Vũ Khí Hình Người

Chương 497: Phó Bản Ngàn Người (82)




Edit: Ry

Có phải hắn đã hại Đông Tử không?

--- Khi ý nghĩ này lóe lên, Đông Tử đang nổi điên tự hại mình đột nhiên bình tĩnh lại. Nó như đã cạn sạch sức lực, tê liệt nằm trên đất, không nhúc nhích, cũng không ói ra máu nữa.

Nhịp thở của nó trở nên dồn dập, ngực phập phồng lên xuống hết sức rõ ràng, mất chừng một phút thì ngừng lại, trở nên bằng phẳng.

Nó nhắm mắt, mặt vẫn nhăn nhó dữ tợn, nhưng có vẻ như là thiếp đi rồi.

Những người khác sợ toát mồ hôi, chân mềm nhũn nhìn Đông Tử, nghẹn ngào hỏi: "Anh, anh Dạ, có phải Đông Tử nó, nó..."

Anh Dạ nhẹ nhàng giơ tay kiểm tra hơi thở của Đông Tử, mãi sau mới lên tiếng.

"Đừng nói lung tung."

Đông Tử đã không còn vấn đề.

Lồng ngực vừa rồi còn kịch liệt phập phồng trở nên bằng phẳng, khuôn mặt dữ tợn đau đớn cũng thả lỏng hơn. Miệng nó hơi hé, có thể thấy hàm răng bên trong không còn sắc nhọn kì quái như trước.

Chừng một phút sau, Đông Tử tỉnh, mở mắt ra.

Nó vừa thấy anh Dạ đã tự tát mình hai cái để xả giận, hiển nhiên là vẫn nhớ chuyện vừa rồi, sau đó dè dặt ngẩng đầu, cẩn thận xin lỗi hắn.

"Anh Dạ, em xin lỗi, em không biết vừa rồi mình bị cái gì mà đánh nhau với anh..."

Nó nói một thôi một hồi để giải thích, tràn đầy áy náy, không rõ tại sao mình lại có phản ứng lớn như vậy, cuối cùng được anh Dạ an ủi ngược.

"Đừng nghĩ lung tung, mày đang bị thương, nghỉ ngơi đi."

Anh Dạ nhẹ nhàng khuyên nhủ. Thật ra hắn không nghĩ chuyện của Đông Tử, mà trong đầu không ngừng hồi tưởng một loạt những chuyện kì quái đã diễn ra trong đêm nay.

Gặp phải mấy tên điên, sau đó Đông Tử phát bệnh, bị hắn cứng rắn lôi vào công viên thì vật vã đau đớn làm người ta phát sợ, nhưng giờ lại tỉnh táo như không, đầu óc minh mẫn.

Thông tin không quá nhiều, giật gấu vá vai.

Thứ duy nhất khép lại trong lòng anh Dạ là linh cảm kì lạ kia, hắn chắc chắn công viên trò chơi này có vấn đề gì đó.

Nhưng không phải là vấn đề xấu.

Chí ít khi ở trong đây, hắn luôn cảm thấy rất an toàn.

Cuống họng lại ngứa, anh Dạ thèm hút thuốc, ngón tay cũng ngứa ngáy nắn bóp. Nhưng hắn không rút thuốc lá ra mà đi tới cổng sau của công viên.

Các nhân viên khác thấy Đông Tử tự dưng khỏe lại thì cũng yên tâm. Vết thương trên tay nó vẫn trông rất ghê, vừa rồi còn vật lộn với anh Dạ nên lại chảy máu. Họ không khỏi lo lắng khuyên nhủ: "Lên xe đi Đông Tử, tụi tao đưa mày tới bệnh viện, lỡ lát nữa lại..."

Trái ngược với sự mâu thuẫn ban đầu, giờ đứng trong công viên trò chơi, Đông Tử lại có vẻ do dự, thái độ thay đổi xoành xoạch. Nó nhìn ra sắc trời bên ngoài, tối mịt, chỉ có trong công viên là bật đèn nên còn sáng sủa chút.

Đi ra đó, không tới mười mét là sẽ tối thui không thấy gì hết.

