Vũ Khí Hình Người

Chương 514: Phó Bản Ngàn Người (99)




Edit: Ry

Sắc mặt em trắng bệch.

Ngón tay gầy chỉ còn da bọc xương lặng lẽ cuộn lại, bóp chặt bắp chân.

Em rụt người, trong đầu không ngừng chiếu lại cảnh tượng vừa rồi... Chắc chỉ là ảo giác thôi. Chỉ là con quái vật kia đúng lúc "quay đầu", đúng lúc quay về phía em. Cách xa như vậy, em còn trốn trong phòng, chỉ lộ một bên mắt, khả năng bị phát hiện rất nhỏ...

Móng tay vô thức bấm vào chân, em vùi đầu cuộn người lại.

Lạnh quá.

Em sợ tới nỗi tứ chi bắt đầu đông cứng, run lẩy bẩy.

Cô bé im lặng hít sâu, cầu nguyện con quái vật kia sẽ như lúc nãy, đừng đổi ý, hãy rời xa viện mồ côi, đi tới nơi khác... Hãy cách thật xa, xa thật xa.

Không nghe được âm thanh, cách để em giao tiếp với thế giới là thị giác, khứu giác và xúc giác. Điều này càng khiến cô bé đang trong tình trạng không thể quan sát tình huống mất khả năng tiếp nhận thông tin, hoảng loạn hơn người bình thường.

Em cuộn mình mấy phút lại không nhịn được.

Vừa rồi lúc nhìn lén con quái vật kia, phát hiện nó hình như quay đầu về phía mình, em sợ quá, nỗi sợ cảnh báo em phải trốn cho thật kĩ, không được bại lộ, không được dùng mạng mình để mạo hiểm... Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, em dần sốt ruột, lực chú ý tan rã, mồ hôi lạnh chảy đầy người.

Đúng lúc này em cảm nhận được mặt đất rung rung.

... Động đất?

Em ngơ ngác nghĩ.

Nhưng cơn rung chấn này tới nhanh mà đi cũng nhanh, nháy mắt đã biến mất, nếu không phải em đang áp lưng vào tường thì chắc sẽ không phát hiện được chấn động khẽ khàng ấy.

Nôn nóng bất an, sợ hãi luống cuống, các loại tâm tình tiêu cực đồng loạt phun trào, cảm giác chờ đợi trong khủng hoảng thật sự quá khó khăn.

Em co ro vùi đầu vào cánh tay, theo bản năng xê dịch tứ chi đã cứng ngắc.

Cơ thể dường như không nghe theo sự khống chế của ý thức chủ quan, mà thực tiễn ý nghĩ trong lòng. Tấm lưng kề sát vách tường lặng lẽ thẳng hơn, em khẽ khàng quay người, như những lần trước, mượn cái cửa sổ kia quan sát tình huống bên ngoài ---

Em không biết nữa, rõ ràng hành vi này rất nguy hiểm, cô bé lại không khống chế được hành động của mình, dường như chỉ có làm vậy mới có thể đè xuống nỗi sợ trong lòng.

Lần trước suýt bị phát hiện, lần này em cẩn thận hơn. Cơ thể dán chặt vào vách tường sao cho không cái gì có thể lộ ra, mắt giương lên, dè dặt ló ra quan sát bên ngoài.

Trời dường như tối hơn, thành thị phồn hoa lúc này lặng như tờ.

Không có ánh đèn, thật khó khăn để quan sát. Cô bé này bị thiếu vitamin nên còn mắc chứng quáng gà, khó nhìn rõ được vật. Nhưng lúc này, thật kì diệu làm sao, dường như bầu trời tăm tối không phải là bóng đêm bình thường, dù tối thì em vẫn có thể nhìn thấy các tòa nhà xung quanh.

Thành phố A chìm trong bóng tối trở nên xa lạ và đáng sợ. Nhưng sự im ắng này lại khiến đáy lòng cô bé sản sinh hân hoan mãnh liệt, không còn sợ nữa ---

Tốt quá rồi!

Em không thấy con quái vật kia.

Chắc là nó đi rồi.

Cảnh vật hoàn toàn tĩnh lặng, một con quái vật khổng lồ như vậy, trừ khi nó đã bỏ đi, còn không thì không có chỗ nào để trốn.

Niềm vui cọ rửa cơ thể khiến tứ chi cứng đờ lạnh lẽo ấm áp trở lại. Bé gái cẩn thận đứng thẳng người, đứng trước cửa sổ sạch bong, tiếp tục quan sát.

Xác nhận là không có gì hết.

Cô bé khẽ khàng thở ra, cẩn thận xoay người ---

Khoảnh khắc đó, sự chênh lệch hoang đường khiến máu toàn người em đông thành đá.

Cơ thể cứng lại, biểu cảm cũng ngưng kết ở giây phút này.

Ở ô cửa ngay phía sau em, một con mắt đỏ tươi, sũng nước to lớn đang dán vào cửa sổ, nó nhẹ nhàng chuyển động, chăm chú nhìn em.

Đằng sau con mắt to bất thường đó là một cái giác hút bự chảng, bên trong còn thấp thoáng bộ "răng" lít nhít mấp mô không đều như lưỡi dao, rồi đằng sau nữa là cơ thể chân đốt.

Vì nó quá to, chỉ con mắt đó thôi đã chiếm hơn nửa cái cửa sổ, cô bé thấp thoáng thấy được phần thân toàn đốt của nó cùng với vài cánh tay người.

Nó lẳng lặng nhìn em, không biết đã ở đó bao lâu.

----!

Dường như có thứ gì nổ tung.

Giây phút đó, nỗi sợ cũng biến mất. Em thậm chí không thể hét lên để diễn tả nỗi sợ của mình như người bình thường, não bộ hoàn toàn trống rỗng.

