Vũ Khí Hình Người

Chương 459: Phó Bản Ngàn Người (44)




Edit: Ry

Đến cả Nguyên Dục Tuyết cũng không thể cam đoan phán đoán của mình là đúng, rằng ở bên ngoài là an toàn.

Trong tình huống đó, cậu tất nhiên sẽ không để con người mạo hiểm... Tuy là cậu có thể đảm bảo chỉ cần mình còn ở đây thì đám quái vật kia không bao giờ có thể gây tổn thương trí mạng cho con người... Nhưng có thể tránh được thì vẫn nên đề phòng.

Nhìn hàng mày chau lại của Thỏ, tiếng Nguyên Dục Tuyết bé hơn chút, có một sự chột dạ.

"... Vả lại cũng không phải là dùng mạng để thử nghiệm." Nguyên Dục Tuyết nỗ lực giải thích: "Tôi sẽ không chết ở đây."

Cậu là người máy chiến đấu thế hệ đầu tiên, chỉ riêng chi phí nghiên cứu phát minh đã khẳng định sự hiếm có của cậu. Mà số lượng ít ỏi người máy cùng thế hệ đã trực tiếp chứng minh Nguyên Dục Tuyết có khả năng tác chiến cực mạnh.

Có lẽ một ngày cậu sẽ hi sinh trong quá trình làm nhiệm vụ, nhưng chắc chắn không phải là trong tình huống này. Đám quái vật kia nghiêm chỉnh mà nói thì chẳng thể được tính là nguy hiểm.

Nhưng cách nói này rõ ràng không thuyết phục được Thỏ.

Cô nhăn mặt dữ hơn, đôi mắt đỏ tươi như đeo kính sát tròng hơi sáng lên, nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm.

Cô chưa từng làm vẻ mặt nghiêm túc như vậy với Nguyên Dục Tuyết, gần như là tạo áp lực cho cậu. Thỏ nghiêm mặt nói: "Nguyên Dục Tuyết, từ trước tôi đã muốn nói... Có vẻ như cậu không bao giờ để ý tới an toàn của bản thân."

"Cậu đã bao giờ nghĩ rằng, với chúng tôi, an nguy của cậu cũng rất quan trọng không?"

Nguyên Dục Tuyết ngây ra.

Lời Thỏ nói... Thật quen thuộc. Dường như từ rất lâu về trước, có người đã từng nói thế với cậu.

Những từ ngữ bình thường ấy mang tới ảnh hưởng rất lớn cho Nguyên Dục Tuyết.

Giới Chu Diễn bỗng chen vào giữa, lạnh lùng lườm Thỏ, hiếm hoi mà phân cho cô một cái nhìn.

Giới Chu Diễn đã lạnh mặt thì không ai là không sợ hắn, mà hắn thì luôn hướng về Nguyên Dục Tuyết, nên Thỏ hiểu lầm hắn đang uy hiếp mình. Và đúng là thái độ của hắn bây giờ ẩn chứa rất nhiều địch ý.

Thỏ thầm than, kể cả Giới Chu Diễn có cản thì cô cũng phải nói cho ra ngô ra khoai, không thể để nhận thức nguy hiểm như vậy tiếp tục tồn tại trong đầu Nguyên Dục Tuyết ---

Nhưng Giới Chu Diễn, không thể tin nổi, lại gật đầu.

"Đúng."

Hắn đồng ý với ý kiến của Thỏ.

Thỏ: "..." Tự dưng sợ thế nhỉ.

Nguyên Dục Tuyết: "."

Thỏ dịu giọng: "... Tôi không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng cậu lo cho mọi người, tôi... Chúng tôi cũng sẽ lo cho cậu."

"Nguyên Dục Tuyết, tôi biết cậu rất giỏi." Cô nghiêm túc giải thích: "Nhưng đứng trước nguy hiểm, tất cả mọi người đều như nhau. Cậu chỉ là một người bình thường, mà người thì sẽ bị thương. Người cậu cần ưu tiên bảo vệ là chính bản thân cậu."

Không đúng.

Hàng mi cong rũ xuống, giấu đi cảm xúc trong mắt.

Nguyên Dục Tuyết mờ mịt nghĩ, không phải con người.

Những gì Thỏ nói với cậu đang đi ngược với logic cố định trong hệ thống.

Căn cứ vào thiết lập của chương trình, cậu phải tự động xóa bỏ nhận biết sai mới đúng. Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại nhớ, lại ghi sâu vào đầu những gì Thỏ nói, ghi nhớ giọng điệu nghiêm túc của cô, rồi bắt đầu suy tư vấn đề này

Nguyên Dục Tuyết nghĩ... Chắc là chương trình của mình dính lỗi rồi.

Hình như cậu chính là lỗi đó.

Xuất phát từ nguyên tắc bảo mật, Nguyên Dục Tuyết không thể phản bác Thỏ. Mà trong lúc Nguyên Dục Tuyết im lặng suy tư, Thỏ đã tỏ vẻ mặc xác nó đi: "Cậu không cần phải lúc nào cũng đặt mình vào nguy hiểm, cân nhắc tới tụi này đi trời, ít nhiều tụi tôi cũng phải có tác dụng gì chứ. Nếu cậu bị thương, tôi..."

Thỏ nhận được ánh mắt đáng sợ của Giới Chu Diễn.

"..." Cô chớp mắt, sáng suốt đổi giọng: "Giới Chu Diễn chắc chắn sẽ rất buồn."

Giới Chu Diễn: "Ừ."

