Edit: Ry
Hành động quái gở của đám quỷ khiến các người chơi vốn đang ủ dột bị...
Hoang mang.
Là cái kiểu hoang mang phải gãi đầu gãi tai, khó mà căng thẳng cho được.
Tiếng con quỷ trở nên âm u đáng sợ hơn, như gió độc thổi qua cổ, sởn hết gai ốc: "Chuyện này không liên quan tới mi --- Cũng không phải việc mi được phép biết!"
Tần Mông: "..."
Gã càng bực. Tụi mày không thể quay mặt sang đây nói chuyện được à?
Nhưng vẫn phối hợp ngậm miệng, thậm chí làm tư thế mời hết sức tao nhã, nhường sân khấu biểu diễn cho chúng.
Sau câu bác bỏ kịch liệt của con quỷ, không ai lên tiếng nữa.
Bầu không khí tĩnh lặng như chết.
Các người chơi không ra, bọn quỷ cũng không có bước kế tiếp.
Hai bên cứ đứng im tại chỗ như vậy, cứng đờ trong không gian chật hẹp, để lại những bóng lưng vắng vẻ. Sự lúng túng ngập tràn, càng lúc càng đậm theo thời gian dần trôi ---
Cho đến khi Nguyên Dục Tuyết lên tiếng: "Trò chơi đã kết thúc. Họ có thể đi chưa?"
"Họ" mà cậu đang nhắc tất nhiên là chỉ những người đã chiến thắng trong trò giẫm bóng.
Không biết có phải là căng thẳng quá nên bị ảo giác không, đám thanh niên dường như nghe được tiếng thở phào vang lên từ trong góc... Kiểu cuối cùng cũng có bậc thang để đi xuống.
Người chơi: "..."
Chắc là ảo giác rồi.
"Tất nhiên rồi." Đám quỷ đồng thanh, đủ chất giọng hòa trộn vào nhau như thể một linh hồn dùng các cơ thể khác nhau phát ra, cực kì đều: "Nhưng mi phải vĩnh viễn ở lại đây với chúng ta."
Chúng nói vậy khiến các người chơi vốn đang nhẹ nhõm lập tức sầm mặt ---
Bọn quỷ lặng lẽ đứng sát vào tường hơn chút.
Không phải chúng sợ cơn giận của lũ người yếu như sên kia, mà là...
Sự tồn tại hãi hùng nọ dường như trở nên bất ổn, càng thêm nguy hiểm.
Bọn họ nghe được Nguyên Dục Tuyết trả lời... Giọng thiếu niên rơi bên tai như mảnh tuyết tan, lành lạnh, vừa hay hạ nhiệt cho cơn giận, khiến người ta lí trí trở lại.
"Tôi hiểu rồi." Cậu bình thản cảnh cáo: "Đừng giở trò nữa."
Làm đi.
Đã đến lúc chúng phải mở ra cánh cổng về thế giới thực.
Màn sương quỷ quyệt ở thế giới ma quái này cuối cùng cũng bị vén lên.
Đây coi như là khế ước đã hoàn thành?
Lũ quỷ không khỏi thất vọng... Không có oán hận, tuyệt vọng, giận hờn như trong tưởng tượng của chúng, càng không có chém giết lẫn nhau hay sụp đổ tan vỡ. Những tiêu cực này là chất dinh dưỡng chúng thèm khát nhất. Tất cả cứ im lặng quyết định người hi sinh cuối cùng, kém xa sự hoành tránh lâm li mà chúng tưởng tượng.
Nhưng vì đưa tiễn tồn tại đáng sợ kia, chúng khôn ngoan không cò kè.
Vết máu kì dị chậm rãi bò từ sàn lên tường, rồi leo tiếp lên trần nhà. Nó thong thả chảy xuôi trên trần như thể đang tuần hoàn theo quy luật chặt chẽ nhất, hình thành một nhánh sông nhỏ, dần dần chảy tới một cánh cửa.
