Vũ Khí Hình Người

Chương 469: Phó Bản Ngàn Người (54)




Edit: Ry

Căn phòng trước mặt... Quá quen thuộc.

Không phải là Thỏ có trí nhớ vượt trội, đơn giản là vì cô vừa mới từ một căn phòng giống hệt như vậy bước qua. Bài trí của căn phòng này gần như là phục chế phòng giám sát ban nãy!

Chỉ thiếu vài cánh cửa trên tường, còn đâu đến cả màn hình giám sát cũng được đặt ở góc độ giống hệt.

Màn hình đen kịt, biểu hiện đang trong trạng thái không hoạt động, bóng loáng đến mức có thể phản chiếu khuôn mặt mờ mịt của cô lúc này.

Không biết phải hình dung thế nào, Thỏ cảm thấy... Rất lạ.

Kiểu như là cô chưa từng rời khỏi căn phòng kia vậy.

Trong phòng bày mấy cái ghế, tất nhiên không có ai ngồi, ngoài ra thì không còn vật nào khác.

Từ khi đặt chân vào đây, Thỏ vẫn luôn duy trì cảnh giác. Cô không biết là trò chơi tử vong mang tên "giẫm bóng" đã bắt đầu chưa, nhưng quá im ắng, một động tĩnh cũng không có.

Cô đi tới thử mở cửa, tất nhiên là đã khóa.

"...."

Thời gian dần trôi đi, Thỏ một mực duy trì trạng thái căng thẳng cao độ. Thậm chí cô nghi ngờ mình đã rơi vào cạm bẫy tra tấn tinh thần, đối phương muốn dùng phương thức này để làm ý chí cô tan rã... Dị biến cuối cùng cũng xảy ra.

Màn hình giám sát đen kịt đột nhiên sáng lên, chỉnh tề hiện màu đỏ tươi.

Thỏ gần như ngừng thở, nhìn chằm chằm biến hóa trên đó. Lúc này, màn hình đỏ tươi hiển thị hiệu ứng rất sống động, như là máu chảy xuống, cuối cùng để lại vài con chữ to.

"Trò chơi chính thức bắt đầu".

Thỏ lo lắng cuộn ngón tay, phát hiện hình ảnh trên màn hình lại thay đổi, mấy dòng chữ kia chuyển thành góc quay 360 độ, quay toàn cảnh căn phòng... Thỏ nhìn thấy chính mình ở từng góc độ.

Cô thấy mình cau mày, môi trắng bệch, người căng cứng, rõ ràng là tư thế sẵn sàng để chiến đấu... Thỏ có thể thấy được từng biến hóa trên khuôn mặt, nói thật thì cảm giác này rất dị.

Rồi cô phát hiện chuyện còn quái dị hơn. Thỏ ngẩng phắt lên ---

Không có gì hết.

Cô nín thở, vội nhìn về phía màn hình giám sát.

Mắt thường không thấy gì, nhưng nhìn vào thế giới mà camera quay lại thì có sự khác biệt rất lớn.

Một cái camera với góc quay kì dị từ dưới lên, quay được trần nhà, đồng thời phản ánh lại lên màn hình.

Trên màn hình xuất hiện một dấu chân máu rõ rệt.

Dấu chân máu vẫn đứng im trong góc, nhưng Thỏ đã theo bản năng tránh xa ---

Đó là...

Quỷ?

Thỏ nhớ tới điều kiện để quỷ bắt người trong trò chơi.

Cô theo bản năng nhìn lên bố trí đèn trong phòng, lại nhìn cái bóng dài bất thường của mình, lập tức đoán ra điều kiện để chiến thắng.

Không được để nó giẫm vào bóng.

Mà lúc này, dấu chân máu trên màn hình bắt đầu chuyển động.

Điều khiến Thỏ bất ngờ là con quỷ này có vẻ không được nhanh nhẹn lắm. Nó hành động khá chậm, nên dù hơi khó để vừa quan sát màn hình theo dõi hướng đi của dấu chân, vừa quan sát vị trí tương ứng ngoài đời, nhưng cũng không khó tránh lắm.

Thậm chí dấu chân thỉnh thoảng sẽ còn đi tới những góc trống, giúp Thỏ tránh được rất nhiều nguy hiểm, "thả diều"* ở một khoảng cách tương đối an toàn. Dù có bị nó tấn công thì chắc chắn cô cũng kịp chạy, cam đoan sẽ không bị nó bắt kịp.

