Edit: Ry
Thỏ ấp úng giải thích: "Không phải là cớ để bắt chuyện... Chỉ là tôi, hình như quên..."
Chưa nói xong đã thấy Giới Chu Diễn nhếch mép, cười đầy trào phúng. Khuôn mặt lạnh băng bỗng sinh động hẳn với sự chế nhạo. Hắn thong thả ngắt lời: "Bọn họ cũng nói vậy đấy."
Thỏ: "..."
Ai hả! Là ai dùng cớ của bà đây!
Không đúng, đây không phải là cớ!
Rốt cuộc thì da mặt của Thỏ vẫn mỏng, ngại không dám tranh luận tiếp, cũng bỏ lỡ ánh mắt nghiền ngẫm của Nguyên Dục Tuyết.
Nguyên Dục Tuyết cũng cảm thấy Thỏ trông rất quen.
Nhưng kho dữ liệu của cậu không hề có thông tin gì liên quan tới Thỏ. Nếu là người khác, việc quên một ai đó là bình thường. Nhưng tình huống này xảy ra với Nguyên Dục Tuyết thì thành không bình thường. Là người máy chiến tranh, tất cả người từng tiếp xúc với cậu đều sẽ được cậu thu thập thông tin, chuyển hóa thành số liệu lưu trữ trong bộ nhớ. "Quên" là một chuyện không thể xảy ra, thuộc về mệnh đề không tồn tại.
Nhưng cậu thật sự có một chút ấn tượng đặc biệt với Thỏ.
Loại ấn tượng này không phải số liệu in trong bộ nhớ, mà giống như phán đoán của trực giác và bản năng. Một người máy dùng số liệu để nhận biết thế giới như Nguyên Dục Tuyết thì đây là thứ vi phạm bản tính... Khiến cậu không giống một cỗ máy được sinh ra vì chiến tranh và giết chóc.
Nguyên Dục Tuyết có thể khẳng định cảm giác của mình không sai.
Nhất là khi chuyện này không chỉ xuất hiện ở với Thỏ.
Cậu càng thêm nghi ngờ.
Nhưng dù Nguyên Dục Tuyết có nghĩ nhiều mấy thì ngoài mặt vẫn bàng quan như không, giữ im lặng.
Lúc này, người trong phòng phát sóng lại bùng nổ thảo luận.
"Đó là đại lão Thỏ! Nhân vật nòng cốt của tiểu đội giết chóc, nằm trong top 100... Cô ấy và Nguyên Dục Tuyết có quen biết nhau à?"
"Trực giác của đại lão Thỏ đỉnh thật đấy, bị phong ấn kí ức rồi mà vẫn có thể cảm nhận được vấn đề!!"
"Chắc vì ấn tượng Nguyên Dục Tuyết để lại sâu đậm quá ấy... Mà cũng đúng, ai từng gặp cậu ấy đều khó mà quên được."
Sau đó người xem bình tĩnh lại, rồi nhận ra.
"Ơ... Cộng thêm Kiếm Thiên Sư hôm trước, sao tôi cảm giác Nguyên Dục Tuyết quen biết rất nhiều đại lão vậy?"
"Đúng rồi đấy."
Một nhân vật lợi hại như vậy không thể vô danh trên bảng xếp hạng được, tại sao ban đầu không ai tìm được lai lịch của cậu?
Lúc bấy giờ phòng phát sóng của Nguyên Dục Tuyết đã có vô số người, một phần vì cậu là người chơi đầu tiên phát hiện bất thường trong phó bản, mở khóa manh mối nhiệm vụ; rồi sau đó thủ đoạn giải quyết lệ quỷ của cậu khiến số người xem tăng dần. Chứ ban đầu mọi người chỉ chăm chăm đi tìm phòng phát sóng của top bảng xếp hạng, phòng của Nguyên Dục Tuyết chỉ có lác đác vài người, những người này bị một loại thiên phú gọi là nhan sắc hấp dẫn.
