Vũ Khí Hình Người

Chương 437: Phó Bản Ngàn Người (22): Gặp quỷ ở sân vận động.




Edit: Ry

"Có vẻ như những địa điểm xuất hiện nơi ẩn núp đều sẽ xảy ra sự cố."

Mà còn không hề giống tình cờ.

"Cảm giác như có người đang cố tình tạo ra những chuyện này... Để dọn dẹp." Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nói.

Từ công viên cho tới nhà hát đều là những nơi đông đúc, bất kể thời gian nào thì bên trong sẽ luôn có một lượng người nhất định. Nhưng sau khi xảy ra sự cố, nhất là sự cố dẫn tới thương vong lớn như vụ tàu lượn trong công viên trò chơi, hay vụ sập sân khấu trong nhà hát, thì đây là đả kích trí mạng với những nơi giải trí nổi tiếng này.

Mấy tháng không mở cửa là nhẹ, thường thì sẽ phải tiến hành điều tra xét duyệt một thời gian rất dài.

Mà những sự cố này xảy ra, "lợi ích" duy nhất là...

"Bàn tay vô hình kia đang khống chế mọi thứ. Nó cố ý để người trong thành phố này không tiến vào nơi ẩn núp." Nguyên Dục Tuyết khẳng định, khẽ nỉ non: "Tại sao nó lại muốn làm vậy?"

Một câu này khiến người chơi ngoài sân đang hốt hoảng lập tức lặng như tờ.

Nguyên Dục Tuyết... Đã phát hiện sự tồn tại của hệ thống.

Việc liên tiếp có sự cố xảy ra ở các cứ điểm ẩn núp đúng là do phó bản cố tình, vì nó đang nhằm vào những người chơi vô tri... Về phần NPC trong thành phố thì hoàn toàn là bị liên lụy.

Nguyên Dục Tuyết thế mà nhận ra được!

Hệ thống không muốn bọn họ tiến vào cứ điểm an toàn ở thời điểm quan trọng, không muốn họ sống sót.

Thông tin chủ chốt như vậy đã được cậu đoán ra 8 9 phần.

Lúc này, người suy đoán ra tất cả những điều trên, Nguyên Dục Tuyết, lại bình tĩnh nói tiếp: "... Nếu vậy thì chúng ta có thể thông qua những sự cố đó để xác nhận địa điểm của nơi ẩn núp."

Người xem đồng loạt sửng sốt.

Rồi cũng nhận ra... Các người chơi khác không giống Nguyên Dục Tuyết. Họ không phải người đầu tiên phát hiện "bất thường" của thế giới này nên không nhận được phần thưởng gợi ý của hệ thống. Và có một nhóm rất lớn, e là đến khi phó bản kết thúc, cũng không biết thông tin bí ẩn về khu vực an toàn.

Nhưng nếu họ tìm được những nơi xảy ra "tai nạn" và có quỷ quái xuất hiện, đồng thời chủ động đi thăm dò, thì sẽ có một con đường sống.

Điều kiện tiên quyết là bọn họ không được đắm chìm trong thân phận giả mà phó bản trao cho, không được trốn chạy mơ tưởng sống "một đời" bình yên.

Có vẻ như Giới Chu Diễn cũng hiểu Nguyên Dục Tuyết nói gì. Hắn nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, bổ sung: "Về thôi."

"Vâng." Thiếu niên đáp, tiếp tục đắm chìm trong mạch suy nghĩ: "... Phải điều chỉnh trình tự thăm dò, phải tới những nơi đông người nhất để giải quyết."

"Còn phải mau chóng tìm ra nơi ẩn núp để còn phong tỏa, thuê lại, giảm bớt tổn thất."

Những nơi ít người qua lại, ví dụ như một tòa cao ốc đang trong quá trình xây dựng mà cậu khoanh vùng làm địa điểm ẩn núp, nơi này không có nhiều người, tỉ lệ quỷ xuất hiện không lớn, có thể tạm thời gác ra sau.

"..." Giới Chu Diễn vẫn lầm lì từ nãy, nhưng hắn nghe được những gì cậu nói, nhẹ nhàng ừ tiếng nữa, có vẻ... Giận dỗi.