*thuật ngữ game, tiếng Anh là kite. Ý là di chuyển liên tục để giữ cho kẻ địch ở khoảng cách nhất định, không bắt được mình.

Không khó.

Nhưng chính vì nó không khó, thậm chí không mấy nguy hiểm, lại khiến Thỏ cau mày. Cô có cảm giác mình đã bỏ sót gì đó... Căn cứ vào bộ mặt xấu xa của đám "người" kia, chẳng lẽ trò chơi này thật sự dễ như vậy?

Trong lúc Thỏ suy tư, cô nghe được một tiếng phụt, màn hình giám sát bỗng tối om.

Thỏ lập tức toát mồ hôi. Cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn trần nhà ---

Không có, không có gì hết.

Nó không cung cấp thông tin gì cho cô.

Thỏ không rõ là trò chơi đã kết thúc hay gì, trong lúc cô do dự không biết nên làm sao, chừng khoảng một phút sau, màn hình lại sáng lên --- Thỏ đang gắt gao theo dõi biến động của màn hình lập tức đổ mồ hôi lạnh, dứt khoát lùi lại vài bước, quay người chạy đi.

Màn hình hiển thị cho thấy dấu chân chỉ cách cô có một bước, nó chỉ còn một bước là có thể dễ dàng giẫm lên bóng của cô.

Thỏ hiếm thấy mà hốt hoảng, bắt đầu thở dốc. Chính vào lúc cô bắt đầu chạy, dấu chân máu trên màn hình cũng điên cuồng đuổi theo.

Thỏ tiếp tục theo dõi giám sát để điều chỉnh hướng chạy của mình, kéo giãn khoảng cách.

Không đúng lắm.

Cô vẫn không bị quỷ bắt kịp, nhưng mồ hôi dần thấm ướt lưng áo.

Giám sát đột nhiên biến mất là để tăng thêm độ khó à?

Lúc không có giám sát, cô phải dựa vào vận may để phát hiện hành tung của con quỷ, tránh đi nó?

Nhất định là phải có nhiều cách hơn ---

Đại não bắt đầu vận hành cao độ, ác mộng một lần nữa tiến đến.

Màn hình giám sát dùng để cung cấp thông tin lại tắt phụt, Thỏ khựng lại một giây rồi tiếp tục chạy. Cô chạy vòng quanh phòng, uốn lượn không theo quy tắc nào, muốn dùng cách này để né tránh sự truy đuổi của con quỷ.

Thời gian để suy nghĩ quá ít, dù là Thỏ cũng không nghĩ ra được trong tình huống không thể nhìn thấy quỷ thì phải làm sao để tránh nó. Chỉ đành dùng cách thức vụng về này, để mình khó bắt hơn một chút.

Thỏ thầm nhẩm tính thời gian màn hình giám sát tắt... Lần trước cô quá bối rối nên không kịp tính, nhưng ước chừng 1 phút.

Lần này Thỏ bình tĩnh hơn, nhưng trái tim cũng càng thêm nặng nề. Vì tính xong, cô xác định thời gian giám sát đóng là 1 phút 30 giây.

Chênh lêch không nhiều lắm, nhưng Thỏ có cảm giác... Lần này thời gian giám sát đóng dài hơn trước.

Có lẽ sẽ càng dài.

Màn hình lại sáng lên, lần này dấu chân máu cách cô rất xa.

Thỏ không dám lơ là... Nhưng nội tâm không ngừng giày vò.

Trò chơi đuổi bắt này khi nào mới kết thúc?

Cô có cảm giác nó không thử thách thể lực hay trí tuệ, mà là tập trung vào... Vận may.

Thỏ nhanh chóng chào đón lần giám sát tắt tiếp theo.

Lần này nó tắt 2 phút.

Trong 2 phút đó, mỗi giây Thỏ đều cảm giấy vô cùng giày vò.

Diện tích căn phòng không lớn, bị quỷ giẫm bóng dường như chỉ là vấn đề thời gian.

Chẳng lẽ không còn phương pháp nào để phản kháng sao?

Thỏ lo lắng cắn móng tay, đôi mắt ẩn bên dưới mái tóc đen đỏ lên.