Vũ Khí Hình Người

Chương 496: Phó Bản Ngàn Người (81)




Edit: Ry

Anh Dạ lạnh mặt, bỏ hết chuyện trong tay.

"Dẫn tao tới đó."

Quả nhiên bên ngoài đang rất hỗn loạn, cũng dễ dàng nhận ra ai là "thằng điên" trong lời kể. Bỏ qua bảo vệ mặc đồng phục chỉnh tề rất dễ phân biệt, cái tên đó quá bắt mắt, mặt mày dữ tợn, nhìn là biết tinh thần có vấn đề, chẳng trách bị cản ngoài cổng.

"Thằng điên" ăn mặc rách rưới, mắt đỏ quạch, con ngươi hơn trợn lên để lộ lòng trắng nhiều hơn, miệng ngoạc to, răng lợi cũng sắc bén, nhất là răng nanh trông rõ dài, không giống răng người.

Do miệng mở to, nước dãi mất khống chế chảy ra, dính thành sợi, còn thấy được cả chất lỏng màu hồng nhạt... Không biết là rách miệng hay là do cắn ai.

Anh Dạ cau mày, gọi điện báo cảnh sát, còn gọi cả cấp cứu. Gọi xong cũng vội vàng xông lên bắt người. Cái thằng tới báo tin không hề khoa trương, tên điên này sức cực lớn, lớn tới bất thường.

Theo lý mà nói, vật lộn với mấy người trưởng thành cùng lúc, kể cả có thắng đi nữa thì thể lực cũng phải tiêu hao. Nhưng tên điên này như có thể lực vô tận, anh Dạ đè gã xuống, cảm tưởng đầu tiên là giật mình.

... Tốn sức thật đấy.

Cũng may anh Dạ biết kĩ xảo vật lộn, đè được người xong lại dùng dây thừng buộc hàng lưu loát trói lại. Tay gã bị bẻ như bánh quai chèo, không thể động đậy. Thế mà tên điên kia vẫn như cá sống lên bờ, không ngừng bật nảy, trông rõ là dị.

Tay chân không thể cựa quậy mà vẫn không ngừng ủi mặt đất, dường như là muốn đi đâu đó.

"Gặp đúng mấy thằng điên..." Có người phàn nàn.

Anh Dạ cũng sầm mặt, không nói gì, tiếp tục trói mấy thằng điên khác lại.

Bọn họ giãy giụa kinh người, muốn chết muốn sống, trong đêm tối càng thêm quỷ dị.

Những người khác sợ hãi lẩm bẩm: "Bệnh này là bệnh gì? Có phải là bị dại không, hay là bệnh lạ..."

"Đừng nghĩ lung tung." Anh Dạ cốc đầu gã. Hắn thèm hút thuốc mà phải nhịn lại, chuyện trước mắt quan trọng hơn: "Đông Tử sao rồi?"

Đông Tử là người bị cắn, các bảo vệ khác cũng bị mấy tên kia cào, nhưng không thảm bằng Đông Tử bị cắn mất một miếng thịt.

"Tình trạng không tốt lắm..." Có người nhỏ giọng báo.

Anh Dạ lập tức đứng dậy đi kiểm tra tình trạng của nó, sợ không đợi được xe cứu thương tới, hắn quyết định chở nó đi bệnh viện. Tuy cũng lo lỡ trên đường có vấn đề gì thì không có thiết bị chữa bệnh, nhưng không đi thì không kịp mất.

Đám công nhân cũng hoảng. Theo lý mà nói đánh nhau bị cắn một cái, kể cả có cắn mất miếng thịt thì cũng không phải cái gì trí mạng, không chết được, đâu phải vỡ đầu. Nhưng tình trạng của Đông Tử thật sự làm họ sợ.

Lúc bẻ được mồm thằng điên kia, lôi nó ra khỏi tay Đông Tử, Đông Tử chỉ hít hà vì đau, chửi mấy câu rồi ra góc ngồi nghỉ. Không sát trùng, cầm chai nước khoáng rửa cho trôi máu, tính xong xuôi về nhà băng bó bôi thuốc rồi lội một chuyến tới cục cảnh sát, kiểu gì cũng phải đòi được tiền thuốc men.