Người chơi ngoài sân tập thể suy tư: "..."
Mà trong phó bản, bầu không khí chìm trong im lìm ngượng ngập. Tiểu C phải lên tiếng giảng hòa, biểu thị mọi người đã ở hết đây rồi, bắt đầu trò chơi thôi, vào trong trước rồi tính.
Thường thì loại hình escape room sẽ liên quan tới diện tích sân chơi, chừng 200 mét vuông đã được tính là rất rộng, có thể triển khai tình tiết truy đuổi.
Nhưng khu trung tâm thương mại này có diện tích phải nói là bát ngát, cậu chủ của escape room này lại không màng chi phí. Thế nên kịch bản được dựng trên diện tích 1000 mét vuông, thuộc loại nếu mà đuổi nhau thì sẽ vừa chạy vừa thở hồng hộc, lượng vận động cực lớn.
Mọi người giao nộp tất cả thiết bị thông tin điện tử, nhân viên dẫn cả nhóm vào trong. Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn đi đầu tiên, theo ngay sau họ là Tiểu A và Tiểu B, nguyên nhân là do hai bông hoa duy nhất trong nhóm đã dính chặt nhau đi ở cuối, không cho họ tới gần.
Tiểu C đang khoác tay Thỏ, nghiêng người tới cười rất ngọt, thì thầm hỏi: "Thỏ, tui hiểu mà, tui tin bà."
Thỏ nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, hơi ngạc nhiên.
Chẳng lẽ Tiểu C cũng có ấn tượng với Nguyên Dục Tuyết?
Quả nhiên cảm giác của cô không phải là giả...
Tiểu C không chỉ khiến Thỏ giật mình, các người chơi trong phòng phát sóng của Thỏ cũng ngạc nhiên, bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Cái cô Tiểu C này rõ ràng không phải người chơi, chỉ là NPC trong phó bản thôi, sao lại biết những chuyện này?
Chẳng lẽ có thông tin gì họ không biết? Họ đã bỏ lỡ bí mật nào đó?
Người xem lên tinh thần, Thỏ cũng cúi đầu suy tư.
Tiểu C tiếp tục sấn tới thì thầm: "Thích thì cứ theo đuổi đi, chủ động bắt chuyện thì làm sao? Cái tên trai thẳng mặt lạnh kia đúng là bị mù, sao cứ phải nói thẳng ra thế chứ."
Thỏ: "..."
Giới Chu Diễn: "..."
Nguyên Dục Tuyết: "."
Tiểu C đúng là đang thì thầm rất khẽ, nhưng sao qua được thính giác siêu phàm của Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn. Kể cả khi họ không cố tình lắng nghe thì những từ này vẫn hoàn chỉnh chui vào trong tai.
Nguyên Dục Tuyết nghe vậy cũng không biết phải nói sao. Cậu dừng bước, từ từ quay đầu lại nhìn Thỏ. Dù khuôn mặt bị khẩu trang che quá nửa, đôi mắt kia vẫn rất biết cách thể hiện cảm xúc, hai người đối mặt với nhau: "..."
Thỏ: "..."
Tiểu C hồn nhiên không biết gì, tiếp tục thì thầm với bạn thân. Thỏ thấy Giới Chu Diễn cũng nhìn mình, ánh mắt lạnh lẽo làm cô rùng mình. Một thứ mùi nguy hiểm đột nhiên bắn tới, Thỏ cảm tưởng như sắp ho ra máu.
"Từ từ, từ từ đã." Thỏ khó khăn mở miệng, ngăn cản Tiểu C. Cô có cảm giác là để Tiểu C nói tiếp thì cả hai người họ sẽ ăn đủ.
Nhưng Tiểu C ngậm miệng thì ngậm, lại dùng ánh mắt đầy trêu chọc, tủm tỉm nhìn mình. Thỏ vẫn không biết phải giải thích sao. Cô nhìn Tiểu C, đầu trống rỗng, môi run run, bỗng chết lặng mà nói: "Bà nói sai rồi, không phải trai thẳng mặt lạnh... Tên đó rõ ràng không phải trai thẳng."