"Mở nó ra." Lũ quỷ nói.
--- Đó là lối dẫn tới một thế giới khác.
Trong phòng giám sát có rất nhiều cửa dẫn tới những địa điểm khác nhau, trong số chúng còn có những cửa vừa được người chơi sử dụng. Tất nhiên là đến cuối đã chứng minh chúng dẫn tới cùng một căn phòng.
Cánh cửa này vừa hay là cái chưa từng được mở.
Bên trong cũng không phải "sinh lộ" tỏa ánh sáng như trong tưởng tượng, không giống cánh cổng dẫn tới Thiên Đường tràn đầy hoa nở chim ca. Nó đen ngòm, tĩnh mịch, không thấy được gì. Nó giống như mọi cánh cửa khác, không có gì đáng chú ý, thậm chí còn như cửa dẫn tới Địa Ngục.
Đám thanh niên liếc nhau cái, không nhúc nhích.
Thế là lũ quỷ lại khàn khàn cười, tiếng cười bén nhọn như mang theo dao.
Chúng đã tìm lại trạng thái, khinh miệt nhắc nhở: "Không cần phải sợ đâu nhân loại --- Chúng ta thề với quy tắc rằng đó là con đường chính xác."
Lũ quỷ cho rằng đám người này đang sợ hãi trước con đường chưa biết, hoặc là sợ bị chúng lừa cho bỏ mạng. Kiểu như là người được chọn phải hi sinh mới là người sống sót, còn người được thả đi đều sẽ gặp kết cục tử vong chẳng hạn.
Quỷ sẽ lừa người. Nhưng chúng sẽ không ca ngợi phẩm chất thiện lương của con người, sẽ chỉ cổ vũ họ tự giết lẫn nhau, nên không cần phải lừa ở phương diện này.
Huống hồ chúng còn bị quy tắc quản thúc.
Đám người này còn nhát hơn chúng tưởng, hứa hẹn tới vậy rồi bọn nó vẫn đứng im không dám đi --- Chắc là muốn xem ai sẽ là kẻ dò mìn.
Các người chơi không nhúc nhích. Nhưng nguyên nhân chẳng phải vì nhát gan như bọn quỷ tưởng... Ánh mắt của tất cả phức tạp tập trung vào Nguyên Dục Tuyết.
Khó mà nói là áy náy hay là không cam lòng, tựu chung là họ không muốn cứ thế rời đi.
Rõ ràng đường sống đang ở ngay trước mắt, lại không ai dám tiến lên --- Tình huống thật kì lạ.
Nguyên Dục Tuyết cũng nhận ra.
Cậu quay sang nói với Thỏ ở gần nhất.
Thỏ: "Tôi thấy như vậy không được."
Thỏ lại lạnh te đáp.
Đây là lần đầu tiên cô quả quyết từ chối yêu cầu của Nguyên Dục Tuyết. Thỏ còn quay phắt đi, không nhìn thiếu niên, tránh cho nội tâm mình dao động. Cô nghiến răng: "Tôi vốn rất tin tưởng cậu, nhưng Nguyên Dục Tuyết... Trải qua những việc vừa rồi, tôi phát hiện quá tin cậu cũng không ổn... Cậu vốn không đặt bản thân vào mắt."
Nguyên Dục Tuyết ngẩn ra, Thỏ cực nhanh bổ sung: "Cho nên tới khi đảm bảo cậu thật sự có thể an toàn rời khỏi nơi này, tôi sẽ không đi đâu hết."
Bọn quỷ lặng lẽ nhìn sang.
Thái độ của Thỏ hết sức kiên quyết, mà Nguyên Dục Tuyết lại không biết cãi cọ lí luận để thuyết phục con người.
Phản ứng của những người khác cũng giống Thỏ.
Thiếu niên luống cuống đứng tại chỗ, phát hiện tình huống không phát triển thuận lợi như mình tưởng, vô thức đưa mắt nhìn người mình tin tưởng nhất ---
"Giới Chu Diễn." Cậu gọi.
