Edit: Ry
Khuôn mặt của đứa bé (con quỷ) kia đã in sâu vào đầu, nên giờ dù thắng bé trông rất bình thường sạch sẽ thì họ vẫn không khỏi liên tưởng tới bản mặt xanh trắng, con mắt lồi ra chỉ có lòng trắng... Đúng là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Cơ thể vệ sĩ căng lên theo bản năng, bày tư thế chiến đấu, mắt lom lom nhìn đứa nhỏ trong lòng Giới Chu Diễn, như thể một giây sau thằng bé sẽ biến thành ác quỷ, chồm tới cắn chết hết bọn họ...
Mấy giây hãi hùng trôi qua, vệ sĩ chợt thấy đứa trẻ lẩm bẩm vài tiếng, mông lung mở mắt.
Đôi mắt kia rất bình thường, như một quả nho đen, mặt mày ngơ ngác, rõ ràng là một đứa trẻ bình thường có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
Phát hiện mình đang nằm trong lồng ngực Giới Chu Diễn (và thanh niên này thì như ông kẹ), thằng bé rõ ràng cực sốc, trông còn hoảng hơn cả bọn họ. Nó cuống lên, vùng vẫy muốn xuống dưới.
Chỉ với sức lực nhỏ bé đó thì tất nhiên không thể vùng ra được. Giới Chu Diễn cúi đầu nhìn thằng bé, lạnh tanh thả tay ra.
Đứa nhỏ không phản ứng kịp, lảo đảo mấy bước. Có điều giây đầu tiên tỉnh táo lại, thằng bé đã nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết. Cậu hong khô tay xong, cũng đúng lúc quay lại nhìn nó.
Bị đôi mắt xinh đẹp như vậy nhìn, đứa nhỏ bắt đầu lắp bắp, mãi mới nói được thành câu: "Vừa rồi, hình như, em..."
Thật ra nó không nhớ chuyện gì xảy ra sau đó cả, hình như nó đã ngất. Lưỡi cứng đờ, thằng bé lúng túng hết gãi đầu lại gãi tay: "Người em đau quá."
Nguyên Dục Tuyết lên tiếng: "Vừa rồi em..."
Cậu chớp mắt, ngẫm nghĩ vài giây mới nói tiếp: "Không cẩn thận ngã cầu thang, ngất xỉu."
Ý là vì thế nên mới đau khắp người.
Thằng nhỏ sửng sốt, ngơ ngác nói theo: "Thế, thế ạ?"
Nguyên Dục Tuyết không giỏi nói dối, nhưng chuyện vừa xảy ra không nên để trẻ con biết... Cậu im lặng một hồi rồi mới gật đầu.
Nguyên Dục Tuyết trông rất đáng tin, thằng bé không hề nghĩ cậu sẽ nói dối. Thế là cũng không xoắn xuýt chi tiết lạ thường kia nữa, thật sự cho là mình không cẩn thận ngã cầu thang, sau đó ngất, nên mới không nhớ gì.
Lúc này chân trời đã hiện ánh hoàng hôn, đã tới giờ về nhà của nhóc học sinh tiểu học lén chạy tới sân vận động. Nhưng mà hôm nay tới sân vận động chẳng những không làm được gì mà còn ngã đau khắp người, sự xui xẻo này khiến thằng nhỏ khó mà chấp nhận.
Mẹ vẫn còn đang trong viện...
Đứa trẻ len lén liếc Nguyên Dục Tuyết, thấy anh trai này vẫn hờ hững như không thì ủ rũ cúi đầu. Nó lo lắng nắm góc áo, vô thức vần vò.
Thằng bé há miệng muốn nói, nhưng lại không nghĩ ra được lời gì thuyết phục, cuối cùng đành từ bỏ, mặt mũi tràn đầy thất vọng.
