Vũ Khí Hình Người

Chương 438: Phó Bản Ngàn Người (23): Quả bóng tôi đang đập có màu gì?




Edit: Ry

Bóng tối trong sân vận động hết sức không bình thường.

Sự tĩnh lặng khiến lòng người bất an lan tràn.

Cảnh tượng trước mắt ngày càng mờ, không đến nỗi là giơ tay không thấy được năm ngón, nhưng không thể thấy rõ người đứng ngay cạnh mình nữa. Cảm giác như là mắt bị bịt bởi một lớp vải đén, mỗi người chỉ thấy được những hình khối màu đen, thấy được có người đang chuyển động, lại không thể thấy đối phương trông như thế nào.

Tóm lại là quái dị.

Quản lý và nhân viên an ninh tập thể bồn chồn.

Vệ sĩ còn tính là bình tĩnh, theo kí ức lùi lại bảo vệ cậu chủ ở giữa, có người đề nghị tra hỏi đứa bé kia, lại chợt nghe được tiếng cười "hì hì". Âm thanh lanh lảnh và chói tai, nghe mà rùng mình, không giống tiếng của một bé trai chút nào.

Sau đó họ loáng thoáng thấy bóng hình bé nhỏ đung đưa, linh hoạt như một loại động vật lưỡng cư, bò lên lan can khán đài, ngả về sau, ngã xuống ---

"Này!"

Sân vận động rất tối, nhưng vẫn thấy được lờ mờ. Không ít người chứng kiến cảnh đứa trẻ kia nhảy xuống, hốt hoảng kêu lên. Vệ sĩ cũng chạy tới muốn kéo nó lại, nhưng bàn tay trống rỗng... Không bắt được.

"Thằng, thằng bé ngã xuống rồi!" Có người hốt hoảng hét lên.

Nguyên Dục Tuyết ở trong bóng tối thấy rõ mọi chuyện lại rất thờ ơ, không nói không rằng, đúng chuẩn một vị công tử kiệm lời được bảo bọc... Với tốc độ phản ứng của cậu, nếu cậu ra tay chắc chắn đã kéo được đứa bé kia lại.

Cậu không nhúc nhích chứng tỏ một điều.

Quản lý sợ trắng cả mặt, mặc dù ông ta không thích đứa nhỏ kia vào đây phá rối, nhưng cũng không muốn thằng bé chết trong sân vận động, còn là nhảy lầu tự sát...

Vệ sĩ theo bản năng nhìn xuống bên dưới tối om om: "Sao không có tiếng động gì vậy?"

Một đứa trẻ to như vậy, rơi từ độ cao mười mấy mét xuống chắc chắn phải có âm thanh. Kể cả đứa bé kia không hét thì tiếng da thịt va chạm với mặt đất cũng phải rất rõ ràng chứ?

Nhưng mọi thứ tĩnh lặng như thể thằng bé đột nhiên biến mất.

Có người nơm nớp hỏi: "... Hay là nhìn nhầm rồi?"

Không, không thể nào có chuyện đó. Một người nhìn nhầm thì thôi, nhưng cả chục con người ở đây chẳng lẽ ai cũng nhìn nhầm?

Mà trời còn tự dưng tối sầm... Dù có ngu thì cũng biết chuyện này rất ma quái, không ai dám nhắc tới việc thấy đứa trẻ kia nhảy lầu nữa.

Quản lý vốn đã tái mặt, nay lại càng sợ trắng bệch. Ông ta hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình tĩnh lại, mở miệng chủ trì cục diện: "... Ra ngoài trước đi. Chúng ta báo cảnh sát, rồi tìm người sửa đường điện."

Vệ sĩ cũng thấy nơi này không an toàn, muốn đưa cậu chủ ra ngoài, nghe thế không phản đối, lập tức đi trước mở đường.

Toàn bộ sân vận động mất điện nên không thể dùng lối đi bình thường, thang máy cũng không hoạt động, đoàn người chỉ có thể dùng lối thoát hiểm.

Diện tích của sân vận động này rất lớn, lối thoát hiểm cũng rộng và dài, rẽ trái rẽ phải mấy lần, tổng cộng là 6 khúc ngoặt, không hề khó đi. Nhưng đoàn người thở hổn hển đi mãi đi mãi, dần cảm thấy không đúng... Chỉ là hai tầng thôi mà sao mãi không xuống tới lầu một vậy?

Mà cầu thang bọn họ đang đi này, sao mãi chưa hết?

