cuối cùng người nọ thở hắt ra mấy hơi, vươn tay.

Nguyên Dục Tuyết khá là tò mò hỏi: "Cậu bị thương vậy không đau à?"

Người cậu hỏi chính là người chơi ban nãy bị thương khi chiến đấu với quái vật.

Vết thương này với Nguyên Dục Tuyết không là gì. Cậu hiếm khi bị thương, trừ trường hợp quá cực đoan. Người máy chiến tranh được bố trí chức năng đặc biệt, thế nên cảm giác đau của Nguyên Dục Tuyết gần như bằng 0, vết thương này sẽ không ảnh hưởng gì tới cậu, thân thủ sẽ không bị chậm. Nhưng căn cứ vào hiểu biết của cậu với con người, họ rất nhạy cảm với đau đớn... Sao người này có vẻ không nhận ra vết thương của mình vậy, phản ứng cũng chậm.

Động tác giơ tay tác động vào vết thương khiến máu đen lại chảy ra, thấm vào băng vải quấn chặt. Hắn đờ ra trước câu hỏi của Nguyên Dục Tuyết, sau đó mới hoàn hồn, mặt tức khắc vặn vẹo, bắt đầu kêu: "Đau đau đau ---"

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Công nhận là phản ứng chậm.

Vừa rồi là thấy Nguyên Dục Tuyết, bị cậu hấp dẫn, giờ cậu nhắc khiến cơn đau lan toàn thân, cảm giác như ăn vào tận xương, đau tới mức trước mắt người nọ chỉ còn một màu đen.

Nguyên Dục Tuyết tiếp tục: "..."

Cậu không biết phải nói gì, nhưng động tác chưa từng ngừng lại.

Thiếu niên nhỏ giọng lầm bầm gì đó, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên vết rách dữ tợn, dừng trên băng vải đã thấm đầy máu đen, nhẹ nhàng chạm vào.

Năng lượng tụ tập ở đầu ngón bắt đầu chạy, ánh sáng nhỏ bé thẩm thấu vào lớp vải, dung hợp vào vết thương bị nhiễm trùng tỏa ra khí đen, xoay tròn trong đó. Nó mềm mại như sợi lông quét qua, cực kì dễ chịu.

Người chơi bị thương nọ gồng người lên.

Cảm giác này rất kì diệu, khó mà nói rõ. Nó rất thoải mái, kiểu như là sau một ngày bôn ba mệt nhọc được nằm nhoài trên chiếc giường nhồi đầy lông ngỗng, tứ chi khoan khoái duỗi ra. Nếu không phải bên cạnh còn có người nhìn, chắc hắn sẽ nằm xuống đất rên rỉ...

Chỉ có mình hắn cảm nhận được xúc cảm diệu kì này. Nhưng những người khác cũng trố mắt, sững sờ chứng kiến ---

Người bình thường không nhìn thấy năng lượng của Nguyên Dục Tuyết khi thực thể hóa, nhưng họ là người chơi, là những người chơi ưu tú nhất, ai cũng sở hữu khả năng đặc biệt. Và họ nhìn thấy rất rõ: "ánh sao" như rơi từ trên trời xuống, quyến luyến rúc vào ngón tay Nguyên Dục Tuyết, lại men theo động tác của cậu, từng chút tan rã, tiến vào vết thương của người nọ.

Tựa như tuyết rơi cuối trời, lặng lẽ tan chảy trên da thịt ấm áp. Nhưng so với hiện tượng tự nhiên đó, cảnh này kì bí và mĩ lệ hơn. Họ ngẩn ngơ nhìn, cảm tưởng như một trời sao tích lại, chảy tới điểm cuối.

Quá trình này không lâu. Đùa đấy à, năng lượng của Nguyên Dục Tuyết nhiều thật nhưng cũng rất quý giá, tất nhiên phải tỉ mỉ sử dụng rồi.

Và một lí do khác là hiệu quả trị liệu rất tốt, chỉ vài giây đã rút được hết độc ra khỏi cơ thể người kia. Vết thương đã lành, không lo tới tính mạng.

Cậu thu tay về, bình tĩnh quan sát cánh tay hắn, sau đó nhắc nhở: "Mau chóng sát trùng đi, rửa sạch máu đen. Băng vải và quần áo tiếp xúc với loại máu này cần phải được tiêu hủy, xử lý cẩn thận."

Đống máu đó với người chơi có thể vô hại, nhưng với người bình thường lại là kịch độc.

Người kia giật mình, vội vàng gật đầu: "Vâng, vâng..."

Hắn có phần đờ đẫn, tiếng trả lời bé xíu như muỗi: "Ừ, được."

Sau đó hắn giật đống băng ra, dùng vòi nước cạnh đó rửa vết thương, hết sức thô bạo, nhìn mà tê cả người.

Máu đen và phần thịt rữa ghê rợn được rửa trôi, không đau chút nào, chỉ còn lại làn da trơn bóng.

Vết thương khủng bố đó thế mà khép lại, da tay trơn mịn, một vết sẹo cũng không có, như thể chưa từng bị thương... Năng lực chữa trị này không hề bình thường, chỉ có chức năng chữa trị của hệ thống ở khu vực an toàn (phiên bản thu điểm tích lũy) mới đạt được tới trình độ này!

Những người khác cũng ngỡ ngàng, nhìn tay của người kia, thấp thoáng vẻ hâm mộ...

Híc, bọn họ cũng muốn được Nguyên Dục Tuyết chữa trị cho...

Người chơi bị thương: "..."

Mặc dù hắn cũng thấy mình rất may mắn, nhưng đầu óc mấy người có ổn không vậy...

Giờ hắn cũng hiểu, hóa ra "chuyện quan trọng" mà Nguyên Dục Tuyết nói là trị thương cho hắn, bỗng cảm động vô cùng.

Chính hắn cũng không nghĩ tới.

Cơ mà... Các người chơi ngẩn ra một hồi, nét mặt dần trở nên kì lạ. Họ chợt nghĩ, vừa rồi chẳng lẽ là thiên phú của Nguyên Dục Tuyết?!

