Vũ Khí Hình Người

Chương 461: Phó Bản Ngàn Người (46)




Edit: Ry

Thỏ: "..."

Thỏ chỉ muốn trợn ngược mắt lên.

Lừa mấy người thí mạng? Cần thiết à? Rảnh quá hóa rồ hay gì mà chơi cái trò giết hại lẫn nhau?

Cái này hoài nghi cái kia do dự, thích hạnh họe vậy sao --- Mà kết quả này còn là do Nguyên Dục Tuyết mạo hiểm tính mạng thử ra. Lo lắng thì cũng bình thường thôi, nhưng nói cái kiểu đó thì khác nào tát vào mặt người ta không.

Thỏ ít khi cáu, nhưng cô không nhịn được, định vặn lại "thích tin thì tin không thích thì lượn", Tiểu C bỗng sấn tới, thân mật ôm tay Thỏ, nhỏ giọng bảo: "Thỏ, tui tin bà mà."

Không biết có phải là nhà kho quá lạnh không, hay là do cái tủ lạnh - vốn là nơi để chứa xác chết, có nhiệt độ quá thấp, Tiểu C lạnh tới độ mặt mày trắng nhởn, là kiểu trắng bệnh trông ghê cả người. Cơ thể cô cũng lạnh, dán lấy Thỏ tạo cảm giác như một khối đá lạnh dí vào quần áo mỏng manh. Thỏ bị kích thích, nhăn mặt, nhưng rồi nhanh chóng thả lỏng.

Tâm trạng cũng được vỗ về.

Rốt cuộc thì mấy tên kia chỉ là người xa lạ, Thỏ cũng lười để ý quan điểm của họ. Cứu được thì tốt, không được thì là do chính họ tự lựa chọn.

Chỉ cần đám Tiểu C tin là đủ rồi.

Quả nhiên Tiểu A và Tiểu B cũng rất nghĩa khí đứng về phía Nguyên Dục Tuyết, quả quyết nói: "Nguyên Dục Tuyết và Thỏ không có lí do gì để lừa mọi người."

"Cùng đi đi."

Tiểu A và Tiểu B nói xong cũng mặc kệ đám kia, thành ra khiến bọn Tần Mông lưỡng lự, cảm thấy họ đang nói thật.

Tần Mông cau mày, điệu bộ vênh váo trông rõ ngứa đòn. Gã do dự quan sát đám Thỏ, mặt vẫn đầy vẻ chất vấn, đồng thời pha chút hối hận vì trước đó phủ định quá dứt khoát: "Mấy người nói thật hả?"

Thỏ: "Ha ha."

Đám thanh niên đứng sau Tần Mông nhìn nhau, tràn đầy nghi ngờ.

Gã không nhịn được lại nói: "Nếu các người đi ra mà không làm sao thì tụi này cũng sẽ đi."

Thỏ mặc kệ gã, sầm mặt, giọng cũng lạnh băng: "Tùy."

Tiểu C nhìn ra được Thỏ đang giận, lại sấn tới ôm ấp lấy lòng, thì thầm với cô: "Không sao đâu mà, tụi mình đi thôi."

Hơi thở buốt lạnh phả vào tai ươn ướt làm Thỏ không quen lắm.

Cô cau mày, trong đầu dường như lướt qua gì đó, nhưng lửa giận sinh ra từ thái độ câng câng của Tần Mông nhanh chóng lấn át chi tiết nhỏ bé đó. Thấy Tiểu C kéo mình, cô cũng không do dự, đi cùng cô ấy tới "cửa".

Nguyên Dục Tuyết đứng cạnh khe hở, bàn tay xinh đẹp đang cắm trong khe.

Nhất định phải duy trì tiếp xúc thì "cửa" mới mở.

Cậu hờ hững rủ mắt, khi hai cô gái đi tới thì mới giương mắt lên. Đôi mắt đẹp như mặc ngọc tinh túy nhất được mài giũa cẩn thận nhìn Thỏ.

Hàng mi cong dài che đi phần nào con ngươi, ánh sáng lấp lánh ẩn bên dưới dù chỉ một thoáng thôi cũng khiến người ngẩn ngơ.