Nhưng càng về sau nó càng im lặng, cứ ngồi đực ở đó như pho tượng.

Có người thấy lạ, tới đẩy nó một cái, còn đùa là ngủ mất rồi à. Đông Tử ngẩng lên, làm mọi người hết hồn.

Mắt nó đỏ quạch, đầy tơ máu, con ngươi như mắt cá vàng, lồi ra ngoài.

Người kia sợ tới nỗi tắt cả tiếng.

Đông Tử vừa thở hổn hển vừa bảo tim nó đập nhanh quá, cảm giác không thở nổi.

Mọi người hốt hoảng bảo nó ngồi nghỉ, mang nước các thứ. Đông Tử không nói gì nữa, chắc là sợ dọa tới anh em, một mực cúi đầu.

Không ai dám quấy rầy nó, nhưng cứ rờn rợn trong lòng. Một lát sau, họ thấy từ cái đầu đang gục xuống của Đông Tử chảy dãi... Tình trạng giống hệt mấy tên điên kia.

Thế là trong lòng không khỏi nổi trống.

Lúc anh Dạ tới, Đông Tử lại ngẩng lên, lúng búng nói chuyện với hắn.

Bộ dạng của nó lúc này càng quái dị. Mặt mũi vẫn nguyên xi, nhưng cảm giác như có cái gì đó đã thay đổi, nhìn qua trông càng giống thú, khiến người ta không thoải mái.

Nó bắt đầu nói ngọng, không che giấu được sự hoảng loạn: "Anh Dạ."

"Em cảm giác rất nóng lòng, rất muốn..." Nó thoáng ngừng, cuối cùng nhả ra: "Đánh người."

Anh Dạ không nói gì, vừa rồi hắn nghe rất rõ, hai chữ Đông Tử suýt nói ra không phải là đánh người, mà là...

"Ăn người".

"Có phải em bị bệnh truyền nhiễm rồi không? Có phải em sắp chết không?" Nó hỏi.

"Đừng nghĩ linh tinh nữa. Bọn kia có bệnh thì lây cho mày cũng phải mất mấy ngày, chứ mới có mấy phút sao phát tác được, mày tưởng là virus zombie à?"

Gió đêm thổi qua, anh Dạ đùa với nó một câu, nói xong mới thấy câu đùa này... Không đúng lúc cho lắm.

Nhưng có vẻ Đông Tử chưa từng xem phim zombie, không có cảm giác gì với trò đùa này, đần độn cười mấy tiếng.

Anh Dạ: "..."

Từ từ, sao có cảm giác đúng là...

Hắn không muốn nghĩ lung tung, đỡ Đông Tử đứng dậy. Nhưng bàn tay lẳng lặng đặt lên tay nó, vừa đỡ vừa đề phòng. Tư thế này rất nhẹ nhàng, Đông Tử có thể dễ dàng dựa sát vào hắn, nhưng nếu nó có hành vi lạ, hắn cũng có thể ngay lập tức đè nó xuống đất.

"Lên xe đi. Anh dẫn mày đi bệnh viện."

"Vâng."

Đông Tử ậm ờ đáp, đứng dậy khỏi bồn hoa ẩm ướt.


Nó từng bước đi theo anh Dạ tới cổng công viên, rồi đột nhiên đứng lại.

Trên mặt nó là vẻ cực kì rối rắm, biểu cảm hết sức quái dị, như thể người bị chia ra làm hai.

Một mặt là nó cực kì muốn tới chỗ đó, vẻ mong đợi pha lẫn khát vọng. Nhưng một mặt khác lại lộ rõ sự mâu thuẫn.

Không biết tại sao nó lại mâu thuẫn, sợ hãi tới vậy.

"Sao thế?"

