Edit: Ry
Tất nhiên y nhận ra Nguyên Dục Tuyết.
Đúng ra là Kiếm Thiên Sư chưa từng thấy khuôn mặt bên dưới khẩu trang, lần trước gặp nhau ở nhà hát, Nguyên Dục Tuyết cũng đeo khẩu trang. Thứ duy nhất y có thể thấy là làn da trắng như tuyết, những bộ phận khác đều bị che khuất.
Nhưng ánh mắt chạm nhau một cái, Kiếm Thiên Sư đã biết là cậu.
Là Nguyên Dục Tuyết.
Y chắc chắn, không thể nhận lầm. Chỉ có Nguyên Dục Tuyết chứ không thể là ai khác.
Cùng lúc đó, y thấy nhịp tim tăng dần, trở nên mãnh liệt...
Không biết là vì thấy mặt của Nguyên Dục Tuyết, hay là cảm giác quen thuộc kì lạ kia lại ồ ạt ập tới, nó bành trướng khiến trái tim y run rẩy, càng khiến y khó hiểu.
Kiếm Thiên Sư luôn có cảm giác mình đã từng gặp Nguyên Dục Tuyết.
Không phải là cách bắt chuyện vụng về như Giới Chu Diễn nói.
Nhưng vậy thì càng kì lạ... Vì có là ai, dù có đãng trí tới mấy, thấy mặt Nguyên Dục Tuyết thì cả đời cũng không thể quên được.
Kiếm Thiên Sư tự nhận trí nhớ của mình rất tốt. Nhưng ngoài sự quen thuộc bí ẩn kia, y thật sự không tìm ra được thông tin nào liên quan tới cậu. Y không biết họ từng gặp nhau khi nào, không nhớ hoàn cảnh nhân vật, không nhớ thời gian địa điểm. Mọi thứ đều mờ mịt như một giấc mơ, nên dù biết bản thân "trong sạch", mỗi lần nói ra y vẫn không tránh khỏi chột dạ.
Nguyên Dục Tuyết cũng thấy Kiếm Thiên Sư.
Hàng mi cong chớp chớp, khuôn mặt không có nhiều cảm xúc, bình tĩnh đối diện với y.
Trí nhớ của người máy chiến tranh còn tốt hơn con người, cậu vẫn nhớ thiếu niên đã có duyên gặp mặt ở nhà hát này... Nhưng ngoài cái đó ra thì không còn gì khác.
Đối diện với ánh mắt nóng bỏng của y, cùng với câu hỏi lộ rõ hoảng hốt, Nguyên Dục Tuyết bình thản đáp.
"Ừ."
Mọi thứ bỗng trở nên tĩnh lặng.
Vị đồ đệ lớn tuổi của Kiếm Thiên Sư hay Hành Lạc theo sau học hỏi kinh nghiệm đều cực kì lo lắng.
Họ vẫn nhớ lời dặn dò của Kiếm Thiên Sư.
Nhưng Kiếm Thiên Sư... Rõ ràng thả lỏng hơn hẳn trước đó. Trạng thái tổng thể có một sự biến hóa kì diệu, nhẹ nhõm hơn nhiều. Mũi kiếm gỗ chống lên đất cũng được thu vào vỏ.
Khác với động tác vờ như thu vào ban nãy, lần này là tra vào vỏ thật, dùng linh lực phong ấn nó, bình tĩnh khoác lên lưng. Nếu họ bị tấn công lúc này thì sẽ trở tay không kịp.
Hai người đều không biết phải nói gì.
Biểu hiện của Kiếm Thiên Sư, ban nãy vào tòa nhà có quỷ này còn khuyên bảo họ gặp cái gì cũng không được tiếp cận, không được tin tưởng, giờ gặp mỹ nhân lại, hầy...
Bọn họ còn không đầu hàng nhanh bằng y!
Hành Lạc có cảm giác buồn bực kiểu như "chúng thần đang chờ tử chiến, cớ gì bệ hạ lại đầu hàng?"... Tuy là lập trường của hắn cũng chẳng kiên định hơn là bao.
Kiếm Thiên Sư lên tiếng: "... Cảm ơn cậu. Cậu đã giải quyết phiền phức trong đó đúng không? Cũng không lạ."