Bọn họ tin tưởng vào thực lực của Nguyên Dục Tuyết, nhưng ai cũng cho rằng thiên phú của cậu là giá trị vũ lực cao kịch trần, vì trước đó ít nhiều đều có dấu hiệu. Lại không ngờ thiên phú thật sự của cậu lại là trị liệu.

Thiên phú trị liệu là cái hiếm thấy nhất, có tiểu đội nào không hi vọng sở hữu một "vú em" giúp đề cao tỉ lệ chịu lỗi, nhưng thật sự quá thưa thớt. Ở thế giới sinh tồn này, họ chỉ nghe danh chứ chưa từng được gặp, không phải đội nào cũng có cơ hội được phân phối, giờ lại được chứng kiến --- Mà bản thân Nguyên Dục Tuyết còn rất mạnh nữa chứ, không thì sao dám thoải mái ra khỏi nơi ẩn núp.

Sau phút nhảy cẫng ban đầu, họ bình tĩnh lại, chần chừ nghĩ: Nói thì nói vậy, họ có thể thoải mái chiến đấu mà không lo thiếu vú em, nhưng với nguy cơ hiện tại thì có vẻ không trợ giúp gì được.

Vẫn là do họ quá yếu...

Mấy người thẫn thờ tự trách, Nguyên Dục Tuyết quan sát thấy họ không có vấn đề gì nữa thì đi ra ngoài.

Chuyện cũng phân ra thong thả và khẩn cấp. Trong mắt cậu, mấy con quái vật bên ngoài không cần phải xử lý ngay... Chúng nó vẫn sẽ ở đó thôi, không chạy được, chỉ là tốn thêm mấy phút.

Hành vi rõ rệt như vậy khiến mấy người chơi vốn chú ý cậu lập tức hốt hoảng.

"Nguyên Dục Tuyết, cậu..."

Nói được một nửa lại im lặng, họ bất lực vô cùng.

Họ có lí do gì để ngăn cản đây? Cục diện như vậy rồi, cần phải có người giải quyết, nếu không nơi ẩn núp này sẽ không duy trì được lâu.

Nhưng "quân y" như Nguyên Dục Tuyết cũng phải lên chiến trường, họ đâu thể co đầu rút cổ ở hậu phương được?

Thế là bẻ lái, một người tiến lên bảo: "Tôi đi cùng với cậu."

Hai người khác rất tự nhiên tiếp lời, như quần thần dâng tấu chương: "Cùng đi đi."

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Cậu im lặng nhìn họ, mặc dù không hiểu sao mấy người này lại muốn đi theo mình, nhưng cậu sẽ không quản: "Tùy các cậu."

Đám quái vật đói khát bên ngoài vẫn đang điên cuồng va chạm vào lồng phòng hộ. Chúng không giữ lại chút gì, có con va chạm tới máu thịt be bét, đầu rụng mất nửa, nửa chết nửa sống.

Máu thịt rơi xuống, con quái kia cũng không cầm cự được lâu, mấy con khác xung quanh nó đã tự động tiến tới xé xác nó ăn thịt. Cảnh này càng khiến người ta sợ mất mật, bụng nôn nao, trong lòng sản sinh rất nhiều suy đoán bất hạnh cũng như bất an.

Lúc đám Nguyên Dục Tuyết đi ra, đám quái vật còn đang bận phân chia con quái "tự đâm chết mình", không hề chú ý tới nhóm người tỏa mùi thịt sống thơm lừng này. Có thể là cũng chú ý tới, nhưng chỉ vài con ngẩng lên, ngoại hình xấu xí thô ráp của chúng thể hiện sự "do dự", rồi lại tiếp tục vùi đầu ăn thịt đồng loại, đẩy nhanh tốc độ hơn.

Chứng kiến cảnh man rợ đẫm máu này, người chơi dù đã gặp vô số chuyện lớn cũng không khỏi ghê tởm, nhìn đi chỗ khác. Nguyên Dục Tuyết lại không có phản ứng, như thể không thấy gì hết, trực tiếp rút đao.

--- Còn ăn nữa à?

Thu dọn rồi lên đường thôi.


524. Phó Bản Ngàn Người (109)


Edit: Ry

Mắt mở to khô khốc đau rát, khi cơn gió tanh mùi máu quét đến, họ mới hoảng hốt chớp mắt... Khóe mắt bị kích thích tới rỉ nước.

Không thể trách họ không có tiền đồ, sững sờ tới độ nhìn quên chớp mắt. Nguyên Dục Tuyết đẹp thật, nhưng họ là người có chừng mực, trên chiến trường nguy hiểm mà còn ngắm người đẹp tới độ trố mắt thì ra thể thống gì.

Cái khiến họ trợn tròn là vì thân thủ của cậu.

Những quái vật kia nóng lòng chia sẻ xác đồng loại, chưa kịp tấn công họ, nhưng không có nghĩa là chúng không nguy hiểm. Ba người kia cẩn thận tính toán góc độ công kích, định hợp lực giết vài con trước... Nguyên Dục Tuyết đã xông lên.

Cậu không nói tiếng nào, cả đám ngẩng lên đã thấy Nguyên Dục Tuyết cầm trong tay một thanh đao, không biết lấy từ đâu ra, mũi đao hướng ra sau.

Thanh đao đó có chuôi đen nhánh, vằn vện họa tiết đỏ sậm, lưỡi đao sáng như tuyết. Nếu chỉ đánh giá dựa trên bề ngoài thì nó mảnh mai và đẹp, là kiểu trưng bày chứ không phải để giết địch.

Đao là một món vũ khí lợi hại, nhưng uy lực của nó không tới mức bất phàm. Trong phó bản lại càng khó ứng dụng, hầu hết quỷ quái đều không sợ công kích vật lý.

Đám quái vật này cũng thế. Công kích vật lý có thể có đôi chút tác dụng, nhưng lực phòng ngự của chúng quá cao, da thịt cứng rắn, dùng đạn pháo cũng không bắn thủng được. Có khi cả thành phố này bị phá hủy thì chúng vẫn không mất một sợi lông. Đao còn vô dụng hơn súng thì càng không nên sử dụng vào lúc này.

Nhưng họ chưa kịp bày tỏ lo lắng, Nguyên Dục Tuyết đã cầm đao, thoăn thoắt nhảy lên mình con quái vật, đứng trên đầu nó.

