Edit: Ry
Khu trung tâm thương mại này vốn có năm tầng cộng với một tầng hầm, diện tích cực lớn. Thế nên dù chung một chủ, nhưng ở đây không chỉ có một mà là có rất nhiều escape room khác nhau.
Có cái là thể loại tập trung vào đạo cụ và cảnh vật, giống kiểu cosplay đóng vai trải nghiệm cốt truyện; có cái không nhiều người chơi lắm là thể loại tìm manh mối, thường chỉ tập trung vào điều tra và suy luận bàn bạc logic. Và tất nhiên, được hoan nghênh nhất vẫn là thể loại kinh dị kiểu săn đuổi. Thanh niên luôn thích cái gì kích thích, thường không được trải nghiệm hơn. Loại hình giải trí vừa có thể khơi dậy adrenaline lại không nguy hiểm này tất nhiên là đáp ứng đủ.
Tầng 1 và tầng 2 chủ yếu tập trung các loại escape room với mô hình săn đuổi này.
Trước kia Nguyên Dục Tuyết chưa từng được trải nghiệm hoạt động giải trí nào giống vậy, nên cậu không có hứng thú cố định. Nhưng là một người máy chuyên nghiệp, vì có phải là đi chơi thật đâu. Trong tất cả các loại escape room, muốn điều tra xem tòa nhà này có gì bất thường thì tất nhiên phải chọn kịch bản kinh dị, áp dụng kế sách "câu cá", sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Chọn xong, cậu và Giới Chu Diễn đi theo bảng chỉ dẫn, rẽ vào con đường bên tay phải ở tầng một.
Lối đi không có quá nhiều trang trí, được quét dọn rất sạch sẽ.
Tường trắng tinh, mặt sàn cũng bóng loáng soi được cả gương, trần cũng làm rất cao, thành ra lại tạo cảm giác trống trải rợn người... Nơi này trống rỗng không có gì hết, một bóng người cũng không có, như thể cả tòa nhà đều tĩnh lặng như vậy.
Nhưng đi thêm vài bước thì loại ảo giác này bị phá vỡ.
Thính giác của Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn đều vượt xa con người, họ nghe được tiếng cười đùa ở phía trước, có cả nam lẫn nữ.
Lần theo âm thanh, cảnh tượng trước mắt bỗng mở rộng. Ba mặt tường gắn gương cách ly ra thành một không gian riêng biệt, bài trí rất ấm áp, phối màu xanh trắng, bàn trà dạng tròn và ghế sô pha mềm mại là điểm nhấn chính. Trên ghế cũng trưng bày đủ loại gối ôm hình động vật rất đáng yêu, còn có rất nhiều búp bê bông.
Khách không đông lắm, lẻ tẻ vài bàn, mỗi bàn đều đặt một ít đồ uống và đồ ăn vặt. Hầu hết mọi người đều đang nói chuyện, cũng có NPC tới trò chuyện về kịch bản vừa chơi, bầu không khí rất tốt đẹp.
Hầu hết nhân viên tập trung ở khu vực quầy bar buôn chuyện, làm đồ uống, toàn người đẹp chải chuốt gọn gàng.
Những escape room với tệp khách hàng chính là thanh thiếu niên thường sẽ ưu tiên thuê nhân viên có ngoại hình ưu nhìn, biết ăn nói, tính cách cởi mở. Những người này không chỉ có ngoại hình tốt mà còn rất khéo, nhác thấy có khách vào là lập tức đi lên chào đón.
"Xin chào ạ." Cô gái với mái tóc nhuộm màu đỏ rượu bắt chuyện, tủm tỉm hỏi hai người: "Hai bạn lần đầu tới đây à?"
Cô có ấn tượng rất tốt với Giới Chu Diễn và Nguyên Dục Tuyết.
Mặc dù cả hai đều là kiểu hình ít nói khó tiếp cận, nhưng Nguyên Dục Tuyết dù đang đeo khẩu trang, và Giới Chu Diễn dù mặt lạnh như tiền, đều có một đặc điểm rất nổi bật... Cả hai đều siêu đẹp trai.
Được tiếp xúc với người đẹp thì ai chả thích.
Lại thêm có Nguyên Dục Tuyết ở đây, Giới Chu Diễn vô hại hơn hẳn, nếu không cô nhân viên này đã chạy từ nãy.
Nhân viên ở đây đều có trí nhớ rất tốt, không phải khách nào tới đây cũng sẽ nhớ, nhưng ít nhiều cũng nắm được đại khái. Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn chắc chắn chưa từng tới đây, không thì cô đã biết.
Quả nhiên, Nguyên Dục Tuyết gật đầu.
Nữ nhân viên tóc xoăn cười rộ lên, lại hỏi vài câu như "các bạn còn chờ ai nữa không", rồi mới tiếc nuối báo: "Quán chúng mình yêu cầu tối thiểu phải có bốn người tham gia thì mới có thể bắt đầu trò chơi, vì có vài nhiệm vụ nếu không đủ người thì sẽ rất khó làm. Mà chỉ có hai người chơi thì cũng không được trọn vẹn cho lắm."