"Kiểu như là tự dưng... Em không dám vào đó." Đông Tử do dự, sau đó quyết tâm: "Hay là anh Dạ lái xe ra được không? Em đợi anh ở đây."

Nhóm công nhân vận chuyển vừa rồi đã giúp bảo vệ bắt lại phần tử gây rối. Đối phương cũng nhớ ơn, đội an ninh chạy tới không ngừng bắt tay cúi đầu cảm ơn, mang nước các thứ, còn mời họ vào phòng bảo vệ nghỉ ngơi một lát, đợi cảnh sát đến rồi nói.

Chỉ có Đông tử bảo là vào trong bí bách khó chịu, muốn ở ngoài hóng gió, nên anh em mới ngại, đứng hết ở ngoài cùng nó, ngồi quanh mấy cái bồn hoa đầy đất cát.

Trong lòng anh Dạ bỗng xuất hiện một linh cảm quái dị.

Hắn là người dễ tính, cũng dễ thông cảm với đám anh em chạy hàng, chỉ cần yêu cầu của đối phương không quá đáng, hắn luôn đồng ý.

Một yêu cầu nhỏ từ người anh em đang bị thương, hắn tất nhiên không có lí do để từ chối, vào trong lái xe ra là được, có mấy bước chân thôi.

Nhưng lúc này, trong lòng hắn nảy sinh một loại linh cảm cực mãnh liệt ---

Linh cảm này nói rằng, nếu hắn không mang Đông Tử vào trong, hắn sẽ phải hối hận.

Chắc chắn sẽ hối hận.

Thế là anh Dạ cứng rắn kéo tay Đông Tử, vẻ mặt tuy vẫn rất khách sáo, nhưng đôi mắt thể hiện sự quyết liệt không cho phép kháng cự.

"Mày vào trong với anh đi."

Thường ngày Đông Tử rất nghe lời anh Dạ, cực kì sùng bái ông chủ nhỏ này.

Nhưng bây giờ tự dưng lại phản kháng, nó cứng rắn giật tay lại lùi ra sau, vừa lùi vừa lắc đầu hét "không".

Sắc mặt anh Dạ sầm xuống, không màng kháng cự của nó, liên tục lôi người vào trong.

Đông Tử không biết nghĩ gì, thế mà lại ra tay đánh anh Dạ. Hắn phản ứng rất nhanh, lập tức vặn ngược tay nó, khống chế người, Đông Tử còn ngoái lại chực cắn tay hắn.

Tình huống trở nên bất ổn. Những người khác thấy cả hai xô đẩy như sắp lao vào đánh nhau, sau đó thì đánh thật, vội vàng chạy tới cản.

"Nào nào, sao thế?"

"Đông Tử, mày tỉnh táo lại đi, sao lại đánh anh Dạ?"

"Anh Dạ, anh đừng so đo với nó. Chắc đầu óc nó không tỉnh táo..."

Bọn họ còn chưa nói dứt câu đã há hốc.

Đông Tử bị đè xuống đất, mà anh Dạ còn rất tàn nhẫn, cứ thế kéo lê nó vào trong công viên. Dáng vẻ hung ác này khiến cả bọn sợ run, không ai dám tiến tới khuyên.

Mà đáng sợ hơn cả là Đông Tử vừa rồi ngồi bệt một chỗ không nhúc nhích, bị bắt vào trong công viên thì cả người kịch liệt co giật, như bị động kinh.

Nhưng khác với động kinh là nó không ngừng la hét, nghe rất đau đớn, như thể bị ai đâm từng dao vào người. Một lúc sau thì bắt đầu ói ra máu. Nó bật người lên, không ngừng đập đầu xuống đất, như thể muốn đập chết bản thân, miệng tiếp tục điên cuồng gào rú.

Bộ dạng này quá kinh dị, ai cũng sợ. Anh Dạ đè nó lại, không cho Đông Tử tiếp tục hại mình. Thấy nó khổ sở như vậy, hắn không khỏi hối hận vì đã nghe theo trực giác đột nhiên xuất hiện kia ---