Thiếu niên lả lướt như là cánh chim, thoải mái xoay chuyển trên không trung, làm đủ động tác. Cậu quá nhanh, đám quái vật đang vùi đầu ăn vẫn không ý thức được sự tồn tại của cậu. Chưa ai kịp tán thưởng thân thủ của cậu quá tốt ---

Lưỡi đao lấp loé phản xạ ánh sáng không biết đến từ đâu, như tập trung muôn vàn vì tinh tú chói lòa.

Trong ánh sáng chói mắt ấy, các người chơi chứng kiến ánh đao xuất hiện ở mọi ngóc ngách, không thấy được Nguyên Dục Tuyết, chỉ có phần vải áo trăng trắng tựa như gió tuyết mịt mờ không thể bắt giữ.

Đôi mắt vô thức mở to, đừng nói là đuổi theo tốc độ của cậu, tốc độ não bộ họ vận chuyển còn không theo kịp, tư duy như vũng bùn, chỉ biết hốt hoảng rằng nhanh quá.

--- Nhanh thật đó.

Một hơi nghẹn trong lồng ngực chưa kịp nhả ra, trái tim đã đánh trống reo hò không yên. Họ mơ hồ ý thức được, lại khó có thể tin, hoặc đơn giản là não bộ chưa xử lý kịp. Nhưng trước mắt, tường thịt do những con quái vật đó hình thành đã sụp đổ, một chút phản kháng cũng không có. Cơ thể dị dạng bị cắt chém thành nhiều mảnh, rơi lả tả xuống như mưa máu.

Nguyên Dục Tuyết đã thu đao lại, rời khỏi phạm vi "mưa máu". Nhịp thở không loạn, hàng mi cong khẽ rung, tao nhã thản nhiên như bao ngày.

Cảnh tượng này thật sự là... Khó mà nói rốt cuộc là Nguyên Dục Tuyết hung tàn hơn hay quái vật hung tàn hơn.

Ba người kia đờ đẫn, không cả chớp mắt, cho đến khi mùi tanh xộc lên mũi mới chật vật lấy lại tinh thần.

Nói thật là họ còn không nghe được tiếng bọn quái thét gào, Nguyên Dục Tuyết ra tay quá nhanh, chúng chưa kịp phản ứng đã tập thể đi đời nhà ma...

Cậu cũng không cố ý khiến mọi thứ đẫm máu như vậy, chỉ đi theo kinh nghiệm chiến đấu của mình, một đòn trí mạng.

Nhanh và ít tốn sức (năng lượng).

Có điều những con quái này không giống với những con có hình người trước đó cậu từng giao thủ. Chúng có điểm yếu, đánh trúng sẽ bị trọng thương. Nhưng sau khi "cường hóa", sức sống của chúng dai dẳng vô cùng, đánh vào điểm yếu vẫn có thể ngắc ngoải thêm một hồi, sức chiến đấu lại không hề suy giảm. Nguyên Dục Tuyết nhớ có mấy người theo cậu ra ngoài, để tránh xảy ra bất trắc, cậu chọn phương thức có thể ngăn chặn tai họa, phòng lúc chúng giãy chết còn đả thương người... Ừm, ngăn chặn rất triệt để.

Nội tâm người chơi chấn động, dù biết là Nguyên Dục Tuyết mạnh, nhưng tận mắt trông thấy là một khái niệm hoàn toàn khác. Sự tương phản quá lớn.

Bọn họ nghĩ tới ban nãy yêu cầu hộ tống cậu, Nguyên Dục Tuyết có vẻ do dự rồi mới nói "tùy các cậu"... Hóa ra chữ tùy đó là tùy thật!

Họ cho rằng "trị liệu" là thiên phú của Nguyên Dục Tuyết, cũng không thể trách họ, vì thiên phú này quá hiếm, luôn được các đội chú tâm bồi dưỡng. Nhưng giờ mới hiểu, dù là có hai thiên phú, thì cây đao rõ ràng có bí mật này mới là thiên phú chính của cậu. Năng lực trị liệu của Nguyên Dục Tuyết rất mạnh, cơ mà so với giá trị vũ lực phải nói là đáng sợ thì đành xếp thứ hai thôi.

Trong lúc họ nghĩ linh tinh, Nguyên Dục Tuyết đã bắt đầu dọn dẹp.

Dù không có những cái xác này thì bọn quái vật vẫn sẽ ăn thịt lẫn nhau thôi, nhưng dọn sạch vẫn vẹn toàn hơn.

Cậu gọi Lam Diễm ra, nhẹ nhàng thổi một hơi, đốm lửa bay từ đầu ngón tay đậu lên núi thây biển máu. Tích tắc sau, ngọn lửa màu lam chói lọi như lưu ly tinh khiết nhất bùng lên, đốt trụi vạn vật.

Tuy đều là cháy, nhưng đốt vật sống và đốt vật chết vẫn khác nhau, cái sau trông dữ dội hơn, nhưng lại tiết kiệm năng lượng hơn.

Lam Diễm của Nguyên Dục Tuyết trông đẹp và vô hại như đèn trang trí vậy.

Trong bóng đêm, biển lửa trải dài chiếu sáng nửa bầu trời. Do màu sắc đặc biệt của nó, khó có thể liên tưởng tới đây là "lửa". Chúng tựa như một bầy đom đóm múa lượn, chỉ là sáng hơn thôi, như ngân hà treo ngược.

Lam Diễm cháy quá dữ dội, nhóm dân chúng trước đó bị người chơi cảnh cáo phải ở trong bệnh viện, phải đóng hết cửa rèm các thứ lại, không được nhìn ra ngoài, bắt đầu rón rén thò đầu ra quan sát.

Cách một khoảng, thị lực của họ lại không tốt được như người chơi, chỉ lờ mờ đoán có vẻ như quái vật đã chạy hết. Họ không nhìn thấy núi thây, chỉ thấy ngọn lửa màu xanh thật đẹp, tràn đầy chính khí, tiêu trừ mọi tà túy, không hề nghĩ tới nó đang đốt thứ gì. Họ thấy nó rất đẹp, rất nghệ thuật, còn gọi người tới xem, không chắc lắm hỏi: "Có phải, có phải không còn quái vật nữa không?"

