Edit: Ry
Lời nói đẫm vị giết chóc, vẻ mặt thiếu niên lại dửng dưng như không. Như thể cậu chỉ đang giương mắt hỏi người bên cạnh hôm nay đi ăn chỗ nào ---
Đây tất nhiên không bình thường!
Đùa hả!
Nhóm thanh niên đờ đẫn.
Những lời vừa rồi hoàn toàn không phù hợp với ấn tượng của họ về Nguyên Dục Tuyết...
Bầy quỷ cũng ngây ra, khuôn mặt dữ tợn căng lên, thật sự bị uy hiếp. Nhưng giây sau đã giận không thể át, từng luồng khí đen tụ tập lại, từ đó vươn ra vô số tay chân, cả ngàn khuôn mặt. Chúng phát ra tiếng tru tréo giống hàng ngàn người đang giãy giụa, lại như tiếng châm chọc chê cười.
Vô số âm thanh chồng chất, cùng với tiếng của một cá thể đặc biệt thông qua các cơ thể khác nhau phát ra ---
"Vậy để xem là mày giết tụi tao, hay là tụi tao ---"
Âm thanh quái dị như thủy triều ập tới từ bốn phương tám hướng, cho dù bịt tai vẫn bị bắt phải nghe.
"--- Ăn mày."
"Ăn mày!"
"Ăn mày!"
Từng tiếng như đâm thẳng vào linh hồn, khiến tâm thần người nghe bất ổn, hoảng hốt sản sinh ra khủng hoảng và đau đớn.
Những người đứng quanh Nguyên Dục Tuyết đều bị ảnh hưởng.
Mặt Tiểu C trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, nhưng cô không lại không chạy. Tay run rẩy kéo ống tay áo Nguyên Dục Tuyết, gập người như bị thứ gì đè lên lưng: "Chạy mau..."
Cô lộ vẻ đau đớn, đôi môi tái nhợt bị cắn ra màu đỏ tươi.
Không chỉ có Tiểu C, những người khác cũng chịu ảnh hưởng. Thỏ nhắm mắt, vẻ mặt khó coi; Tần Mông gồng nửa người trên, hiển nhiên cũng rất khó chịu ---
Đám thanh niên mặt trắng bệch đối diện với cái mặt quỷ đỏ lét.
Trong bóng tối, từng khuôn mặt cứ trồi lên, nhìn chằm chằm đám Nguyên Dục Tuyết.
Không ai biết chúng xuất hiện khi nào, hay chúng vốn ở khắp mọi nơi, âm thầm rình mò người sống từ đầu tới giờ.
Tiếng lạo xạo truyền ra từ tất cả các cửa trong phòng quan sát, những cánh cửa dẫn tới các không gian kì lạ khẽ hé ra một cái khe, sau đó lục tục có quỷ bò ra.
Chúng có muôn hình vạn trạng, những người này dù cho xem đủ loại phim kinh dị vẫn bị đả kích thị giác dữ dội ---
Bởi vì trong đó có... "Người", với ngoại hình giống hệt họ, chỉ là có biểu cảm kì dị.
Hay đúng hơn là quỷ.
Chúng như bị rút mất xương cốt, nhúc nhích bò ra khỏi cửa giống thứ côn trùng.
Con người không thể làm được hành động này.
Đống "bọ" kia ngẩng lên, đối mặt với họ, thế mà ngoác miệng cười dị hợm.
Người chơi xanh mặt, mơ hồ ý thức được, nếu bọn họ bị giữ lại đây thì lũ quỷ tha ma bắt này sẽ được ra ngoài thay thế họ.
Đến lúc đó không chỉ có họ mất mạng, mà người thân, bạn bè cũng sẽ bị thứ này hại chết. Một viễn cảnh tương lai đáng sợ nhắm mắt là có thể tưởng tượng ra.
Dường như tất cả ma quỷ ở thế giới này đều tập trung hết ở đây --- Chúng bị chọc giận rồi.
Những cái nhìn ác độc đâm vào Nguyên Dục Tuyết và đám thanh niên, họ biết chắc là chỉ cần tìm được cơ hội, những ác ý đó sẽ xé tan họ thành mảnh nhỏ.
Tiểu C cảm giác nhiệt độ cơ thể nhanh chóng xói mòn, tay chân lạnh run, cơn khủng hoảng bao trùm lấy cô.
Cô không biết phải đối mặt với những cái nhìn khủng bố đó như thế nào, luống cuống... Trước ngày hôm nay, cô chỉ là một người bình thường với cuộc sống yên bình, không hề biết ma quỷ có tồn tại.
Những thứ này đều vượt quá ngưỡng giới hạn.
Một bàn tay mát lạnh trùm lên mắt cô.
Bàn tay ấy có những ngón thon dài tinh tế, rõ ràng là đôi tay có thể xé xác quỷ, lòng bàn tay lại rất đỗi mềm mại.
Không có hành động dịu dàng nào khác, Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng che mắt Tiểu C. Cậu tự nhiên như thể đây không phải hành động an ủi, chỉ là tiện tay thôi.
Đến ngữ điệu cũng bình thản như nói chuyện hàng ngày: "Các người dọa cô ấy."
--- Thật ra là không chỉ dọa mỗi Tiểu C.
