Vũ Khí Hình Người

Chương 440: Phó Bản Ngàn Người (25): Giới Chu Diễn, anh thích màu gì?




Edit: Ry

Con quỷ thì không khó giải quyết, xử lý nó dễ hơn là con quỷ trăm tay trong nhà hát nhiều.

Vấn đề nằm ở chỗ... Nguyên Dục Tuyết không thể giết nó.

Vì đứa bé kia không phải là quỷ, thằng bé vẫn là một con người, chỉ là bị quỷ ám thôi. Dựa theo phương pháp giải quyết trước kia của cậu thì e là thằng bé sẽ không còn nổi một mẩu xương.

Thế nên Nguyên Dục Tuyết không ra tay, cậu còn đặt tay lên tay Giới Chu Diễn, cảm giác được hơi ấm và dòng máu phun trào bên dưới, nhẹ nhàng đè lại.

Ý là đừng.

Cậu đang nhắc nhở Giới Chu Diễn đừng ra tay.

Giới Chu Diễn... Tất nhiên là nghe lời rồi. Hắn như chú chó được vỗ về, đứng im không nhúc nhích.

Trong bầu không khí giằng co kì quái này, con quỷ kia lại ra tay trước.

Nó không nhằm vào Nguyên Dục Tuyết, mà là tay quản lý đang trốn sau lưng cậu, như thể có thù hận gì sâu nặng lắm.

Cậu bé giơ quả "bóng" trong tay lên, hung tợn ném xuống. Cái đầu người nảy lên, đi ngược với định luật vật lý, xoay tròn trên không trung, bắn về phía quản lý. Biểu cảm trên cái đầu còn hết sức sinh động, nhe răng trợn mắt, từ hốc mắt chảy ra hai hàng máu đỏ, nhìn chằm chằm mục tiêu, dọa cho quản lý suýt thì đau tim mà chết.

Nguyên Dục Tuyết cũng ra tay.

Thanh đao sáng như tuyết đột nhiên xuất hiện từ hư không, vung nhẹ một cái đã có đao khí sắc bén bắn ra, đập vào đầu người đang xoay tròn.

Quả đầu bị đao khí đánh trúng, lệch hướng nặng nề rơi xuống đất, sau đó nảy lại về tay cậu bé.

Ánh mắt con quỷ trở nên u ám.

... Quả "bóng" này rất rắn chắc.

Trong nháy mắt đó, Nguyên Dục Tuyết phát hiện một được chi tiết, ngẩng lên nhìn con quỷ đang đứng trên cầu thang.

Ánh mắt hai người giao nhau trong một khoảnh khắc, Nguyên Dục Tuyết biến mất. Chớp mắt sau, cậu lẳng lặng xuất hiện sau lưng con quỷ.

Tốc độ nhanh tới mức gây ảo giác như một giây vừa rồi Nguyên Dục Tuyết đã dịch chuyển thời không.

Tới sau lưng con quỷ, cậu lặng lẽ giơ đao lên, đao khí dũng mãnh mang theo sát ý lẫm liệt, không đấu đã thắng...

Nhưng khi lưỡi đao chết chóc sắp đâm xuyên cơ thể nhỏ bé --- Chỉ một khoảng cách vi diệu, thậm chí là không tới một mi-li-mét, Phá Hồng Mông chỉ cần xuống thêm chút nữa thôi là sẽ được thỏa thích uống máu, Nguyên Dục Tuyết lại dừng tay.

Cậu biết rõ đao này chém xuống, đối phương sẽ chết.

Không chỉ có con quỷ, mà người bị quỷ ám cũng sẽ chết.

Ẩn giấu bên dưới sắc bén chết chóc ấy là chút... Dịu dàng không ăn nhập gì. Bị con quỷ phát hiện.

Nguyên Dục Tuyết rõ ràng là bên chiếm ưu thế, con quỷ lại chẳng hề sợ hãi.

Nó quay đầu lại, quay một góc 180 độ, phần thân vẫn đứng im không nhúc nhích, cảm giác vặn gãy cả cổ, duy trì tư thế hết sức kì dị nhìn Nguyên Dục Tuyết.

Hai má xanh trắng xuất hiện một nụ cười cứng ngắc kinh dị. Cái đầu bỗng vươn tới, cổ bị kéo dài như sợi mì, lại cũng giống một con rắn mềm mại. Cho đến khi cả khuôn mặt sắp dán vào mặt Nguyên Dục Tuyết, nó mới ngừng lại.

Khoảng cách giữa cả hai đã vượt qua phạm vi an toàn.

"Không... Giết ta, à."

Đối phương mở miệng, chất giọng dính với nhau khó nghe. Thay vì bảo là tiếng người, âm thanh giống như xương quai hàm chuyển động, hàm trên hàm dưới va vào nhau tạo thành.

Nguyên Dục Tuyết vô cảm nhìn xuống nó. Vẻ mặt cậu lúc này rất lạnh lùng, nhưng đồng thời toát lên sự mềm mại vô hại.

Một sự mềm mại hoàn toàn khác với thanh đao sắc bén trong tay.

"Mi, không dám?"

Nó như phát hiện món đồ chơi mới, âm lượng đột nhiên vút cao, đi kèm với sự hưng phấn khó tả. Nó bắt đầu nói như hét: "Mi, không dám, giết người?"

Nguyên Dục Tuyết vẫn không trả lời.