"Chắc bị đánh chạy hết rồi?"

"Cũng có thể là bị tiêu diệt rồi."

Vậy thì đây đúng là chuyện tốt.

Trước đó người phụ trách của họ bị thương, quái vật quá hung hãn nên ai nấy đều lo sợ, giờ tập thể yên tâm trở lại.

Lam Diễm nhanh chóng đốt sạch mọi thứ, hủy thi diệt tích. Gió thổi qua, không còn lấy một chút tro bụi, ngay cả máu đen thấm vào đất cũng bị đốt khô, chỉ còn dấu vết cháy xém.

Các người chơi vừa mới khẳng định cây đao kia là "thiên phú" của Nguyên Dục Tuyết: "..."

Bọn họ há hốc.

Ngọn, ngọn lửa đó cũng lợi hại quá...

Mà nó còn phù hợp với ấn tượng của họ về "thiên phú" hơn, đốt quái vật tới không còn cặn đã chứng tỏ uy lực của nó.

Cả ba cảm giác như đang mơ, mọi thứ khiến họ hoài nghi tính chân thực, có phải mình đã gặp ảo giác hiểm ác gì không, chân cứ lâng lâng.

Cũng có thể là sốc quá run chân thôi.

Nhất là vị người chơi bị thương kia, hắn do dự sờ lên tay mình.

Không đau, vết thương đã lành. Hắn đang hoài nghi có phải mình đã bị độc chết, đây chỉ là ảo ảnh trước khi chết gì đó... Vậy thì cũng thật đáng thương.

Nguyên Dục Tuyết lại đi về phía họ.

Cậu đi qua nhóm người, bỗng đứng lại.

Mấy người chơi vẫn đờ ra đó, thả hồn đi chơi, không có một phản ứng. Nguyên Dục Tuyết không biết họ bị làm sao, nhắc một câu.

"Về thôi."

Còn ở ngoài này làm gì?

Cả đám sực tỉnh, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của thiếu niên, cảm giác kì lạ khó tả đột nhiên chạy khắp người. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, trái tim rộn ràng lắng xuống, như trở lại từ ảo cảnh phù phiếm, đặt chân lên mặt đất.

Chỉ một ánh mắt đã giúp họ tỉnh táo, trở về hiện thực, cũng nhận thức được rõ rệt mọi thứ là thật, Nguyên Dục Tuyết là thật.

Cậu ấy đang ở ngay trước mắt.

Đủ loại suy nghĩ chồng chất, mấy người chơi lại ngây ra một lúc, sau đó ngu ngơ nhe răng cười với Nguyên Dục Tuyết.

Nguyên Dục Tuyết: "..."

... Haiz.

Cậu nghĩ, những người này có vẻ không thông minh lắm.

May mà nhóm người chơi cũng mau chóng tỉnh lại, không tới mức đứng ngoài khu trú ẩn cười ngu không biết về, nhanh chóng chạy theo Nguyên Dục Tuyết vào trong.

Nhận được tín hiệu nguy hiểm giải trừ, lại có rất nhiều người dân tụ tập ở cửa sổ bệnh viện nhìn ra ngoài, rất là tò mò về Nguyên Dục Tuyết vừa xuất hiện. Họ không tận mắt nhìn thấy cậu giết địch, nhưng biết cậu mới từ bên ngoài trở về. Nguyên vẹn sạch sẽ đi qua thế giới đáng sợ như Địa Ngục đã là một biểu tượng cho thực lực.

Mấy người phụ trách thấy họ cũng không nói gì, an toàn rồi, nhìn cũng không mất miếng thịt nào.

So ra thì tâm tư họ nặng nề hơn, trong lòng đầy biết ơn với Nguyên Dục Tuyết, nhưng lại không biết mở miệng thế nào. Đám đồng đội cũng ăn hại như mình, cả lũ im re không nói được một câu.

Cuối cùng là Nguyên Dục Tuyết mở miệng trước.

Cậu ngẫm nghĩ, sau đó nhớ ra: "Trước hết..."


525. Phó Bản Ngàn Người (110)


Edit: Ry

Các người chơi vốn đang chú ý Nguyên Dục Tuyết lập tức vểnh tai, trông mong nhìn cậu ---

Trước hết gì?

Có bảo họ làm gì họ cũng không chối từ! Nước sôi lửa bỏng cũng quyết xông pha!

Nguyên Dục Tuyết bình thản, chất giọng lành lạnh trong trẻo chậm rãi nói: "... Ăn cơm đã."

Các người chơi: "..."

Bọn họ không thể tin vào tai mình, mặt cũng đờ ra.

Hả?

Mặc dù về lý trí thì biết Nguyên Dục Tuyết có là thần tiên cũng cần ăn ngủ nghỉ. Nhưng nghe thiếu niên nói vậy, bọn họ lại nảy sinh một ý tưởng rất hoang đường: À, hóa ra Nguyên Dục Tuyết cũng sẽ ăn cơm...

Không, từ từ! Nghĩ cái khỉ gì vậy!

Người chơi lắc cho rơi hết suy nghĩ vớ vẩn trong đầu mình, khó khăn nghĩ, mấu chốt phải là tại sao một vị đại lão luôn bình tĩnh đáng tin cậy như Nguyên Dục Tuyết, vào lúc này lại đề cập một... Vấn đề rất chi là bình dị như thế chứ. Đáng lẽ phải là tiến hành thêm một bước quy hoạch để đề phòng mới phải. Hay là do họ quá ngu dốt, không hiểu được hàm ý đằng sau mấy chữ "ăn cơm".

Chẳng lẽ là ám hiệu nào đó họ không biết?

Cả bọn suy tư, một người không nhịn được ngẩng lên, do dự hỏi ra: "Nguyên Dục Tuyết, 'ăn cơm' là sao?"

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Cậu đến là cạn lời, im lặng rà quét số liệu của mấy người này.

Đầu óc vẫn hoạt động bình thường.

Lại một hồi im ắng, thiếu niên vô cảm quay đi.

Các người chơi: "Ơ?!"

