Vũ Khí Hình Người

Chương 457: Phó Bản Ngàn Người (42)




Edit: Ry

Trên đường tới đây họ cũng gặp phải vài chuyện lạ.

"Mọi người có thấy trong này càng lúc càng lạnh không?" Tiểu C bỗng thì thầm. Cô không nhịn được rùng mình, ôm hai tay tự vuốt ve phần da đã sởn hết gai ốc, tới gần Thỏ hơn.

Nhiệt độ trong kho hàng này vốn thấp hơn bình thường, nhưng sau vài phút trao đổi thì có vẻ như lại tụt thêm mấy độ, đạt mức nguy hiểm, có thể khiến người ta mất nhiệt.

Sắc mặt mọi người dường như tái hơn, lạnh tới mức răng va vào nhau lập cập, môi cũng thâm tím.

Thỏ vô thức nhìn sang Nguyên Dục Tuyết. Cậu đeo khẩu trang nên không thấy được nhiều lắm, nhưng điệu bộ yên tĩnh rủ mắt suy tư, phần da lộ ra ngoài trắng như tuyết... Cơ mà Nguyên Dục Tuyết vốn đã trắng, khó mà xác định đây có phải là do lạnh không.

"Chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài." Thỏ nhìn lại, thấp giọng bảo.

Có thể xác định một điều là tất cả đã gặp quỷ, bị nhốt ở đây.

Lúc đám Nguyên Dục Tuyết vào nhà kho là đi qua một cái cửa sắt cũ kĩ nặng nề, mà giờ chẳng biết cửa đã đi đâu, quay đầu lại chỉ thấy một mặt tường bóng loáng.

Nhà kho này kín như bưng, không có cả cửa sổ, thứ duy nhất trong phòng là một dãy tủ ướp xác dài dằng dặc, lít nha lít nhít, trông mà rợn người.

Đây thật sự là một mật thất hoàn hảo.

Nếu muốn ra khỏi đây...

Nguyên Dục Tuyết suy tư, mọi manh mối đều chỉ về một hướng.

Thật ra không chỉ cậu nghĩ tới, những người khác cũng ý thức được, khi đám quái vật xuất hiện, mặt tường trơn nhẵn sẽ có "kẽ hở".

Kẽ hở này chính là hi vọng sống của họ.

Có lẽ họ có thể tranh thủ lúc quái vật rời đi, theo chúng ra ngoài... Nhưng dòng chữ bằng máu khiến không ai dám mạo hiểm. Nhất là những con quái vật kia, dù mồm gặm thi thể, chúng hiển nhiên vẫn có hứng thú cực lớn với người sống, thậm chí còn lẳng lặng ngồi chờ trước tủ như một thú dữ mai phục con mồi. Nếu ra ngoài sớm thì ai biết được liệu có bị chúng bắt lại ăn thịt không?

Nên dù cho tất cả đã nghĩ tới, lại không ai dám nêu ý kiến, sợ mình sẽ là người đầu tiên phải thí nghiệm.

Có điều cứ lãng phí thời gian như vậy cũng không phải là cách. Thi thể trong tủ lạnh đúng là rất nhiều, nhưng bọn họ có tổng cộng 11 người ở đây. Dựa theo quy luật thì rất có thể đợt sóng quái vật tiếp theo sẽ có 11 con... Chẳng mấy chốc sẽ hết "mồi".

Đám thanh niên đã trải nghiệm một lần nghĩ tới chuyện này, thấy được vẻ yên tâm và vui mừng trên mặt bạn bè tan đi rất nhiều, trở thành xoắn suýt sầu lo.

Bọn họ không biết khi nào quái vật sẽ lại đến.

Càng không biết "mồi" trong tủ bao giờ sẽ hết. Mà hết rồi thì sẽ có chuyện gì ---

Tần Mông đang định lên tiếng, bức tường phẳng lì bỗng vang lên tiếng "rắc", một cái khe hở màu đen xuất hiện.

Người ở đây nhận ra ngay, sắc mặt trở nên vặn vẹo, biết mưa bão sắp tới. Mỗi người cố gắng làm tiếng thở của mình khẽ hơn, nhưng nhịp tim không ngừng gia tốc.

Mới có mấy phút mà đám quái vật kia lại tới rồi!