Có lẽ là sợ bị nhân viên sân vận động tóm lại mắng một trận, nó quay đi định chạy, lại nghe được Nguyên Dục Tuyết bảo ---
Thiếu niên chẳng có vẻ gì là quan tâm chuyện này, cũng không tới gần thằng bé, như thể chỉ thuận miệng ---
"Ngày mai sân vận động sẽ mở như bình thường, có thể tới thi đấu."
Đứa nhỏ đang co chân định chạy nghe vậy, phản ứng nhanh không thể tưởng được, lập tức đứng lại.
Cơ thể trẻ con rất dẻo, nên dù thân giữ nguyên, cái đầu đã ngoái ra sau, ánh mắt sáng ngời nhìn Nguyên Dục Tuyết.
"Thật, thật ạ?"
"Ngày mai sân vận động sẽ mở ạ?"
Mặc dù là yêu cầu của chính mình, nhưng khi Nguyên Dục Tuyết thật sự đồng ý, thằng bé lại hưng phấn như một chú cún chạy quanh chủ nhân vòi đồ ăn vặt, rất muốn nhảy tưng tưng.
Nguyên Dục Tuyết đảm bảo: "Ừ."
Đóng muộn vài ngày cũng không sao.
Cậu định đóng sân vận động và sơ tán nhân viên là để tránh quỷ quái làm loạn, ngộ thương nhân loại. Nhưng con quỷ trong sân vận động đã bị cậu giết... Đúng hơn là nó bị quy tắc của chính mình giết, không còn tai họa tiềm ẩn nữa nên cũng không vội việc đóng cửa.
Chuyện này với cậu bé kia hiển nhiên là niềm vui lớn lao.
Đôi mắt nó sáng lấp lánh, xúc động không nói được gì, mãi sau mới hét thật to với Nguyên Dục Tuyết: "Cảm ơn anh rất nhiều ạ!"
Sau đó khom lưng cúi chào thiếu niên.
Thấy quản lý đứng bên cạnh vẫn còn đang thẫn thờ chưa tỉnh, thằng bé cho là chuyện này chắc ông ấy cũng góp chút sức, thế là qua loa nhìn sang, nói nhanh: "Cảm ơn bác ạ."
Rồi như con thỏ nhảy đi mất.
Cầu thang ở ngay bên cạnh, đứa nhỏ này quên mất có thang máy, chạy một mạch xuống dưới, xả bớt sự hưng phấn trong mình. Đôi chân nhảy mấy bước một, hoạt bát như chú thỏ, khiến người ta lo lắng muốn gọi cậu bé lại, coi chừng ngã.
Quản lý hoảng hốt bám vào tay vịn cầu thang ngó xuống... Hôm nay ông ta đã bị ép chạy mấy chục tầng lầu, bắt đầu có bóng ma tâm lý, chắc sau này cũng không dám đi cầu thang.
Tới khi không thấy đứa bé kia nữa, biết nó dùng cách thức bình thường để rời khỏi sân vận động thì ông ta mới lau mồ hôi, do dự nhìn sang Nguyên Dục Tuyết: "Vậy, vậy có ổn không ạ?"
Hiển nhiên quản lý đã coi Nguyên Dục Tuyết thành bậc thầy trừ tà, tuy là cũng không sai.
Câu vừa rồi ý ông ta là mở cửa sân vận động có ổn không, vì ông ta sợ, biết đâu trong này còn con quỷ nữa thì sao?
Đồng thời còn gán thêm một lớp nghĩa cho hành vi thuê sân vận động của Nguyên Dục Tuyết, tự cho là đã chạm tới bí mật Huyền Môn, vội ngậm miệng, giữ kín như bưng.
Có cần phải bày trận trừ tà tám ngày tám đêm không nhỉ?
Quản lý đau khổ nghĩ.
Nguyên Dục Tuyết gật đầu, biểu thị không sao hết.
Cậu nhìn sang quản lý, đăm chiêu... Khá lâu.
Thật ra trước khi "thảm họa" giáng xuống, với chế độ xã hội hiện tại, nếu có nhiều người biết trên thế giới này tồn tại ma quỷ thì dễ dẫn tới khủng hoảng, không phải chuyện tốt.