Không đợi họ hiểu cho thấu đáo "ăn cơm" rốt cuộc có ẩn ý nhiệm màu gì, Nguyên Dục Tuyết đã tới nói chuyện với nhân viên ở đây, bắt đầu chuẩn bị.

Nhân viên quản lý chính ở khu 101 đa phần là các người chơi, Nguyên Dục Tuyết mới tới, nhưng thực tế thì cậu chính là "sếp" của họ. Nơi trú ẩn được xây dựng lên hoàn toàn là nhờ tay cậu, trong này có rất nhiều người biết chân tướng sớm, nên dù chưa từng gặp cậu, nhưng nghe tên là lập tức vâng lời đi chuẩn bị.

Yêu cầu Nguyên Dục Tuyết đưa ra không phải cái gì quá đáng.

Giày vò mấy tiếng đồng hồ, giờ đã gần 10 giờ tối, vài người có thói quen ngủ sớm đã díu hết cả mắt. Chẳng qua là chuyện hôm nay quá khủng bố li kì, trừ lũ trẻ chưa có nhận thức thì lòng ai cũng trĩu nặng, tràn đầy nỗi sợ với quái vật, đâu thể ngủ được, đã chuẩn bị tinh thần thức tới hừng đông.

Dạ dày là cơ quan phản ứng với cảm xúc, tất cả lo lắng căng thẳng như vậy nên cũng không thèm ăn, càng không nhớ được phải ăn cơm. Một nhóm nhỏ có thấy đói, nhưng đứng trước sống chết thì nhu cầu sinh lý nhỏ bé đó trở thành không quan trọng, lại thêm xung quanh không có ai nhắc, họ cũng ngại, khát quá thì ra vòi rót ít nước uống, hoàn cảnh đặc biệt thì phải chịu thôi.

Trong mỗi nơi trú ẩn đều tích lũy một lượng lớn đồ ăn thức uống, vốn là để phân phát cho mọi người. Hôm nay thuần túy là quên mất chứ không phải người chơi cố tình tích trữ.

Nhóm phụ trách khâu hậu cần thật ra có áp lực rất lớn, một mặt sợ hãi cái chết, một mặt lại phải vượt qua nỗi sợ bản năng, duy trì trật tự và điều hành mọi người, trấn an cảm xúc. Lúc không đủ người chữa bệnh còn phải kiên trì chạy lên hỗ trợ, là kiểu số vất vả. Thế nên có cả núi đồ ăn trước mắt thì cũng không ai nghĩ đến việc đi phân phát.

Lại thêm họ thuộc nhóm xui xẻo nhất, đủ chuyện xảy ra bên ngoài nơi ẩn núp, cảm giác bồi hồi cận kề cái chết khiến không ai yên lòng nổi. Bệnh viện bị bao trùm trong âu lo, sĩ khí sa sút, người người thấp thỏm. Nhân viên bận tối mắt trấn an mọi người, chính họ cũng chưa kịp ăn miếng nào, chết lặng tới quên cả đói bụng.

Chuyện này luôn do người phụ trách sắp xếp, nhưng cả 3 người phụ trách đều là người chơi, quyền lực chia nhau, không ai để ý mấy chuyện nhỏ nhặt, chỉ lo đánh quái.

Người chơi mặc dù cũng cần ăn uống nghỉ ngơi, nhưng nền tảng cơ thể họ mạnh hơn người bình thường, một bữa không ăn cũng không có cảm giác gì. Thể lực tiêu hao nhiều thì ngồi nghỉ chút là được. Bản thân không có nhu cầu nên cũng không nhớ được chuyện vặt vãnh đó, Nguyên Dục Tuyết nhắc "ăn cơm" họ còn sốc một hồi, cứ cảm thấy bây giờ không phải lúc để cân nhắc loại chủ đề này, băn khoăn mãi không biết cậu có ẩn ý gì...

Quá nhiều yếu tố trùng hợp tập trung lại tạo thành tình huống bây giờ, rõ ràng đồ ăn chất thành núi, nhưng cả một khu trú ẩn to đùng, ai cũng phải nhịn đói.

Nguyên Dục Tuyết tới nói chuyện, cả khu được điều động, nhân viên mới sực nhớ ra: Ừ nhỉ, quên béng vụ ăn cơm.

Bây giờ cũng là thời điểm tốt, dân chúng không thấy được tình huống cụ thể bên ngoài, nhưng tin tức đã truyền miệng cho biết một người siêu lợi hại đã giải quyết tất cả quái vật.

Mặc dù họ vẫn ngờ vực chuyện một người lại có sức mạnh đối kháng được với cả bầy quái vật đáng sợ, nhưng cũng may kết quả ở ngay trước mắt. Không thấy quái vật, nơi ẩn núp chào đón sự yên bình đã lâu không thấy. Bóng đêm mịt mù, chung quanh tĩnh lặng, giữa cơn bão thảm họa thì đây giống như trộm được chút bình yên, khiến họ vô cùng trân trọng.

Người dân đang trong trạng thái căng thẳng cao độ, dây thần kinh căng cứng quá lâu. Không nói mặt sinh lý thì tâm lý cũng có dấu hiệu đổ vỡ. Tình thế có chuyển biến tốt đẹp, tất nhiên họ mừng vô cùng, thả lỏng hơn hẳn trước, rất nhiều người dần thấy đói.

Có người mang theo chút đồ ăn vặt cũng không dám lấy ra. Ai biết họ sẽ còn phải ở đây bao lâu, lỡ có nạn đói thì sao?

Suy nghĩ này không kéo dài bao lâu, loa phát thanh thông báo dân chúng đi lĩnh đồ ăn, cả khu trú ẩn cũng trở nên sôi động hẳn.

...

Đồ ăn được chuẩn bị rất nhiều, nhưng tính ra cũng không quá chăm chút.

Mì ăn liền, rẻ, tiện, nhanh gọn, dễ bảo quản, trở thành lựa chọn phù hợp nhất.

Cơ sở vật chất của bệnh viện cũng đầy đủ, có thể đun nước nóng, chủ yếu là quá đông người nên nước đun không kịp, xếp hàng cũng oải nên rất nhiều người chọn ăn sống. Đây là chỗ tốt của mì ăn liền, ăn kiểu gì cũng được, không cần cầu kì.