Chất lỏng đặc quánh chảy ra từ khe hở đúng như những gì đám Tần Mông miêu tả, rồi rất nhanh, thứ vật chất đó vặn vẹo thành hình người ---

Cả đám ngừng thở.

Rồi sững sờ.

Vì có người nhận ra, bọn quái vật chất nhầy này không còn là màu đen không thành hình người như ban nãy đám Tần Mông miêu tả, mà đã có một lớp cơ thịt mỏng đỏ tươi --- Giống như sau khi lột bỏ bộ da người.

Thậm chí còn phân biệt được cả sọ não, hốc mắt, mũi, cùng với phần miệng to tới dị hợm.

Những "người máu" này hiển nhiên đáng sợ và quái dị hơn bọn quái vật màu đen ban nãy, nhưng xét từ một phương diện khác thì chúng đang... Trở nên giống người hơn.

Sau khi ăn xác người, chúng đã trở nên giống con người hơn.

Nguyên Dục Tuyết nhanh nhạy bắt được một chi tiết, NPC ban đầu bọn họ đuổi theo đã từng biểu diễn màn ăn nội tạng con người.

Tầm mắt của con quái vật rơi trên đám thanh niên, kẽ hở phía sau nó tiếp tục phun chất lỏng màu đen ---

Đám thanh niên nhìn mà lạnh người, tay chân cũng đông cứng.

Thấy quái vật sắp nhào tới, Tần Mông quát: "Ném thi thể cho chúng nó!"

Đã từng có kinh nghiệm nên tốc độ của nhóm 5 người rất nhanh, mở tủ, kéo cái xác bên trong ra, ném về phía bầy quái vật.

Có người còn thử đếm... Đúng 11 con.

Quả nhiên quái vật sẽ căn cứ theo nhân số trong kho.

Nhân lúc đám quái vật ăn thi thể như gió cuốn, có người lên tiếng: "Trốn vào trong tủ."

Ngăn tủ vừa mới chứa xác tuy rất khiến người ta có chướng ngại tâm lý, nhưng giờ vì mạng sống, không ai rảnh bận tâm chuyện này.

Cả đám nhanh tay nhanh chân chui vào --- Có kinh nghiệm rồi nên hành động dứt khoát trơn tru hơn hẳn.

Nghe được tiếng sột soạt, Tiểu A và Tiểu B nhìn nhau, chấp nhận số phận chui vào tủ.

Tiểu C rất không muốn, cố nín thở, nhưng rồi vẫn phải cắn răng chui vào trong. Còn tiện thể nhìn sang Thỏ và Nguyên Dục Tuyết, nhắc nhở họ: "Mau vào đi!"

Thỏ đứng ngay cạnh Tiểu C, cau mày ngửi cái tủ... Không có mùi gì lạ.

Nhưng cô vẫn thấy có gì đó không đúng... Đầu óc cứ rối bời, cảm giác như một cuộn len thắt nút lại với nhau, rõ ràng rất dễ gỡ ra như ý, cô lại sống chết không tìm được đầu dây.

Không có thời gian để băn khoăn, Thỏ hít sâu một hơi, chui vào tủ.

Đám Tần Mông ném "mồi" cho quái vật xong cũng vội vàng chui vào tủ. Bầy quái vật thì "két két rắc rắc" gặm rất nhiệt tình.

Tốc độ ăn của chúng nó không nhanh, nhưng chắc chắn cũng không chậm, chẳng ai muốn là người thử xem chúng nó ăn xong mà mình còn ở ngoài thì sẽ gặp đãi ngộ như thế nào.

Một người chạy ngang qua Nguyên Dục Tuyết, đột nhiên bị cậu kéo tay áo.

Hành động của thiếu niên rất nhẹ nhàng.

Lực tay không hề lớn, dáng người mảnh mai, cổ tay cũng ốm nhom, nhưng kẻ kia lại bị túm chặt. Thanh niên theo bản năng muốn giật tay áo ra, lại không giật được.

"Xin chào." Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh mở miệng.

Thanh niên bị cậu túm áo là người ban nãy kể mình mở cửa tủ ra nhìn thấy quái vật ngồi ngoài chờ.

__________________________

Thật ra tui đã edit tới 517 nhưng mà tốc độ beta chậm quá...