Edit: Ry
Điếu thuốc đang ngậm trong miệng rơi xuống, hắn cảm giác như đầu bị ai bổ cho một búa, não bộ trống rỗng, nửa ngày sau mới tiếp nhận được lượng tin tức đang ồ ạt tràn vòa.
Khu vực an toàn, trò chơi, phó bản... Mấy thứ này hắn luôn biết, nhưng rất mơ hồ. Chúng nháy mắt xẹt qua, không để lại chút gì.
Cuối cùng chỉ còn một khái niệm --- Nhiệm vụ, và thế giới vừa chân thực vừa giả dối này.
Nó không phải là thật.
Đầu hắn đau như sắp vỡ.
Mọi người thấy tình trạng của anh Dạ có vẻ không ổn, nhao nhao chạy tới, lo lắng gọi hắn.
Nhiều người xông tới như vậy khiến không gian trở nên oi bức, khó hít thở. Anh Dạ vừa xoa huyệt thái dương vừa chậm rãi tiêu hóa thông tin. Mở mắt ra, hắn nhìn thấy từng khuôn mặt thật tình lo lắng, vô cùng ân ần.
... Họ đều thật sự tồn tại.
Dù đã mơ hồ chạm tới chân tướng của thế giới này, nhưng có lẽ vì hình thức nhập vai đặc biệt của phó bản, anh Dạ vẫn không thể làm như trước kia, coi họ như NPC... Những người này đều là sinh vật có máu có thịt đang sống, không phải là những đoạn code lập trình, không phải là "quân tốt" cho người chơi lợi dụng.
Hắn vẫn chưa rõ điều kiện cụ thể của nhiệm vụ, nhưng những tin tức hiện lên trong đầu đã đủ khiến hắn sợ hãi.
Anh Dạ cẩn thận nhớ lại vài chuyện lạ mình gặp phải trước đó, cùng với sự kiện hôm nay, chân tướng chậm chạp thành hình... Đó là một thảm họa. Và một trong những điều kiện để vượt ải có lẽ, "sống sót".
Vậy những người bạn này của hắn, thậm chí là người thân, sẽ phải làm sao? Họ có bị liên lụy không?
Còn có... "nơi ẩn núp" này.
Công viên trò chơi không mở ra cho người ngoài, hành vi tàng trữ một lượng lớn vật tư, kết hợp với nhiệm vụ thì rất dễ giải thích.
Anh Dạ lập tức xác định chủ nhân mới của công viên đã biết gì đó, và rõ ràng là biết rõ hơn mình rất nhiều.
Hắn cũng là người chơi à?
Phỏng đoán của anh Dạ không sai.
Hắn chán nản cúi người nhặt điếu thuốc vô tình đánh rơi. Tay lại vô ý dùng sức, bóp cho đống thuốc bên trong bung hết ra, ngón tay ám đầy mùi.
Trong lòng thầm nghĩ... Hắn nhất định, nhất định phải tìm được chủ nhân của công viên này.
Người đó chắc chắn biết thông tin hắn không biết.
Mà người chơi hiện đang trong phòng phát sóng của anh Dạ đã sôi trào.
[Hình như ông này là người thứ hai, trừ Nguyên Dục Tuyết ra, nhận được thông tin nhiệm vụ.]
[Không hổ là anh Dạ! Vị vua số 1 của bảng xếp hạng!]
[Hiểu thì cũng hiểu đấy, nhưng mấy người có thấy là chuyện này hơi...]
[Mèo mù gặp cá rán, nói thế có đúng không nhỉ?]
[Không khác lắm với đại lão May Mắn A, thế mà cũng tìm được manh mối.]
[Cũng không đúng? Cái này không hẳn là may mắn, kiểu như anh Dạ ---]
Thảo luận dần lắng xuống, nhưng mạch não của người chơi ngoài sân đều kì diệu ghép lại, biến thành nhận thức chung: Chủ yếu là do địa điểm làm nhiệm vụ của Nguyên Dục Tuyết trải quá rộng, không chú ý tới cũng không được.
Còn lợi hại hay không thì vẫn là...
...
Đưa bạn thân về nhà xong trời đã khuya.
Người phụ nữ tóc vàng lái xe tới con hẻm nhỏ. Cái hẻm này quá cũ nát cũng quá hẹp, không lái xe vào được, chỉ có thể đỗ bên ngoài.
Cô quen cửa quen nẻo dừng xe lại, bật đèn chiếu vào trong hẻm, khiến nó trở thành nguồn sáng duy nhất.
Mùi mục nát tỏa ra từ những cái khe gạch xanh đang rỉ nước mưa, thấm đẫm sự ẩm ướt riêng biệt.
Gạch lát đường ở chỗ này quá cũ, hoặc là do ngâm quá nhiều nước mưa nên nó gồ ghề không đồng đều, rất dễ giẫm phải "bãi mìn" đầy nước, có khi sẽ còn bắn đầy nước bẩn lên ống quần.
Một đoạn đường nhỏ không hề dễ đi, còn trơn trượt, cộng thêm ánh sáng lờ mờ, càng nguy hiểm.
Nhưng người phụ nữ có vẻ đã quen, nhanh nhẹn tránh đi từng cái hố, từng nơi dễ ngã, ống quần không dính một giọt nước đã đi được vào sâu trong hẻm.
Tiệm hương nến kia nửa đêm vẫn còn mở.
Cô khẽ thở ra.
Hôm nay cô tới muộn hơn bình thường, còn lo cửa tiệm chuyên đồ tang lễ mà mẹ chỉ định sẽ đóng cửa. Nó nằm sâu trong hẻm, không dễ tìm lắm, trước cửa cũng không một bóng người.