Nhịp tim của những người khác đều dồn dập, vượt qua số liệu tiêu chuẩn của nhân loại.
"Dọa?"
Cách dùng từ của Nguyên Dục Tuyết trêu cho lũ quỷ nhảy cẫng.
"Ha ha, hì hì —— "
"Sao lại là dọa? Bọn tao chỉ muốn lột da, rút xương, hút thịt, uống máu..."
Những âm thanh bén nhọn ngày càng hưng phấn, "mặt người" lơ lửng trong đống khí đen cũng vọt về phía đám Nguyên Dục Tuyết ---
Lột da rút xương, hút thịt uống máu.
Sinh vật nguy hiểm uy hiếp tới con người cần phải bị tiêu diệt.
Sinh vật nguy hiểm gây cản trở tới nhiệm vụ cũng cần phải bị tiêu diệt.
Dù là người máy chiến tranh, thực tế Nguyên Dục Tuyết lại không hiếu chiến. Để tiết kiệm năng lượng, cậu thậm chí còn chuộng hòa bình hơn rất nhiều người chơi.
Lí do khiến Nguyên Dục Tuyết phải ra tay không có quá nhiều, đám thể ý thức phi nhân loại này ---
Một đạp hai cái.
Những cái mặt quỷ kia xông tới chực cắn xé Nguyên Dục Tuyết, thiếu niên không buồn nhúc nhích. Tay trái tiếp tục che mắt cho Tiểu C, tay phải xòe ra. Ngón tay giơ giữa không trung, không tới một giây đã nhẹ nhàng nắm lại.
Một thanh đao xuất hiện trong tay cậu.
Thanh đao ấy có phần lưỡi sáng như tuyết, thấm đẫm khí lạnh.
Vũ khí bình thường vô dụng với quỷ, nên dù cảnh này hơi lạ, cũng không cản bầy quỷ tiếp tục xông tới.
Thậm chí là có con phát hiện Nguyên Dục Tuyết không tầm thường thì lại càng muốn ăn thịt cậu để tẩm bổ hồn thể của mình.
Lúc trong nhà kho, Nguyên Dục Tuyết đã từng giết những con quỷ đóng giả làm người. Nhưng một phần là "sở trường" của chúng không phải tấn công, yếu không khác gì người bình thường, nên lũ quỷ không thấy vấn đề gì. Một phần khác là khi đó tính hết cũng không tới 10 con quỷ, làm sao mà hung hãn được bằng mấy ngàn lệ quỷ của quỷ vực này tập trung lại.
Cho đến khi Nguyên Dục Tuyết vung đao, đao khí bắn ra lập tức xoắn nát "mặt người" vồ tới, máu thịt khói đen tung tóe, một giây sau lại bị thứ gì mổ xẻ triệt để, biến thành màn sương tràn lan.
Rồi biến mất.
"..."
Bầu không khí chìm trong tĩnh lặng.
Thiếu niên làm ra hành động tàn nhẫn này vẫn hờ hững che mắt cho Tiểu C.
Một cảnh là thiếu niên mảnh mai xinh đẹp như cành liễu, một cảnh là Diêm La đáng sợ vung tay có thể giết chết mấy trăm quỷ quái. Hai loại khí chất trái ngược lại kì diệu mà dung hòa trên một người.
Nguyên Dục Tuyết dửng dưng như không, thu hồi bàn tay đang che mắt cho Tiểu C.
"Nhắm mắt lại." Cậu nói.
Chất giọng lạnh lẽo như tiếng ngọc kêu, cũng nhẹ nhàng tựa tuyết rơi.
Người xung quanh không khỏi rùng mình. Không biết là vì cú sốc thị giác quá lớn, hay do bản thân vốn tin Nguyên Dục Tuyết, họ vô thức nghe cậu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ---
Tần Mông mở mắt ra.
Gã nhăn nhó nghĩ, tại sao mình cũng nhắm mắt vậy?!
Sau đó cạn lời nhìn mấy đứa bạn xung quanh... Tại sao tụi mày cũng nhắm?
Lũ không có tiền đồ!
Câu vừa rồi đúng là Nguyên Dục Tuyết chỉ nói với Tiểu C, cậu hơi thắc mắc khi thấy những người khác cũng nhắm mắt, nhưng không hỏi.
Cánh tay được giải phóng, Nguyên Dục Tuyết phủi đi quỷ khí bám trên đao. Được năng lượng gột rửa, Phá Hồng Mông lại sáng như mới, rãnh máu* khắc trên thân đao toát ra sự nguy hiểm tột cùng.
*rãnh máu là 1 bộ phận của dao găm có tác dụng cân bằng, giảm trọng lượng và giúp dao bền hơn. Ngoài ra thì nó còn khiến không khí tràn vào vết thương giúp rút máu kẻ địch nhanh hơn.
Khi đôi mắt đen nhẹ nhàng giương lên, chính diện với "con ngươi" do vô vàn quỷ quái hợp thành, cùng với sương đen bao trùm sau lưng chúng.
Vừa rồi là phòng ngự, lần này mới là chủ động công kích.
Nguyên Dục Tuyết gật gù ---
Ở đây hết rồi à?
Cũng tốt, đỡ phải tìm.
Tác giả có lời muốn nói:
Lần đầu tiên thấy tự đóng gói cả bản doanh dâng lên.jpg