Ngoài ra còn hai loại đồ ăn khác cho họ lựa chọn. Một là loại bánh bao nhân đậu, hàng đông lạnh, nhưng vẫn rất mềm, hơi ngọt, ăn khá giống kẹo, bóc ra cắn là được, cũng dễ bảo quản. Hai là bánh sấy, cứng, nhưng cũng được, thơm mùi lúa mì, vị hơi cháy. Nó không được ngon như hai cái kia, nhưng cũng có thể để lâu, phù hợp làm lương khô.

Người dân có thể chọn một trong ba loại, sau đó đi lĩnh thêm chai nước khoáng, đủ để đối phó một bữa, phân phát rất nhanh.

Mấy người chú trọng chuyện ăn uống hơn thì chọn xếp hàng đợi nước nóng để ngâm mì, mùi hương lập tức bay đầy bệnh viện. Mì ăn liền là như vậy, vị có thể không ngon lắm, nhưng mùi luôn cực kì hấp dẫn, bay còn xa. Mùi hương kích thích cơn thèm của những người khác, mấy người lo lắng quá không thấy đói hoặc vài người ăn uống qua loa cũng không nhịn được mà tới xếp hàng...

Trong khu trú ẩn bay đầy mùi đồ ăn, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng người sì sụp húp mì, hơi nước dường như khiến nhiệt độ tăng thêm mấy nấc. Mà trong bầu không khí này, bỗng có người khóc.

Không phải gào khóc, chỉ là ăn một hồi bỗng nghẹn ngào, rấm rứt đáng thương vô cùng. Tiếng khóc như bệnh truyền nhiễm, những người khác cũng không kìm được nước mắt, tiếng nức nở dần vang lên khắp nơi.

Có người khóc tương đối thảm, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, chật vật vô cùng, nhưng lúc này không ai chế giễu hắn, bởi tâm trạng của mọi người đều như nhau.

Khả năng làm quen với môi trường của con người thật đáng sợ. Ban đầu thấy quái vật họ bị dọa cho suýt phát điên, nhưng giờ có thể cùng nhau ngồi xổm trên đất xì xụp húp mì.

Thời gian dài chịu áp lực mạnh, dù cảm xúc có kịch liệt tới đâu, có duy trì bao lâu thì cơ thể sẽ tự động mở cơ chế bảo vệ làm mờ chúng đi, nói dễ hiểu hơn là khiến con người "mất cảm giác".

Ban đầu là bị dọa cho không khóc được, về sau là chết lặng không khóc được. Nhưng đây không phải chuyện tốt, vì những cảm xúc tiêu cực đó suy cho cùng vẫn luôn tích tụ dưới đáy lòng, đến khi không chịu nổi nữa bùng nổ thì kết cục sẽ thê thảm tới mức nào, ai cũng biết.

Chỉ một phút tầm thường này, họ được ăn một tô mì nóng hổi, ngửi được mùi của cuộc sống bình dị, bỗng cảm thấy như mình còn đang trong một buổi tối bình thường như bao ngày.

Trước đó không ai đưa ra ý kiến, vì họ ở tình thế ăn bữa hôm lo bữa mai, có khi giây sau sẽ phải chết. Sống chết mơ hồ, tất cả ngầm thừa nhận sẽ không thể trở lại cuộc sống bình thường, có nhu cầu bình thường.

Nhưng hành động nhỏ bé vô tình này, như bao ngày, tiếp nối cuộc sống ấm êm họ tưởng như phải vứt bỏ, dường như đang nói với họ rằng, không có gì to tát hết, ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc vẫn sẽ lặn, người sống sẽ phải sống tiếp, đói thì sẽ phải ăn cơm.

Giống mấy người phụ trách kia nói, đợi quái vật đi rồi, mọi thứ sẽ kết thúc.

Dù sao thì, họ có nhiều người ở bên như vậy mà?

Trong tiếng khóc đứt quãng, có người đỏ hoe mắt há miệng ăn mì nhoằm nhoằm, hơi nước mỏng manh tan trong không khí.

Bọn họ là những con người bình thường nhỏ bé nhất, nhưng giây phút này, họ kiên cường hơn bất cứ chủng tộc nào còn đang tồn tại.

____________________

Văn tiểu học không chỉ khiến ta đau đớn khi edit, mà ngồi beta cũng đau đớn không kém. Tui gục ngã tại đây.


526: Phó Bản Ngàn Người (111)


Edit: Ry

Beta: chuông

Nguyên Dục Tuyết cũng bắt đầu dùng bữa.

Cậu ăn trễ hơn mọi người trong khu trú ẩn một chút, nhân viên chạy hậu cần không đủ, dù về sau có rất nhiều người dân tự nguyện hỗ trợ phân phát thức ăn thì vẫn phải loay hoay cuống quít một hồi.

Với Nguyên Dục Tuyết thì dù đây không phải nhiệm vụ, cậu cũng đã quen với việc hỗ trợ con người, bèn lẳng lặng tiến lên gia nhập.

Người sở hữu của nơi trú ẩn còn đi hỗ trợ thì người chơi đâu thể đứng yên, cũng nhao nhao đi phân phát bữa tối. Thể lực của họ tốt, không cần nghỉ ngơi, tay chân nhanh nhẹn, làm mấy việc này có hiệu suất rất cao. Cơ mà trong lòng họ cứ có một sự vi diệu... Làm nhiệm vụ nguy hiểm nhiều rồi, lần đầu tiên được làm mấy chuyện hậu cần đơn giản như vậy, cũng thật lạ lẫm.

Hầu hết công việc đã xong, mấy nhân viên trước đấy tranh thủ nghỉ ngơi ăn chút gì đó đã trở lại, thấy đám Nguyên Dục Tuyết vẫn đang bận bịu thì hơi xấu hổ, bảo họ "tan tầm" trước, việc còn lại để họ giải quyết nốt là được.

Nhóm người chơi ngơ ngác bị đẩy đi nghỉ ngơi.

Đồ ăn rất sung túc, bọn họ có thể thoải mái đi lấy, tiện thể dùng chút đặc quyền ---

Một người ngồi xổm trước mặt máy đun nước nóng, xếp hàng chờ lấy nước, xé gói trứng mặn ra, bỏ vào.