Trước cửa tiệm treo hai cái đèn lồng trắng, đung đưa theo gió nên chẳng có tác dụng chiếu sáng mấy, nhưng cũng đủ để chỉ đường.
Người phụ nữ móc ví tiền ra. Tiệm này không nhận chuyển khoản, chỉ lấy tiền mặt, cô phải chuẩn bị sẵn tiền giấy.
Mua xong tiền âm phủ với nến trắng thường đặt, còn mua thêm một cái cờ giấy.
Do là khách quen nên cô biết giá của đồ trong tiệm, tính đủ rồi đưa hết tiền lẻ cho người ta.
Vừa đủ.
Cái này giống như là sự ăn ý giữa chủ và khách. Chủ tiệm chưa bao giờ báo giá cho cô, đưa hàng xong tự động giơ tay nhận tiền. Nhận xong cũng không đếm, cứ thế vứt chồng tiền không mới không cũ vào trong một cái hòm có khóa.
Người phụ nữ tóc vàng bỗng thấy lạ.
Cô tới đây quá thường xuyên, nên dù chẳng nói được mấy câu với chủ tiệm, nhưng theo một nghĩa nào đó là có quen biết.
Cô chắc chắn chủ tiệm là một bà lão lớn tuổi, bàn tay giơ ra mỗi lần đều già nua đầy nếp nhăn, có hơi thô ráp, toàn đặc điểm của người già.
Nhưng bàn tay vươn ra lần này lại trắng bóc nõn nà, không to lắm, rõ ràng là tay của một cô gái trẻ.
Tiệm đổi chủ à? Cô nghĩ.
Chủ tiệm đứng sau quầy ở trong phòng, phần vải bạt rũ xuống vừa hay che khuất nửa người trên.
Đèn trong tiệm cũng tối nhờ nhờ ngang với không bật, quầy thu ngân lại nằm đúng trong vùng tối, cô chỉ thấy được loáng thoáng bộ quần áo người kia đang mặc, xác định là có người ở đó. Chính vì thế nên người phụ nữ tóc vàng mới không chú ý chủ tiệm có gì khác trước, cho đến khi người nọ vươn tay ra, bàn tay khác biệt rõ ràng khiến cô giật mình.
Tính cô không phải kiểu thích xen vào việc của người khác, nhưng không hiểu sao lúc này lại sinh ra một sự hiếu kì mãnh liệt.
Lúc cầm túi hàng, người phụ nữ tóc vàng cố tình nghiêng người về phía trước, gần như thò vào trong quầy.
Cô giương mắt nhìn người phụ nữ trẻ tuổi bên trong.
Chủ tiệm đã đổi người, không còn là bà lão già nua mọi khi, mà là một người phụ nữ đoan trang có vẻ rất đẹp.
Thực tế thì cô không thấy được khuôn mặt của chủ tiệm, quá tối, với cả góc độ của cô cũng không nhìn rõ được. Nhưng từ tư thế với dáng người có thể lờ mờ đoán ra người này rất đẹp.
Sự tò mò càng thêm mãnh liệt, giống như đây là một bí mật trí mạng đang dụ dỗ cô khám phá.
Kì lạ như vậy, cảm giác lòng ngứa ngáy khó nhịn vào lúc này thật dư thừa, thật vô nghĩa. Nhưng người phụ nữ tóc vàng lại không hề ý thức được sự mê muội của mình, còn mất lịch sự vén rèm lên, nhìn thẳng vào chủ tiệm mới ---
Một nháy mắt, cô dường như ngừng thở.
Đầu óc trống rỗng vài giây, một sự ngạc nhiên khó mà hình dung nhanh chóng đập tan cô, chiếm lĩnh tâm trí.
Cô lộ vẻ ngỡ ngàng, nhìn chủ tiệm, chừng 3 giây sau, ngạc nhiên đổi thành kinh hoàng ---
Cảm xúc xung đột mãnh liệt khiến cô lảo đảo lùi lại, thậm chí bản năng đẩy ra tiếng hét từ cuống họng. Lại như sợ quấy rấy gì đó, âm tiết xuất hiện trong tích tắc đã bị người phụ nữ nuốt xuống.
Cô vội bịt miệng mình, ngón tay run rẩy kịch liệt, con ngươi cũng nở to, nhìn chằm chằm vào quầy thu ngân.
Nhưng không kịp nữa rồi, vị chủ tiệm kiệm lời đã bị cô làm giật mình.
Mảnh rèm nhẹ nhàng được vén lên, chủ cửa hàng thò đầu ra nhìn cô.
Tiếp tục thò đầu ra.
Nhưng cái đầu đó... Đang không ngừng áp sát, dù từ góc độ nào thì cũng lộ rõ sự ma quái.
Cái cổ tiếp tục kéo dài, dài như một vắt mì đang được người ta nhào nặn.
Gương mặt kia cũng chầm chậm tới gần, vươn tới trước mặt người phụ nữ tóc vàng.
Nước da trắng muốt, khuôn mặt trứng ngỗng kiểu cổ điển, không bôi son trát phấn lại vẫn bật lên được vẻ đẹp mĩ miều.
Nhưng khuôn mặt đó trống rỗng.
Không có bất cứ bộ phận nào.
Đó là một cái mặt quỷ.
Khi con người bị sợ hãi đánh tan, chân gần như nhũn ra, khó có dũng khí để bỏ chạy.
Người phụ nữ tóc vàng sau một hồi kinh hoàng, bị cảm xúc kịch liệt tấn công vẫn có thể ép bản thân bình tĩnh lại... Như thể cô đã trải qua tình cảnh khủng bố này vô số lần. Cơ thể phản ứng theo bản năng, cô dứt khoát nhấc đôi chân mềm nhũn, lao ra ngoài.
Con hẻm này không sâu, không dài, xe cô dừng ở ngay đầu hẻm ---