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.
Cậu chủ nhỏ bắt đầu nghĩ xem có nên gọi đám vệ sĩ xui xẻo kia tới tăng ca không, bạn nhân viên đã đề nghị: "Nhưng hai bạn có thể gia nhập chơi chung với những nhóm khác... Nếu cả hai bên đều đồng ý."
Cô thầm nhủ trong đầu: Đẹp vậy thì chắc không ai từ chối đâu.
Sau đó cô dẫn cả hai tới quầy, các nhân viên bắt đầu nhiệt tình giới thiệu kịch bản của từng phòng.
Vừa hay có một nhóm 4 người chừng 20 phút nữa sẽ chơi kịch bản "Bệnh viện tâm thần", nếu hai người muốn thì có thể thương lượng với họ, chơi cùng nhau.
"Bệnh viện tâm thần" là một kịch bản mới ra mắt, nghe nói những ai từng chơi đều đánh giá rất cao, khá nổi tiếng, chắc chắn chơi rất vui.
Nhân viên tiếp tục giới thiệu: "Trò chơi sẽ kéo dài trong khoảng từ 1 tiếng rưỡi tới 2 tiếng, chúng mình sẽ cố gắng chỉ dẫn mọi người hoàn thành cốt truyện. Phong cách của kịch bản này hơi rùng rợn một chút, nhưng rất phù hợp cho người chơi mới. Các bạn thấy sao?"
Tất nhiên Nguyên Dục Tuyết đồng ý.
Kịch bản có thú vị không không nằm trong phạm vi họ quan tâm, chỉ cần có lí do phù hợp để vào trong thăm dò là được.
Trong lúc ba người trò chuyện, một nữ nhân viên đứng ở quầy nước theo phong cách nữ sinh ngọt ngào cũng đi tới chào hỏi: "Mình mới qua bên kia gọi mấy bạn chuẩn bị tham dự trò , mấy bạn ấy nghe được là..."
Cô gái nhìn cả hai, chớp mắt mấy cái mới cười nói tiếp: "Có hai anh đẹp trai như vậy gia nhập, tất cả đều biểu thị cực kì hoan nghênh. Mấy escape room này đông người chơi mới vui."
Thường thì yêu cầu "sát nhập" kiểu này, do khoảng cách xã giao, sẽ ít người chấp nhận. Nhưng escape room lại khác, giao tiếp vốn là một trong những yếu tố nhất định phải có để đảm bảo tính giải trí của trò chơi, làm quen với bạn mới cũng là một cái hay của escape room. Nếu mọi người hợp tác vui vẻ, về sau có thể tạo một nhóm nhỏ, trở thành bạn chơi thân là rất bình thường. Thế nên mấy vị khách kia đồng ý cũng không lạ.
So với sự hoạt bát hướng ngoại của nhân viên, Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn kiệm lời hơn rất nhiều. Nhưng kể cả vậy thì người ta vẫn thích. Xem nhân viên ân cần dẫn họ tới bàn ngồi nghỉ, sau đó còn tới hỏi thăm mấy lần xem có nhu cầu gì không là biết.
Đây là nơi nghỉ ngơi cho khách chuẩn bị bắt đầu trò chơi, cũng là nơi cho các vị khách vừa kết thúc trò chơi ngồi bàn luận. Thậm chí là khách bên ngoài vào tìm chỗ ngồi thì nhân viên cũng không ngại, đối đãi như nhau.
Không chỉ là khu vực nghỉ ngơi, ở đây còn cung cấp đồ uống.
Coca, trà sữa, nước trái cây đủ loại luôn có sẵn. Khi nhân viên hỏi có muốn uống gì không, Giới Chu Diễn lạnh lùng bảo "không" rồi ngậm miệng.
Nụ cười của nhân viên hơi cứng lại, nhưng vẫn làm hết trách nhiệm ghi "nước lọc/nước lọc vị chanh", rồi mới quay sang hỏi thăm Nguyên Dục Tuyết.
Bởi thiếu niên này trông cũng hơi lạnh lùng, nhân viên cứ nghĩ sẽ nhận được câu trả lời cộc lốc như Giới Chu Diễn... Nguyên Dục Tuyết nhìn xuống thực đơn, bờ mi cong rung rung, dường như đang đăm chiêu. Cậu dán mắt vào trang giấy in đủ loại bánh trái đồ uống tinh xảo, rất nghiêm túc đắn đo, một lúc lâu sau mới trịnh trọng bảo: "Tôi muốn một ly nước chanh, cảm ơn."
Nhân viên: "Vâng một... Hả?"
Nguyên Dục Tuyết lại hỏi: "Tôi có thể gọi bánh trên thực đơn không?"
Nhân viên: "... Được chứ ạ."