Thỏ ngẩn ra, tưởng Nguyên Dục Tuyết muốn nói gì với mình. Nhưng giây sau, cậu đã nhìn sang Tiểu C.

Ảo giác à, Thỏ cau mày nghĩ, bất an trong lòng ngày càng rõ rệt.

Tiểu C không hề nhận ra sự bất thường của Thỏ, cô nhìn Nguyên Dục Tuyết, ngọt ngào gọi: "Nguyên Dục Tuyết..."

Cô vươn tay, ngón tay thiếu nữ mềm mại như cục bông sắp chạm vào cậu.

Thiếu niên vô cảm nhìn Tiểu C, không có phản ứng gì, cũng không trả lời, im lặng như tượng.

Nguyên Dục Tuyết sẽ không bao giờ có thái độ coi thường người khác như vậy.

Ngay giây sau, một thanh đao bạc bỗng xuất hiện trong tay cậu. Nó giơ lên, ánh đao lạnh lẽo vẽ ra đường cong hoàn hảo, vung về phía trước, một nhát cắt cổ Tiểu C. Con ngươi Thỏ co rút, người cũng cứng đờ. Cô còn chưa nhận thức được biến động đáng sợ đang diễn ra, thế đao đã lại ập tới, một đường chém xuống, cứ thế bổ đôi Tiểu C.

Nguyên Dục Tuyết một tay cầm đao, vẻ mặt rét lạnh, hàng mi cong như tích tụ băng sương.

Máu thịt mềm nát không còn chỗ chống đổ ập xuống đất.

Thiếu nữ bị chém thành hai nửa, máu chảy lênh láng, trào ra cùng với nội tạng... Cảnh tượng quá đẫm máu, vượt quá sức chịu đựng của con người.

Không phải ai cũng có dũng khí chứng kiến cảnh giết người, nhất là khi người bị giết là bạn mình.

Thoáng cái máu đã chảy tới chân Thỏ.

Thỏ nhìn mái tóc đen xõa ra che đi khuôn mặt xanh trắng, phần còn lại bị vùi trong vũng máu, khó mà thấy được nét mặt cô rốt cuộc là sốc hay sợ hãi?

Đầu óc vận hành cực nhanh, Thỏ cứng đờ tại chỗ, không biết phải làm gì.

Cho đến khi cô nghe được tiếng Nguyên Dục Tuyết.

"Thỏ." Cậu gọi cô, ngữ điệu đều đều: "Nó không phải là con người."

"Cậu qua đây đi, tránh xa chúng nó một chút." Con ngươi thiếu niên vẫn là màu đen bóng xinh đẹp giống đá núi lửa, chăm chú nhìn cô, bình thản nói như không có chuyện gì xảy ra: "Dùng tay giúp tôi duy trì 'cửa'."

Trái tim đang đập loạn bỗng ổn định lại.

Nguyên Dục Tuyết giết bạn cô ở ngay trước mặt cô, đáng lẽ Thỏ phải khủng hoảng, cái xác bên chân cô là xác người, cảnh tượng quá man rợ đẫm máu.

Nhưng nếu Nguyên Dục Tuyết nói vậy... Phản ứng đầu tiên của Thỏ là tin tưởng.

Thậm chí còn nhanh chóng suy luận ra, cậu ấy không nói gì đã ra tay chính là vì vừa rồi cô ở quá gần "Tiểu C", gần đến độ nó có thể giết cô bất cứ lúc nào.

Giờ cô đang cách nhóm người kia một khoảng cách an toàn.

Thỏ lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng đưa ra lựa chọn.

"Được."

Cô thò tay vào trong "cửa", nhìn ngón tay bị bóng tối cắn nuốt, nhỏ giọng bảo: "Nguyên Dục Tuyết, hãy cẩn thận."

Nguyên Dục Tuyết được giải phóng, cậu đổi tay cầm đao, chực đi về phía trước thì nghe được câu này.

"Được." Cậu đáp.

Nhóm người còn lại trong kho hàng, ai nấy đều ngập tràn vẻ nôn nóng, thấp thỏm lo âu và cực độ sợ hãi.