"Há ---"

Tiếng cười chói tai vang vọng như muốn chui vào màng nhĩ, đâm thủng nó ---

Cái đầu đầy máu dí sát vào mặt Nguyên Dục Tuyết, khuôn mặt vốn mang ngũ quan của đứa trẻ kia giờ đã không khác gì ma quỷ.

Đồng tử biến mất, chỉ còn một màu trắng xóa. Đôi mắt đó nhìn cậu chòng chọc, phản chiếu ra khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt đen thăm thẳm.

Nguyên Dục Tuyết vẫn không nói gì.

Thiếu niên tóc đen da trắng bình thản như thể thứ đang ở ngay trước mắt cậu không phải là đầu của một con quỷ, mà là khuôn mặt của một bé trai bình thường.

Bờ môi giấu bên dưới lớp khẩu trang hơi mấp máy, bị khẩu trang che khiến âm thanh trở nên mơ hồ, nhẹ nhàng thoát ra.

"Không phải là không dám."

"Chỉ là tôi sẽ không giết con người."

Lời nói bình tĩnh này kích thích con quỷ trước mặt! Nó nháy mắt dựng đứng lông tóc, làn da hỗn tạp xuất hiện vết cắt như mang cá, không ngừng mấp máy đóng mở, cảm giác như bất cứ lúc nào phần da người cũng sẽ được trút bỏ, để phần quỷ bên trong hoàn toàn hiện ra.

Mắt, mũi, tai và miệng nó không ngừng trào ra máu tươi, oán khí và hận thù lập tức quấn chặt lấy Nguyên Dục Tuyết. Con ngươi trắng dã của đứa bé phản chiếu ra một thế giới đẫm máu, khủng bố vô cùng.

Nó có vẻ cực kì hận một Nguyên Dục Tuyết không chịu làm tổn thương con ngươi.

"... Mi không phải người."

Tiếng nó chợt nhỏ đi nhiều, không phải trần thuật, là lời chửi mắng ác độc nhất: "Mi là... Quái vật."

Bị gọi là "quái vật" dường như cũng không đả động được trái tim Nguyên Dục Tuyết.

Cậu lẳng lặng nhìn con quỷ trước mắt, thản nhiên tới quái dị. Nửa ngày sau, thiếu niên mới nâng mắt. Hàng mi cong dường như có thể giấu đi ánh sáng chói lọi nhất trần gian, một nét đẹp không ai cưỡng lại được âm thầm trốn trong đôi mắt ấy.

Chỉ một cái chớp mắt như vậy.

Rõ ràng đang đeo khẩu trang, Nguyên Dục Tuyết vẫn gây ấn tượng rằng... Dường như bên dưới cái khẩu trang ấy, cậu đang mỉm cười.

Cậu nhìn con quỷ, nhẹ nhàng nói: "Tôi không phải quái vật."

Lối nói chuyện của Nguyên Dục Tuyết luôn thong thả, không phải giải thích, cũng không phải tranh luận, là trần thuật một sự thật hiển nhiên. Câu nói này, không biết ở góc độ nào, lại chọc điên con quỷ ---

Máu càng dữ dội ào ra từ hốc mắt, oán khí hùng mạnh phong tỏa xung quanh, quấn chặt từng bộ phận cơ thể của thiếu niên. Một giây sau, âm thanh khô khốc kì lạ đột nhiên phát ra từ cổ họng nó. Nó nhìn Nguyên Dục Tuyết, cất tiếng hỏi: "Anh ơi. Bóng trong tay em là bóng màu trắng hay bóng màu đỏ vậy?"

Sức mạnh của con quỷ được kích hoạt.

Mục tiêu của nó là Nguyên Dục Tuyết. Quỷ khí âm u bao trùm, dù cậu có mạnh tới đâu cũng không thể chống đối quy tắc của nó.

Đây là sức mạnh mà thế giới này trao cho nó.

Tất nhiên Nguyên Dục Tuyết có thể làm gián đoạn, trước khi quy tắc được hình thành. Như những lần trước cậu đã làm, dùng Phá Hồng Mông, hoặc bất cứ sức mạnh nào cậu sở hữu, giết con quỷ là được. Đứng trước sức mạnh áp đảo tuyệt đối, quy tắc gì cũng có thể bị phá vỡ.

Nhưng chỉ vì một nguyên nhân mà Nguyên Dục Tuyết không thể làm vậy.

Cậu bé bị con quỷ này ám cũng sẽ chết trong tay cậu.

Nếu không thể cưỡng ép gián đoạn quá trình thành lập quy tắc, cậu chỉ có thể chịu quy tắc nó đặt ra quản thúc. Thiếu niên rủ mắt nhìn "quả bóng", rõ ràng là đầu người, lúc này lại biến thành một quả bóng đẫm máu.

Không trả lời thì sao?

Đúng là không nên trả lời. Nhưng như vậy đồng nghĩa với cậu vĩnh viễn không thể phá vỡ quy tắc của đối phương.

Cậu chủ nhỏ ngẫm nghĩ, bỗng hỏi: "Giới Chu Diễn."

"Anh thích màu gì?"

______________________________

Chương này được đăng trên Tấn Giang vào 31/12/2022 =))))))))))) Và tới 8 tháng sau bà Tật mới hoàn được bộ truyện =)))))))))))))

Tui biết mọi người nản rồi, nhớ là anh em nản tui edit còn nản gấp 10 vì nói thật plot hay đấy nhưng văn tiểu học quá, mỗi ngày lên 3 bài chửi văn tiểu học cũng không cứu được ; - ;