Lối thoát hiểm cũng tối, lại không có vật gì đặc biệt để đánh dấu, nên dù tất cả cảm thấy bất thường thì cũng không ai dám mở miệng phá vỡ bầu không khí kì lạ hiện tại. Họ nghe tiếng nuốt nước miếng khô khốc của người bên cạnh, nghe tiếng đế giày ma sát với cầu thang, cảm giác ai cũng đang run.

Một vệ sĩ theo ngay bên cạnh Nguyên Dục Tuyết ngẫm nghĩ, im lặng cởi áo ngoài ra, vắt lên chỗ rẽ cầu thang.

Vài người tinh mắt nhìn thấy, không nói gì, nơm nớp tiếp tục đi xuống.

Lối đi vô cùng tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng hít thở dồn dập như thể đang kìm nén gì đó.

Trên đường cũng không gặp chuyện lạ, cho đến khi họ rẽ tiếp, vệ sĩ đi trước đột nhiên đứng lại ở đầu cầu thang, trố mắt nhìn xuống bên dưới...

Những người khác dần ý thức được cũng nhìn theo. Họ thấy ở chỗ ngoặt có vắt một cái áo. Không biết gió xuất hiện từ đâu, thổi qua khiến nó đung đưa, trông như cất giấu quái vật bên dưới.

Lập tức có người hét lên.

Biết là một chuyện, nhưng tận mắt nhìn thấy là một chuyện khác...

Nhóm người xui xẻo này sợ tới mức mềm chân, trong đầu chỉ còn 3 chữ: Quỷ đánh tường.

Nghe nói "quỷ đánh tường" có giải thích khoa học là con người đi trong bóng tối nghĩ là mình đi thẳng, thực tế sẽ luôn hơi chếch đi, rồi lệch dần, cuối cùng thành một vòng lớn, trở về chỗ cũ. Nhưng cách giải thích này hiển nhiên không phù hợp với tình huống hiện tại... Bọn họ không thể đi vòng được, vẫn luôn thuận theo cầu thang đi xuống mà, không hề đi lên, sao có thể trở lại chỗ cũ?

Không ra được... Chẳng lẽ họ sẽ bị nhốt ở cầu thang này cho tới chết?

Tưởng tượng trong đầu ngày càng trở nên đáng sợ, mà như nhà dột gặp mưa, đoàn người đang run bần bật bỗng nghe được âm thanh kì lạ vọng tới từ đằng sau.

Tiếng bóng cao su nện lên mặt sàn phát ra tiếng "bộp bộp" trầm đục. Tất cả quay phắt lại, thấy một đứa trẻ đang đứng trên cầu thang đập bóng.

Cả đám: "..."

Kể cả chưa từng nghe truyện ma chơi bóng da, nhưng tình huống này thì ai dám tới gần hả trời!!

Nhóm người sợ tới nỗi suýt tắt thở.

Rõ ràng trời tối mịt, nhưng cái cửa sổ đứa bé kia đứng cạnh lại có ánh sáng le lói xuyên vào, khiến họ nhìn thấy rõ khuôn mặt nó. Không phải ai xa lạ, chính là đứa trẻ chạy vào quấy rối ban nãy... Đứa trẻ đã nhảy lầu.

Sắc mặt thằng bé rõ ràng không ổn, trắng xanh như người chết, không có lấy chút hồng hào. Nó nhìn chằm chằm đám người, mắt mở to, toàn là lòng trắng, không thấy con ngươi đâu, còn thấy được cả tia máu, trông đến là đáng sợ.

Mà tay nó...

Không ai dám lên tiếng, nhưng chỉ cần có mắt là thấy lòng bàn tay đứa nhỏ chảy ra một đống máu đỏ, nháy mắt nhuộm đẫm quả bóng da, dính nhớp.

Bóng da vốn có màu trắng giờ loang lổ vết máu, trắng trắng đỏ đỏ đan xen, rồi chỉ còn một màu đỏ.

Đứa bé còn không ngừng lẩm nhẩm, nghe như một bài đồng dao.

Phối hợp với chất giọng lanh lảnh và tình huống hết sức kinh dị này, khiến người nghe sởn hết gai ốc.

"Trái đập, phải đập, cùng chơi đập bóng nào..."

Thằng bé cứ lẩm nhẩm mãi, bóng da nảy lên rơi vào trong vòng tay nó, máu dính trên đó cũng dính đầy vào quần áo đứa nhỏ. Thằng bé ngước lên nhìn họ, u ám hỏi: "Anh chị ơi, bóng em đang cầm là bóng màu trắng hay bóng màu đỏ vậy?"