Em cảm giác mình đã mất ý thức, linh hồn lơ lửng trên không trung, dùng một góc độ khác quan sát tất cả. Nhưng nỗi bất an vẫn run rẩy khắp người cùng với sự khủng hoảng đến từ sâu trong xương tủy.

Con mắt đỏ tươi mọc ra từ đầu của con giun tiếp tục dán vào cửa kính. Nó có vẻ đàn hồi, dí vào ô cửa như một miếng thạch màu đỏ... Dù là nó không được đẹp và vô hại như thạch. Chất lỏng màu đỏ sền sệt chảy trên cửa kính, dính két lại.

Nó hơi đẩy thêm một chút, cửa kính đã vỡ vụn.

Không chỉ có cửa kính mà cả khoảng tường cũng bị phá hủy, gạch đá và tro bụi rơi xuống, phần gạch trần cũng bắt đầu sập.

Nhưng không cái nào rơi lên người em. Vì những vật thể đó đều đập vào cơ thể chân đốt của con quái vật, bị cái đầu to lớn của nó chặn lại.

Nghĩ cũng biết chút gạch đá đó không làm gì được nó, nó tiếp tục trườn về phía trước, cái giác hút to lớn mở ra, chỉ còn chút nữa thôi là sẽ vồ lấy em ---

Cô bé không tránh, giây phút này em hoàn toàn mất khả năng hành động.

Đúng lúc này, một bóng người đáp xuống.

Cô bé không phản ứng kịp, cảm giác mặt đất rung rung, đầu của con quái vật không hiểu sao đập xuống mặt sàn cứng rắn. Phần thân của nó điên cuồng giãy giụa, những cái chân như tay người cũng vung vẩy loạn xạ bắt lấy gì đó.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, giống như là cái giác hút đột nhiên biến mất. Đến khi cô bé nhận ra giác hút bị "khảm" vào mặt sàn, sự chú ý của em đã bị một bóng người thu hút ---

Đúng vậy, bóng người.

Con người đột nhiên xuất hiện trong tình huống này, thật sự là còn lạ hơn cả quái vật.

Sự xuất hiện của thiếu niên lại không hề tạo cảm giác thiếu hài hòa.

Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng đáp xuống đầu quái vật. Dáng cậu dong dỏng, cân đối mảnh mai, dường như mọi tiêu chuẩn hình thể đẹp nhất trên thế giới đều xuất phát từ cậu. Cậu đeo khẩu trang, phần da lộ ra, khóe mắt lông mày, tất cả sáng lên màu trắng lạnh như tuyết tan.

Bàn tay mảnh dẻ cầm một cây đao.

Cây đao trông rất cũ, dài, có vẻ "gầy" hơn đao bình thường, phần lưỡi không rộng như vậy, tinh xảo như Miêu Đao. Vỏ đao có màu đỏ sậm như máu đặc, càng làm bật lên những ngón tay như tuyệt tác.

Một thanh đao rất đẹp, lại không phải kiểu đẹp hình thức trưng bày. Ở nó toát lên một loại sát ý rét lạnh bất cứ ai cũng có thể cảm giác được.

Là loại sát ý đã uống vô số máu, không giận tự uy.

Nguyên Dục Tuyết rõ ràng là người đẹp dễ vỡ, lại cầm trong tay một cây đao với sát khí chấn động thấu xương.

Một ánh mắt đã đủ cho người ta khắc cốt ghi tâm.

Bé gái cảm thấy anh trai này rất giống hình tượng kiếm khách áo trắng trong tưởng tượng của mình.

--- À, không phải, không phải là kiếm khách áo trắng. Anh ấy cầm đao, là đao khách áo trắng mới đúng.

Tóm lại vẫn là hiệp khách.

Các tiết mục giải trí ở viện mồ côi có hạn, mấy bộ phim võ hiệp cũ kĩ được cải biên nát rồi trở thành một trong những niềm vui thú ít ỏi của lũ trẻ. Cô bé này không nghe được tiếng nên mọi hình ảnh đều để lại ấn tượng rất sâu với em, em có sự lý giải của riêng mình. Và giờ, người thiếu niên đứng trước mắt em giống như một vị đại hiệp.

Mà Nguyên Dục Tuyết còn đang mặc áo trắng nữa.

Chẳng qua không phải trang phục ngày xưa, chỉ là áo với quần dài bình thường để tiện hành động. Chúng được may từ chất liệu vải mềm như tơ lụa, không bám vào da thịt. Chỉ có thể trách dáng người của cậu quá tốt, kiểu dáng mộc mạc đơn giản này tròng lên người cậu cũng bồng bềnh như tiên.

Đạp đầu con quái vật kia lún xuống đất, cậu liếc nhìn cô bé. Nguyên Dục Tuyết đã phát hiện sự tồn tại của bé gái này từ nãy nên không có gì ngạc nhiên.

Phá Hồng Mông lại rời vỏ.

Cậu quá nhanh, mắt thường không thể theo kịp. Chớp mắt con quái vật còn đang vùng vẫy đã bị chém làm mấy khối, chết hẳn, không có đường phản kích.

Hình ảnh trong mắt cô bé kia lại dừng ở một Nguyên Dục Tuyết lạnh lùng cầm đao, chất lỏng đậm đặc thuận theo lưỡi đao trượt xuống.

Quần áo cậu trắng tinh sạch sẽ, vẻ mặt điềm nhiên, không có dấu hiệu vừa vận động mạnh, như thể vừa rồi cậu chẳng làm gì hết. Mái tóc đen đang lất phất bay lên nhẹ nhàng đáp xuống vai.