Bóng tối giống như một con quái vật đang mở to miệng chầu chực nuốt người. Đông Tử rùng mình, lập tức đánh trống lui quân.

"Không đi đâu, em thấy đỡ hơn rồi, ngồi đây nghỉ một lát cũng được. Bên ngoài tối quá, lỡ có chuyện gì thì sao? Đợi tới sáng rồi về."

Những người khác chẳng hiểu mô tê gì, Đông Tử đổi ý quá nhanh. Bọn họ không tới bệnh viện thì lát nữa cũng phải tới cục cảnh sát lấy lời khai, không thể ở đây được, ai cũng muốn về nhà nghỉ ngơi.

Mà lí do Đông Tử đưa ra cũng thật kì quái --- Bên ngoài quá tối?

Bọn họ là lái xe vận tải đường dài, chạy đêm là chuyện bình thường. Chính ra mà nói chạy đêm còn nhiều hơn chạy ngày, ai sợ tối bao giờ?

Cả đám không khỏi lầm bầm, nhìn Đông Tử chỗ nào cũng thấy quái.

Bên kia tranh luận, anh Dạ lại không để ý, thậm chí quên mất hắn là người đưa ra ý kiến lái xe đưa Đông Tử đi bệnh viện.

Hắn đứng ở cổng, nhìn mấy tên điên bị trói bằng dây buộc hàng.

Bọn họ đang khó khăn dùng từng bộ phận trên cơ thể, giãy giụa thoát khỏi dây thừng, muốn bò đi đâu đó.

Là khách không mời mà đến, rõ ràng đãi ngộ của họ không được tốt như Đông Tử đang bị thương, không được bảo vệ hỏi han ân cần, mời vào phòng an ninh ngồi nghỉ.

Huống hồ bọn người này còn có tiền án đả thương người, là phần tử nguy hiểm. Mỗi tên bị trói đều có mấy bảo vệ canh chừng, cơ thể bị đè chặt, dán sát vào mặt đất lạnh buốt.

Anh Dạ đăm chiêu nhìn hồi lâu, để xác nhận suy đoán của mình, hắn đi tới vỗ vai đội trưởng đội bảo vệ, nói một câu.

Do bọn họ đã giúp bảo vệ rất nhiều, vị đội trường này cũng rất khách khí với anh Dạ, do dự vài giây cũng đồng ý, làm một hành vi vẽ chân cho rắn ---

"Đi."

Anh trai bảo vệ còn dặn: "Cậu lùi lại đi, để tụi tôi vác mấy thằng cha này vào phòng bảo vệ. Cậu cũng tránh xa một chút, coi chừng bị tụi nó cắn."

"Không sao, để tôi giúp một tay." Anh Dạ lễ độ nói: "Anh vất vả rồi."

Kết quả những người này được mang vào công viên cũng xảy ra chuyện, phản ứng giống hệt Đông Tử ban nãy, thậm chí còn kinh khủng hơn.

Bọn họ bị dây thừng trói chặt, như cá sống ném vào chảo dầu, kịch liệt bật nảy, tay chân vặn vẹo như muốn bẻ gãy, cảnh tượng rất hỗn loạn.

Trước đó nhân viên an ninh còn có thể dùng dây thừng trói chặt, đè lại mấy người này, thế mà giờ cũng không ăn thua gì, bị vùng ra ngã ngửa. Khủng bố hơn là những sợi dây gai thô to hãm sâu vào làn da cũng đứt mấy cái.

Vẻ mặt của mọi người lập tức từ cảnh giác thành hoảng sợ.


Cũng may những người điên này không công kích tất cả như ban nãy, chỉ thể hiện khuynh hướng tự hại mãnh liệt. Họ không ngừng đập đầu mình vào các vật thể cứng rắn, đập chảy cả máu, miệng không ngừng la hét, ré lên khản đặc như sắp chết.

Tất cả cũng mơ hồ cảm giác được tiếng hét đó không phải là do cơn đau về thể xác, mà vì thứ gì đó sâu xa hơn --- Nhưng cụ thể là gì, không ai dám nghĩ.