Nguyên Dục Tuyết không thấy mình có gì cần được cảm ơn, cậu chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
... Có vẻ như mỗi nhân loại cậu gặp đều rất khách khí.
Thiếu niên bèn đáp: "Không cần cảm ơn. Đây là trách nhiệm của tôi."
Kiếm Thiên Sư đã được chứng kiến bản lĩnh của Nguyên Dục Tuyết, biết thân phận cậu thần bí, rõ ràng không có dính dáng gì tới Huyền Môn, nhưng hiểu biết, sức mạnh còn cao thâm hơn mình. Thêm nữa là cực kỳ cao thượng, lần trước đã ra tay cứu y, lần này cậu cứu những vị khách kia cũng là bình thường.
Nếu là tà ma Nguyên Dục Tuyết không giải quyết được thì e là y cũng không có chỗ ra tay. Chẳng trách la bàn không tìm được tung tích ma quỷ, hóa ra là... Kiếm Thiên Sư gật đầu, sau đó hỏi: "Bên trong còn cá lọt lưới không?"
Nguyên Dục Tuyết mạnh thật, nhưng để "dọn dẹp" thì không cần chỉ mạnh, vì nó rất phiền. Có một vài tà ma có sức mạnh rất nhỏ, nhiều Thiên Sư sẽ bỏ lỡ chúng, nhưng với người bình thường thì phiền toái chúng mang lại không nhỏ chút nào.
Nguyên Dục Tuyết lắc đầu: "Không."
Kiếm Thiên Sư cũng không nghĩ nhiều: "Ừ."
Y không ngờ "không" của Nguyên Dục Tuyết là không còn, là hết sạch, một con quỷ cũng không thoát khỏi sự truy sát của cậu.
Mà hai người đứng sau Kiếm Thiên Sư cũng nghe rõ ---
!
Hóa ra thân phận của người đẹp lại không hề đơn giản. Họ có ngu cũng nghe ra được là Nguyên Dục Tuyết có linh lực cực mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả vị cao nhân này!
Một mình cậu, không tốn một binh một tốt đã giải quyết được ác quỷ tụ tập ở nơi dày đặc sát khí này, thực lực thật đáng sợ...
Hành Lạc có một sự thất vọng khó tả, không rõ là vì mình mất cơ hội học hỏi kinh nghiệm, hay là vì biết mình không thể có cơ hội tiếp xúc với Nguyên Dục Tuyết...
Hiểu lầm được hóa giải, Kiếm Thiên Sư không chặn đường nữa, để nhóm thanh niên vô tội ra ngoài.
Đám nhân viên đứng chờ ở đằng xa. Do không rõ tình huống, hầu hết đều đã về nhà, những người ở lại đều là nhân viên chủ chốt, hoặc là người biết chuyện escape room có quỷ.
Họ nhớ vị Thiên Sư kia nói chuyện khó giải quyết phải để cao nhân tới, nhưng cao nhân tới chưa vào trong hàng yêu trừ ma đã lại đi cùng với một nhóm người ra ngoài, không khỏi thắc mắc ---
Có vài người trí nhớ tốt lập tức nhận ra, đây là mấy vị khách trước đó mất tích mà?
Rồi khó hiểu, cao nhân ra tay nhanh vậy sao, không mang dụng cụ hàng yêu phục ma gì, cách sơn đả ngưu, nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi?
Cơ mà họ cũng không có thời gian để nghĩ nhiều. Ban nãy cách khá xa, nhìn không rõ lắm, chỉ loáng thoáng thấy có một người rất đẹp... Ngũ quan không rõ, cứ nhòe nhòe, nhưng mà da rất trắng, tóm lại là đẹp, làm họ không dời mắt nổi.
Tới khi người nọ lại gần, cả đám không nhịn được tập trung vào Nguyên Dục Tuyết, không còn tâm tư nghĩ chuyện khác. Những thấp thỏm lo lâu, căng thẳng sốt ruột trước đó chợt tan biến, chỉ còn lại một ý nghĩ rất đơn giản ---
Sao người này lại đẹp như vậy chứ.
Cả đám ngẩn ngơ. Tiếng điện thoại của một quản lý đột nhiên vang lên, anh ta vô thức nhấc máy, lơ đễnh đáp "ừm, ừ, à à" mấy tiếng rồi mới sực tỉnh, quay sang hỏi:
"À, thế, có, có ai bị thương không?"