Thỏ: "..." Dù chỉ là đổi chủ thể của quan điểm thôi, nhưng vẫn cứ bị bực thế nào ấy.

Thỏ không vui nên quyết định hành động theo ý mình. Cô xoay người, đá tấm ván ban nãy mình nằm đã trượt ra được nửa về lại tủ.

Âm thanh chúng va chạm với nhau có vẻ hơi trầm.

Thỏ khoanh tay, bình thản đi tới đứng cạnh Nguyên Dục Tuyết, ý tứ rất rõ ràng ---

Cậu muốn đứng đây thì chúng ta cùng đứng.

Một mặt, cô rất tin vào phán đoán của Nguyên Dục Tuyết. Mặt khác... Trong mắt Thỏ lóe lên sự tàn nhẫn.

Cũng chỉ là vài con quái xấu xí thôi, mấy bộ xương khô có bộ hàm hơi sắc một chút được khoác thêm một lớp thịt, đến lúc sống chết thì chưa biết ai thắng đâu.


Gần lợi tránh hại là bản năng của con người, đừng nói là đối đầu với quái vật đáng sợ, chỉ cần là vài con thú dữ thì cũng hiếm người thu gom được dũng khí để đối kháng chính diện.

Nhưng Thỏ không hề sợ, thậm chí đã bắt đầu tưởng tượng xem nên tấn công như thế nào.

Trong cơ thể như trào dâng thứ gì đó nóng bỏng, khớp nối đã lâu không hoạt động có phần ngứa ngáy... Cảm giác này khiến Thỏ lấy làm lạ, giống như là cô khát vọng được chiến đấu, và cơ thể cũng cực kì quen với trạng thái căng cứng cao độ này.

Nó vừa lạ lại vừa quen... Trong mắt cô gái lướt qua sự khó hiểu. Thỏ cảm thấy kí ức của mình không đúng, chí ít trong ấn tượng của cô, cô chưa từng nghiên cứu hay hứng thú gì với võ thuật, nhưng cô lúc này...

Có gì đó xẹt qua trong đầu, Thỏ không bắt lại được. Trong lúc cô rối rắm suy tư thì nhận thấy ánh mắt Nguyên Dục Tuyết nhìn mình.

Đôi con ngươi đen láy nhìn cô, ngoan hiền nhưng viết đầy sự không đồng ý.

Nguyên Dục Tuyết không nói gì, nhưng dưới cái nhìn chăm chú này thì ai cũng bị đả động, lòng mềm nhũn.

Thỏ lại quật cường nhìn lại, đối diện với thiếu niên. Cô mím môi, cảm giác cái khó giải quyết hơn là Nguyên Dục Tuyết chứ không phải quái vật. Một lúc sau thì tằng hắng: "Tôi không vào trong tủ đâu, trừ khi Giới Chu Diễn cũng vào trong đó trốn. Còn không thì tất cả cứ đứng ở đây đi."

"Nguyên Dục Tuyết, cậu phải đối xử công bằng." Thỏ cường điệu.

Giới Chu Diễn không có phản ứng gì việc mình bị coi như bia đỡ đạn, nói đúng ra là hắn chẳng quan tâm chuyện không dính dáng tới Nguyên Dục Tuyết.

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Cậu im lặng nhìn Thỏ, sau đó chầm chậm quay đi.

Thỏ: "..." Thế mà đồng ý kìa!

Tuy đạt được mục đích, nhưng Thỏ vẫn thấy có tí vi diệu... Chẳng có cảm giác chiến thắng gì hết.

Nguyên Dục Tuyết sẽ không để Thỏ rơi vào nguy hiểm... Chỉ là cô ấy đã quyết định thì cậu cũng không có quyền ngăn cản.

Vẫn chưa tới lúc phải dùng biện pháp mạnh. Cho tới lúc đó, chú ý bảo vệ cô ấy một chút là được.

Nguyên Dục Tuyết hờ hững nhìn về phần chân gầy nhỏ dị dạng của bầy quái vật. Nét mặt là quan sát và nghiên cứu, nhưng trong mắt người ngoài thì hành vi này lại toát ra một sự ngạo mạn.

Thực tế thì cậu chỉ đang tự hỏi ---

Theo số liệu của mấy cái chân kia, tốc độ của chúng chắc chắn không vượt được cậu, cũng không thể bỏ qua cậu tấn công người khác.

Xác định xong, Nguyên Dục Tuyết thờ ơ quay đi, quan sát bức tường bằng phẳng kín kẽ đằng sau.

Bọn quái vật cũng đang nhìn chòng chọc người chơi.

Chúng há to, từng miếng từng miếng cắn nát thi thể, sốt ruột nhét đống thịt vỡ vụn đó vào khoang miệng, không ngại xương cốt chọc lên vòm họng. "Cặp mắt" vặn vẹo to lớn dán vào ba người đằng kia, như thể muốn tính xem sau đó nên cắn họ từ đâu.

Dù không có hành vi gì nguy hiểm, nhưng bọn quái này rõ ràng đang coi ba người như "đồ ăn kèm". Quả thực là ngấp nghé không ngừng, nhìn không dời mắt, thậm chí còn biết nuốt nước miếng, rất giống con người.

Đó là những khối thịt tươi ngon hơn nhiều so với xác thịt hư thối.

Một con đã gặm xong thịt đùi của một cái xác, nó đứng lên, thịt vụn rơi lả tả từ khóe miệng nó.

Tác giả có lời muốn nói:

Viêm Khớp Vai bị đạo lời vàng ngọc: Hừ