Giữa họ luôn có một sự ăn ý thầm lặng, Giới Chu Diễn sẽ luôn là người phối hợp tốt nhất với cậu. Có điều lần này được thiếu niên nhìn đầy trông mong, hắn nghiêng đầu, khuôn mặt sắp hiện lên dấu "?".
Hai người chớp mắt nhìn nhau.
Rồi như thể biết Nguyên Dục Tuyết muốn nói gì, một giây sau hắn mở miệng.
"Anh hiểu." Hắn khẳng định: "Em ở đâu anh sẽ ở đó."
So ra thì hắn là người nhẹ nhàng nhất trong trò chơi này. Con người bị giữ lại ở lãnh địa của ma quỷ đúng là chuyện sống không bằng chết, Giới Chu Diễn thì chẳng thấy chỗ này có vấn đề gì, thậm chí còn nghĩ không có đám người chướng mắt kia cũng tốt.
Hắn trời sinh đã quen với hoàn cảnh như vậy.
Nơi có Nguyên Dục Tuyết mới là nhân gian của Giới Chu Diễn.
Cho dù hắn có bất mãn thì cũng chỉ là bất mãn với bọn quỷ cứ luôn ngấp nghé cậu.
Còn việc ở lại đây thì hắn không có ý kiến gì.
Nguyên Dục Tuyết: "...?"
... Nhưng mà ý của cậu đâu phải thế?
Chương sau
___________________________
Thật ra thì cái phó bản này nó cũng không dài đâu, mẻ Tật bôi chữ xong cắt chương ra nhỏ thôi vì tắc văn á, chứ coi như 150 chương đi thì thực tế hết 100 chương là 2k chữ rồi, edit xong là còn khoảng 1k2 1k3 gì à =))))))))))) Để đỡ mang tiếng là cắt raw chém gió thì mẹ Tật cũng viết đểu lắm, chuyên gia dùng mấy cái dấu ---- hoặc ... này để ăn thêm chữ, rồi thì thêm một đống từ vô nghĩa để bôi. Ví dụ "nói chuyện", mẻ sẽ phải đế thêm là "nói chuyện bình thường" "thản nhiên nói", 10 câu có 8 câu là "bình tĩnh nói", rồi lần nào tới Nguyên Dục Tuyết cũng phải "rủ mắt", "hàng mi rủ xuống", "da trắng như tuyết", "mắt đen", "xinh đẹp". Chưa kể liên tục để tên nhân vật, không có thay đại từ nhân xưng, ví dụ 10 đoạn Nguyên Dục Tuyết thì chỉ có chừng 1-2 đoạn mẻ thay là "cậu" thôi.
Độc giả đọc mệt 1 thì t edit mệt gấp 10 với văn bà này =)))))))))) Kiên trì tới giờ hoàn toàn bằng vào nghị lực phi thường và tiếc vì lỡ lết tới đây rồi chẳng lẽ lại drop =3= Với cả cái kết nó hợp gu t nữa, chắc t sẽ làm 1 bài giải thích ở cuối truyện để giải nghĩa vài chi tiết và plot bộ này không người ta lại bảo editor chán đời muốn con dân chán theo nên edit một bộ vừa lê thê vừa xàm =))))))))))))) Thề là plot nhân văn, có văn của mẻ tác giả là xàm thôi :(
Lảm nhảm thế là để hi vọng anh em stick with me till the end chứ t oải lắm rồi á =))))))))))))))))))
P/S: Buồn cười chứ thấy bài xin review trong đmmh, xong có mấy bạn chê tác giả tả lắm quá đọc mệt, đù má không phản bác được luôn vì mỗi lần t mở QT lên t cũng phải vận công làm n bài chửi bà này văn tiểu học rồi mới bắt đầu edit =)))))))))))))))))))))))))