Rõ ràng rất đáng sợ, rất kinh dị, biết rõ tình huống hiện tại rất bất thường. Nhưng người bị hỏi có cảm giác trái tim như bị thứ gì bóp chặt, không thể khống chế dán mắt vào quả bóng kia ---

Là bóng trắng? Hay bóng đỏ?

Bắt đầu tự hỏi.

Có người nghĩ dù nó bẩn thì nó vốn là một quả bóng màu trắng mà.

Nhưng có người lại nghĩ không đúng, giờ nó đã biến thành quả bóng màu đỏ.

Máu chảy tí tách nhuộm đỏ quả bóng, nó đã không còn là quả bóng màu trắng.

Khi họ không khống chế được há miệng định trả lời, một tiếng ho khẽ vang lên ---

Âm thanh đó êm tai lạ kì, giống như dòng suối mát giữa ngày hè nóng nực, như tiếng ngọc phỉ thúy rơi xuống, lại như ngọn gió mát thổi đi những mờ mịt trong lòng, khiến người ta tỉnh táo lại... Mồ hôi lạnh toát ra, họ không hiểu vừa rồi mình bị cái gì, tại sao lại nghĩ một vấn đề kì quái như vậy?

Ngẩng lên nhìn lại thì thấy thứ đứa bé kia đang ôm trong lòng không phải quả bóng trắng, cũng không phải bóng đỏ... Nó không phải bóng, mà là một cái đầu người với khuôn mặt giống hệt thằng bé. Cái đầu còn âm u cười với họ.

"A a a a a a a!!!"

Cảnh tượng này đúng là khiến ba hồn bảy vía bay hết, đám người vốn đã thần hồn nát thần tính, giờ càng dám chắc là mình gặp quỷ.

Tay quản lý sợ quá hét ầm lên, trong đầu ông ta chỉ còn một ý nghĩ... Trốn mau, ông ta phải trốn ngay, đánh chết cũng không được để con quỷ kia bắt lại!

Tiềm lực của con người thật sự là vô tận. Lúc này ông ta chỉ muốn chạy trốn, quên luôn cả việc gặp quỷ đánh tường, trong đầu như có hai con chữ to đùng màu đỏ tươi sáng chói đòi mạng:

Trốn mau! Trốn mau!

Những người khác do dự, đứa bé kia vừa cười vừa đập đầu người như đập bóng, nhảy xuống từng bậc cầu thang, miệng tiếp tục lẩm bẩm.

"... Em cô đơn lắm, mọi người chơi bóng cùng em có được không?"

Cùng gỡ đầu xuống làm bóng chơi có được không?

Mấy người đàn ông ở đây sợ mềm cả người, có người chạy trước, lại thêm con quỷ không ngừng tới gần, họ cũng không nhịn được quay đầu co cẳng chạy. Liều mạng mà chạy, hai chân không ngừng hoạt động, tưởng như bắn ra cả tia lửa.

Vệ sĩ vẫn còn đạo đức nghề nghiệp, chặn trước mặt Nguyên Dục Tuyết kêu lên: "Cậu chủ, mau trốn đi!!"

Không chỉ anh ta, có người nhiệt tình tới mức nắm tay Nguyên Dục Tuyết, chuẩn bị kéo cậu chạy cùng.

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Giới Chu Diễn tinh như cú vọ, thấy thế lập tức điên tiết.

Không tới lượt mi!!

Lạnh lùng đánh rớt tay người nọ, tự mình nắm tay Nguyên Dục Tuyết, im im kéo cậu chạy.

Mặc dù không biết tại sao phải chạy...

Nguyên Dục Tuyết ngập ngừng: Nhưng mà mọi người đều chạy thì chắc mình cũng phải chạy thôi?

Tiếng đứa trẻ nhảy xuống từng bậc thang ngày một rõ rệt, hiệu quả không kém gì có thú dữ dí theo sau.

Tay quản lý còn nhảy bốn năm bậc một lúc, sải chân lưu loát vô cùng. Ông ta là người chạy đầu tiên, đồng thời quên rằng tình huống hiện tại không giống bình thường, họ đang gặp quỷ. Ông ta nghe được tiếng bóng đập ngày càng gần, còn nghĩ là quỷ đuổi tới, lông tóc dựng hết lên, càng liều mạng chạy về phía trước... Cho tới khi nhìn thấy đứa nhỏ đứng ở chân cầu thang đập bóng, suýt không phanh kịp.