Đặc quyền của họ là có thể dùng máy đun nước ở khu vực nghỉ ngơi của nhân viên, tiện thể lĩnh một quả trứng mặn hàng đóng gói. Trứng này không nằm trong danh sách mua sắm, mà là hàng tặng kèm vì mua quá nhiều mì ăn liền. Số lượng không quá nhiều nên dứt khoát không phát cho dân chúng, để lại coi như phúc lợi cho nhân viên.

Người chơi thở dài, không đủ kiên nhẫn đợi hai ba phút đã mở nắp quấy đống mì nửa mềm, đâm nát trứng mặn, không biết phải nói gì... Họ đã trải qua đủ nhiều thế giới phó bản, mỗi lần là một thân phận khác nhau, cũng hưởng thụ đủ loại "đặc quyền". Nhưng đây là lần đầu tiên có đặc quyền giản dị như vậy...

Cơ mà cũng không có gì để phàn nàn.

Vì Nguyên Dục Tuyết cũng thế.

Y quay lại, nhìn Nguyên Dục Tuyết đang ngồi cách đó không xa.

Hoàn cảnh ở nơi trú ẩn này tốt hơn những chỗ khác một chút, không có quá nhiều người, còn có cả bàn ghế. Nguyên Dục Tuyết đang ngồi ở bàn, mở nắp hộp mì ra.

Nước không đủ nóng, mì cũng không được ngâm chín hẳn, phải quấy một chút cho chúng tách ra.

Cái nĩa nhựa rẻ tiền đi kèm với hộp mì được cậu cầm trong tay, những ngón tay mảnh dẻ nõn nà như ngọc khiến nó cũng trở nên tinh tế cầu kì, trông như nĩa đồ ăn được làm riêng cho cậu.

Động tác của thiếu niên còn rất nhã nhặn, thong thả cuốn sợi mì được ngâm trong nước súp đỏ, như thể đang thưởng thức món ngon thượng hạng trong nhà hàng cao cấp. Mùi hương nóng hổi thơm lừng bay ra, khiến tất cả thèm nhỏ dãi, cảm thấy loại mì rẻ tiền này ăn cũng ngon. Nhất là cái ly trong tay Nguyên Dục Tuyết, cảm giác ngon hơn của người khác nhiều!

Người chơi ngồi cạnh Nguyên Dục Tuyết nghĩ, đúng là trông ngon hơn thật, đến nguyên liệu cũng phong phú hơn người khác... Ơ? Hình như phong phú hơn thật kìa?

Người nọ ban đầu chỉ âm thầm quan sát, cho đến khi cậu quấy mì lên thì cô mới vô thức nhìn đống nguyên liệu bên trong... Sau đó ngẩn ra, ngơ ngác nhìn quả trứng mặt và lạp xưởng trong ly.

"Đồ ăn ở đây có lạp xưởng hun khói à?"

Cô thắc mắc, sao ban nãy mình không đi lĩnh nhỉ ---

"Ừ." Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh đáp: "Hậu cần nói hôm trước có một phần vật tư được người ta tặng nên cho tôi thêm chút đồ ăn."

Hai cái lạp xưởng hun khói thêm một quả trứng mặn.

"..."

Người chơi nghẹn họng nhìn ly mì ăn liền có vài cọng rau khô và lẻ loi một quả trứng mặn của mình.

Thôi được rồi, xét theo độ cống hiến thì Nguyên Dục Tuyết nhận thêm hai cái lạp xưởng là chuyện bình thường, nhưng cô rất nghi ngờ là đám nhân viên hậu cần đó nhìn mặt mà phát...

Trong lúc cô mải nghĩ tới chuyện xem mặt, mì tôm đã ngâm chín, Nguyên Dục Tuyết cuối cùng cũng được ăn bữa ăn khó kiếm này.

Để ăn thì cậu phải tháo khẩu trang... Từ nãy vẫn đeo khẩu trang là vì thiết lập của cậu là sức khỏe yếu, bị hoàn cảnh phó bản chèn ép nên dễ bị cảm lạnh các thứ, rồi trước khi cậu ra cửa quản gia cứ hết lời khuyên vấn đề nhỏ này, nào là để tránh bị kẻ xấu để mắt tới, nên Nguyên Dục Tuyết dần hình thành thói quen đi đâu cũng đeo khẩu trang.

Giờ thì không phải lo mấy chuyện đó nữa, điều kiện mở khóa khiến tình trạng sức khỏe của cậu tốt hơn nhiều, giới hạn cũng được nới lỏng. Ra khỏi nơi ẩn núp thì đừng nói là kẻ xấu, một bóng người còn hiếm... Nhưng thói quen dường như đã ăn sâu vào máu.

Cảm giác như rất rất lâu trước kia, cậu bị quy định phải làm vậy. Nguyên Dục Tuyết nghĩ tới vấn đề này, nhưng không nhớ được, không có kết quả.

Đúng ra cậu không thể "quên".

Giai đoạn này đã xảy ra lỗi nhỏ, đó là khi các người chơi khác được phó bản mở khóa năng lực, ít nhiều nhớ lại chuyện quá khứ, thì kí ức của Nguyên Dục Tuyết vẫn không rõ ràng như cũ, cậu chỉ nhớ đây là nhiệm vụ mà phòng thí nghiệm giao cho mình.

Thói quen này có hơi phiền, nhưng cậu cũng quen rồi.

Mà cậu thấy "kí ức" mơ hồ của mình cũng không quan trọng bằng chuyện ăn cơm.

Thiếu niên thành thạo tháo khẩu trang ra, móc quai vào ngón tay, cẩn thận để nó không tiếp xúc với những nơi khác, sau đó dứt khoát ném vào hộp đựng rác gần đó. Dùng cái nĩa nhựa nhấc mì đã được ngâm mềm nhũn lên, từng sợi xoăn xoăn bóng bẩy nước súp đỏ với dầu, càng khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Hơi nước bốc lên nhiều hơn, Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng cho vào miệng, lại xiên miếng lạp xưởng ngâm trong nước mì nên còn thơm hơn trước, cẩn thận nhấm nháp.