Giới Chu Diễn: "..."
Tiểu C ngẩn ra, nửa ngày sau mới "a" một tiếng, nhìn về đằng trước, cuối cùng cũng hiểu. Ánh mắt cô nàng tràn đầy ẩn ý, nóng rực nhìn hai người kia, mãi sau mới lẩm bẩm: "Hóa ra là thế. Thật là, vậy mình nói chuyện tử tế lịch sự thôi, làm gì mà dữ vậy."
Giới Chu Diễn: "..."
Nguyên Dục Tuyết cảm giác Giới Chu Diễn có vấn đề gì đó, muốn hỏi "sao vậy", lại đúng lúc nhân viên dẫn mọi người tới một hành lang đen ngòm.
Trong này không có một ánh đèn, chỉ có bóng tối ảm đạm chầu chực cắn nuốt mọi thứ, không thấy được gì.
"Mọi người xếp thành một đường thẳng nhé, người đi đầu đặt tay lên vai tôi, người đi sau đặt tay lên vai người trước. Cứ thế đi là được, không cần sợ, đi thẳng là tới nơi. Trong này không có chướng ngại vật nên không lo ngã đâu." Nhân viên giải thích.
Mặc dù biết là không có chướng ngại vật, nhưng tối om om thế này thì ai cũng sợ trượt chân...
Nhóm 4 ngươi kia cực kì phối hợp đứng thành một hàng. Tiểu A giơ tay định đặt lên vai Nguyên Dục Tuyết hoặc là Giới Chu Diễn, lại bị Giới Chu Diễn liếc một cái.
Tiểu A: "..." Khủng, khủng bố quá.
So ra thì trượt chân ngã chả là cái gì hết...!
Nguyên Dục Tuyết nhìn hành lang, hơi khó hiểu, vì nơi này có thể đi song song nhau --- Nhưng rồi nhớ ra mắt con người không thể nhìn trong bóng tối.
Cậu nhìn sang Giới Chu Diễn, nhỏ giọng bảo: "Chúng ta đi cuối đi."
"Ừ."
Giới Chu Diễn lùi về sau, Tiểu A thở ra một hơi, tiến lên thế chỗ hắn, đặt tay lên vai nhân viên, còn thầm oán. Hồi đầu mới gặp chỉ cho là hắn lạnh lùng thôi, không ngờ lại có ánh mắt đáng sợ như vậy.
Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn đổi xuống cuối hàng, sóng vai đi bên nhau, dù sao thì thị giác của họ không bị bóng tối ảnh hưởng.
Hành lang đúng thật trống rỗng, không sợ vấp phải đồ, nhưng tối đen thế này vẫn khiến người ta đề cao cảnh giác, tinh thần căng lên.
Mấy người xếp hàng đi cùng nhau, tiếng bước chân không mấy rõ ràng, cẩn thận lắng nghe cũng chỉ nghe được tiếng của năm người.
Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn không biết đã đi đâu.
Thỏ không nhịn được đứng lại, quay ra sau nhìn --- Dù chẳng thấy gì hết.
Sao không có âm thanh vậy? Thỏ nghĩ.
Nguyên Dục Tuyết để ý thấy động tác của cô, miệng nói: "Đi tiếp đi."
"Bọn tôi ở ngay sau."
Cảm giác bất an khó hiểu vẫn luôn lảng vảng trong lòng từ lúc bước vào hành lang này bỗng được vỗ về. Chính cô cũng không biết dũng khí trong lòng mình từ đâu mà tới.
Thiếu nữ bình tĩnh gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Có vẻ như họ bước vào một căn phòng, có tiếng cửa nhẹ nhàng khép lại, chớp mắt sau đèn đã sáng lên. Trong phòng chỉ còn lại 6 người chơi, nhân viên dẫn đường đã biến mất.