Đến cả Đông Tử vừa trải nghiệm chuyện đó xong cũng ngây dại.

Nó vẫn còn nhớ kí ức vừa rồi, nhưng mọi thứ mơ hồ như cách một màn sương.

Nó nhớ mình bùng nổ mâu thuẫn với anh Dạ, cũng nhớ lúc mới bị lôi vào công viên mình cực kì đau đớn, kiểu như là nội tạng bên trong bị xoắn nát vậy.

Đến khi tỉnh lại thì nó chẳng có bóng ma tâm lý nào, cảm giác lúc đó như là nhìn chuyện của người khác vậy.

Nhưng giờ thấy phản ứng của những người này, nó há hốc, sau đó không rét mà run.

Nếu mình cũng trở nên như vậy...

Phản ứng kịch liệt của những người điên kia kéo dài hơn Đông Tử. Trong đêm tối, tiếng tru tréo thê thảm như xé tan vạn vật, rõ rệt vô cùng, tưởng như ở góc này đang phát sinh thảm án rùng rợn.

Ai cũng sợ không dám tới gần, chỉ có anh Dạ là đi tới đè bả vai gã, để gã không điên cuồng làm hại bản thân, tự giết chính mình.

Giằng co chừng 5 phút, người kia mới dần bình tĩnh lại.

Khuôn mặt luôn vặn vẹo dị hợm thế mà trở về bình thường, có thể thấy được ngũ quan rất đứng đắn.

Gã không có phản ứng nào khác, cứ nằm trên đất như vậy, tiếng hít thở nhẹ dần.

Những người khác sợ có án mạng, anh Dạ thò tay kiểm tra hơi thở, một lúc sau bảo: "Ngủ rồi."

Tất cả: "..."

Cái ông điên này làm loạn cả đêm, giờ lại thiếp đi như không, đúng là...

Bọn họ không biết hình dung suy nghĩ phức tạp hiện giờ của mình như thế nào, anh Dạ lại dứt khoát đứng dậy mang nốt những tên điên kia vào trong công viên.

Từng cảnh tiếp đó đúng là rúng động lòng người.

Bảo vệ có lá gan khá lớn, nếu không thì đã không trực ca đêm.

Họ không làm việc gì trái với lương tâm, cũng không tin ma quỷ, nhưng giờ mà còn không nhìn ra chuyện này có điều kì quái thì bao năm qua đầu óc chỉ để trưng. Ai nấy đều trắng mặt, sợ vô cùng, đến cả ánh mắt nhìn anh Dạ cũng trở nên hãi hùng, thấy hắn không giống người bình thường.

Đám công nhân vận tải ít nhiều cũng đoán được, nhưng vì họ thân thiết với anh Dạ nên lúc này cực kì tin tưởng hắn, không thấy sợ. Có người xanh mặt, rụt rè hỏi: "Anh Dạ, có phải trong này có gì đó không. Cảm giác... Quái quái."

Ban đầu còn tưởng mấy người này bị điên, nhưng giờ xem ra thì không phải bệnh, mà là... Trúng tà.

Anh Dạ có vẻ thả lỏng hơn trước. Hắn cười như không cười rút một điếu thuốc, đặt lên môi, ậm ờ nói: "Sao tụi mày nghĩ là nơi này quái?"

"Tao lại thấy là..." Hắn tìm từ: "Đây là một chỗ tốt, giống như nơi ẩn núp vậy."

Hắn nói câu này không có ý gì sâu xa, chỉ là trong đầu tự nhiên hiện lên từ hình dung, hắn thấy nó cũng phù hợp nên dứt khoát nói ra.

Nhưng vừa dứt lời, hắn bỗng thấy trước mắt tối sầm, sau đó bên tai vang lên âm thanh.

[Người chơi 088 phát hiện manh mối quan trọng trong phó bản, thỏa mãn điều kiện mở khóa thúc đẩy tiến độ nhiệm vụ!]

[Mở khóa một phần kí ức và điều kiện nhiệm vụ!]

[Tiến trình nhiệm vụ chung --- Giai đoạn đầu --- 87%]