Mì ăn liền không khó ăn, nhưng chắc chắn không phải mỹ vị, mặn còn nhiều dầu, vị cũng không có gì đặc biệt. Nhất là từ khi đến thế giới này, Nguyên Dục Tuyết là cậu út nhà họ Nguyên, mọi mặt được tỉ mỉ chăm chút, đồ ăn luôn sử dụng nguyên liệu tươi ngon nhất, còn được đầu bếp giỏi nhất cẩn thận nghiên cứu cách nấu, có món gì chưa được ăn.

Đáng ra cậu ấm sẽ rất chướng mắt loại đồ ăn nhanh này, song người ngồi đây là Nguyên Dục Tuyết.


Cậu luôn có một niềm yêu thích kì lạ, không nên có với đồ ăn của con người, chưa bao giờ bắt bẻ. Chỉ cần là đồ ăn bình thường cậu cũng hết sức thỏa mãn, cẩn thận nhấm nháp. Trong mắt cậu đồ ăn được chia ra làm ngon và ngon hơn, không có thứ hạng cụ thể.

Đều là rất ngon.

Thông qua màn hơi, có thể thấy được sự biến hóa nhỏ bé trên nét mặt thiếu niên. Cậu chăm chú nhìn ly mì, hết sức hài lòng, thả lỏng và hưởng thụ, nghiêm túc thưởng thức món ngon này.

Da cậu trắng lạnh, môi lại đỏ thắm, được hơi nước hun cho căng mọng như tẩm đẫm mật hoa, diễm lệ vô cùng.

Cậu hết sức chăm chú, nên không nhận ra từ lúc mình tháo khẩu trang, xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng.

Tiếng người đi lại, tiếng bóc gói gia vị, tiếng rót nước nóng, mọi âm thanh vụn vặt bỗng chốc ngừng lại, tĩnh lặng đến độ tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Ngay cả những người đang tám chuyện với nhau sau vài câu cũng tự động tắt tiếng, dường như thời gian đọng lại ở giây phút này.

Im ắng vô cùng.

Chỉ còn tiếng Nguyên Dục Tuyết ăn mì, có điều tiếng động đó cũng bé xíu, không đáng kể.

Cậu lại chẳng thấy im ắng như vậy có gì lạ. Cảm quan của cậu nhạy bén hơn tất cả người ở đây, sau khi phát hiện vấn đề, rà quét chung quanh không thấy có nguy hiểm thì cũng kệ, tiếp tục việc của mình. Đầu cũng không ngẩng lên, không nhìn gì khác ngoài đồ ăn.

Cậu quá bình thản, nhưng những người khác ---- Không bình nổi!

Họ là những người có kiến thức rộng rãi. Làm nhiệm vụ hoàn thành phó bản xong, người chơi sẽ được cường hóa cơ thể, đẩy các loại chức năng tới đỉnh cao, ngoại hình cũng được thay đổi. Ngũ quan vẫn vậy, nhưng sẽ được điều chỉnh cho hoàn hảo hơn, dáng người cũng dần phát triển theo chiều hướng phù hợp nhất. Cho nên trong giới người chơi chưa bao giờ thiếu người đẹp, ai cũng có nét riêng của mình. (Editor: tới đây là t oải lắm lắm luôn rồi ý tác giả bôi chữ quá thể đáng, nhưng cố lên mọi người ơi sắp xong rồi hãy ở lại vì cái plot!!)

Đã gặp qua vô vàn mỹ nhân, thậm chí bản thân cũng không hề xấu, nhưng họ chưa từng gặp ai, gặp ai... Như vậy hết!

Họ dán mắt vào mặt Nguyên Dục Tuyết, đại não ngừng hoạt động.

Quần thể người chơi có đa dạng loại tính cách, ít nhiều sẽ có vài đam mê kì quái không muốn ai biết. Che mặt không phải chuyện hiếm, nên việc Nguyên Dục Tuyết đeo khẩu trang xuất hiện trước mặt họ không phải cái gì lạ, họ rất tự nhiên tiếp nhận.

Từ mái tóc đen mềm, làn da trắng nõn và đôi mắt cực đẹp kia là có thể biết Nguyên Dục Tuyết là một người rất đẹp. Chính họ thỉnh thoảng cũng sẽ ngẩn ngơ mất hồn, ngượng ngùng đủ kiểu còn gì?

Cơ mà có nói gì đi chăng nữa, dù phần nào đã chuẩn bị tâm lý, dù cũng lờ mờ đoán được rồi, nhưng tới khi thật sự nhìn thấy nhan sắc đó, sốc thì vẫn cứ là sốc.

Vì đó thật sự là một khuôn mặt có thể dạy cho người ta cái gì là đẹp, cái gì là điên đảo thần hồn.

Da trắng tựa tuyết, làn thu thủy nét ngọc ngà. Mọi nét đẹp tinh túy nhất đều thiên vị trút xuống người này.

*chém gió, câu gốc là 肤与雪等色, 更是秋水为神玉为骨. Câu đầu trích từ Bạch Thạch lang khúc của Quách Mậu Thiến, tả da trắng như tuyết. Câu thứ 2 trích từ Tặng Vũ Nhân Hà Thụ của Triệu Nhữ Thực, đại loại là linh hồn như làn thu thủy, dáng người như ngọc. Tóm lại là tả đẹp.

Trong sự tĩnh lặng tột cùng, Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh ăn hết ly mì, tiện thể đi vứt rác. Rõ ràng là hành động hết sức bình thường, mấy người kia đột nhiên thốt lên một tiếng đau đớn, kiểu như là tiêu hóa không tốt.

Nguyên Dục Tuyết: "??"

Cậu không hiểu: "Sao vậy?"

Thấy Nguyên Dục Tuyết nhìn sang, sát thương của khuôn mặt kia còn lớn hơn. Người bị hỏi rưng rưng nước mắt, nửa ngày sau mới hít vào một hơi, khó khăn thở ra: "... Tôi thấy hai miếng lạp xưởng hun khói không đủ..."

Nguyên Dục Tuyết: "??"

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan sắc này phải được tối thiểu 3 miếng lạp xưởng!