Những lần thực thi nhiệm vụ trước đó, Nguyên Dục Tuyết vẫn luôn giữ nguyên tắc này. Khi xảy ra các sự cố kia, tuy có vài người sở hữu giác quan thứ sáu nhạy bén, nhưng phần lớn vẫn không thể nhận ra vấn đề, càng không thể thấy quỷ thật.
Nhưng lần này lại khác, nhân viên làm việc ở đây đều nhìn thấy con quỷ, chắc chắn sẽ về kể lại với bạn bè người thân, dù chưa chắc đã có người tin.
Vậy thì...
Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nhìn quản lý.
...
Đám nhân viên bị dọa chạy ra khỏi sân vận động, có người về nhà, có người trốn ở khách sạn, bị quản lý lấy lí do liên quan tới vụ việc tâm linh lần này, gọi về sân vận động.
Quản lý đứng trên bục, chảy đầy mồ hôi, trông rõ là chột dạ giải thích với họ: "Thật ra chuyện đó là do cậu nhóc kia bất mãn với chính sách của sân vận động nên cố tình đùa dai, dùng hiệu ứng hóa trang đặc biệt để dọa mọi người."
Quản lý vừa dứt lời đã nhận được vài ánh mắt đầy hàm ý, trên mặt mỗi người viết đầy "ông lừa chó hả".
Ông ta càng thêm rối rắm, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp:
"Trông thì tưởng như chúng ta đi cầu thang mãi không ra ngoài được, thực tế là do cầu chì bị đứt, mà mọi người căng thẳng quá, dính phải ám chỉ tâm lý. Ở trong bóng tối bị mất khái niệm thời gian tưởng là đi rất lâu, thực tế là do đi nhầm cầu thang, chui sang cầu thang khác, thế nên mới mãi không xuống tầng dưới được. Cái áo khoác kia cũng là một người trong nhóm chúng ta phối hợp với thằng bé bày trò..."
"Vừa rồi tôi đã nghiêm khắc phê bình thằng bé! Nó cũng đã nhận lỗi và kiểm điểm nên tôi để nó về nhà trước, giờ giải thích với mọi người."
Mặt quản lý bóng nhẫy mồ hôi, thầm nghĩ tiết mục "khoa học cái con khỉ*" này không phải ai cũng làm được đâu hức. Chủ yếu là việc họ gặp phải quá kinh dị, ông ta miệng lưỡi trơn tru thật, nhưng cũng không thể trợn mắt bốc phét được. Bị kẹt không biết phải nói gì tiếp, quản lý nhìn sang Nguyên Dục Tuyết. Lúc này cậu chủ nhỏ cũng "...", sau đó gật đầu.
*chém gió, gốc là 走 X 科学
Quản lý được cổ vũ lại tràn đầy dũng khí, quyết định dùng phương pháp Nguyên Dục Tuyết đã cung cấp sẵn.
Giọng điệu khí thế hơn được một chút, ông ta mở Wechat ra, chuyển tiền cho từng nhân viên - tài chính từ túi cậu Nguyên - rồi nói: "Do sự cố ngày hôm nay, đây là tiền bồi thường tinh thần cho mọi người. Nửa tháng tới hãy về nghỉ ngơi cho thật tốt. Chuyện hôm nay tôi yêu cầu mọi người không nói ra ngoài, không ai được phép biết việc sân vận động của chúng ta gặp sự cố. Cái này đã có chuyên gia xử lý. Mà khí vận của mọi người sắp tới sẽ tương đối thấp, dễ gặp thứ không tốt. Tất cả rõ rồi chứ?"
Bị lợi ích dụ dỗ, lại thêm uy hiếp nhỏ, đám nhân viên mở Wechat ra nhìn con số vừa nhận, lập tức nghiêm mặt gật đầu, quyết định hôm nay làm người xem trung thành của chương trình "khoa học cái con khỉ".