Đến lúc này Nguyên Dục Tuyết mới ngờ ngợ ra là Giới Chu Diễn không vui thật.

Thế là cậu tiến tới, nhìn thẳng vào hắn, ngoan ngoãn hỏi: "Anh... Không vui à?"

Con ngươi đen láy phản chiếu khuôn mặt điển trai, chăm chú chân thành tới như vậy, khiến trái tim tan chảy.

Giới Chu Diễn cũng ý thức được thái độ của Nguyên Dục Tuyết với mình hoàn toàn khác, mím môi: "... Không có gì."

Hắn nhìn cậu, một lúc sau bỗng nói: "... Sau này sẽ không để em bị thương nữa."

"Đâu có." Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc nói.

Cậu không nói dối, cậu không cho rằng vết xước trên ngón tay mình là "vết thương".

"Có."

Giới Chu Diễn còn cố chấp hơn. Hắn nắm tay cậu, nâng ngón tay mảnh dẻ không một tì vết, chỉ vào vị trí kia, bảo: "Chỗ này đã từng bị thương."

Nguyên Dục Tuyết ngập ngừng, nửa ngày sau mới lên tiếng dưới ánh mắt cố chấp của Giới Chu Diễn.

"... Dạ."

...

Về muộn, bị quản gia mắng.

Cậu chủ nhỏ nghiêm túc nhận lỗi, nhưng mà chết cũng không hối cải, đã nghĩ xong ngày mai muốn đi những đâu, tiếp tục đòi ra ngoài.

Vì để tránh có thêm nhiều thương vong, những nơi tương đối nhộn nhịp có khả năng xuất hiện cứ điểm ẩn núp đều được Nguyên Dục Tuyết thu mua hoặc thuê lại. Sau đó phong tỏa, giảm tỉ lệ xảy ra sự cố xuống mức thấp nhất.

Hôm sau, cậu và Giới Chu Diễn xuất phát tới sân vận động lớn nhất thành phố, sân vận động Bình An.

Nhân viên làm việc rất nhanh, chỉ trong một ngày đã kí xong hợp đồng thuê, thời hạn là một tháng, hôm nay bắt đầu phong tỏa.

Quản lý sân vận động rất ngạc nhiên, không hiểu sao cậu ấm nhà họ Nguyên lại nhất quyết phải thuê sân vận động, đâu có nghe nói định cử hành tranh tài gì đâu, thuê cả sân dường như chỉ là để đốt tiền, nhưng cũng không dám hó hé. Ông ta thầm cảm thán, các cậu ấm cô chiêu bây giờ đúng là thích vẽ chuyện để tiêu tiền... Thuê cả cái sân vận động, chắc là định cử hành thi đấu với bạn bè, cũng cao quý thật.

Khách sộp thì không thể đắc tội, quản lý hết sức nghiêm túc chào đón, còn dẫn đám Nguyên Dục Tuyết đi dạo quanh, giới thiệu kĩ càng chức năng công dụng của từng khu, đồng thời bày tỏ nếu cậu Nguyên cần cử hành cuộc thi gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi mình tới hỗ trợ tổ chức, nhiệt tình ân cần thái quá.

Nguyên Dục Tuyết đi phía sau, khuôn mặt vẫn được khẩu trang che kín chỉ còn phần da trắng nõn và đôi mắt xinh.

Cậu có vẻ không mấy chú tâm, nhìn xuống sân điền kinh bên dưới, lơ đãng quan sát xung quanh rồi khẽ nói: "Được."

"Hôm nay đóng cửa luôn." Giọng thiếu niên lành lạnh, nghe có vẻ vô tình: "... Không ai được ở lại, kể cả nhân viên. Chuyển quyền giám sát sang cho tôi."

Quản lý càng cảm thấy cậu ấm này đúng là quái gở, kể cả có bao hết sân vận động tổ chức hoạt động tư nhân thì cũng không cần đuổi hết nhân viên đi chứ?

Chẳng lẽ là dùng đội ngũ hậu cần của mình thì an toàn, yên tâm hơn?

Cũng đúng, thân phận bất phàm như vậy chắc sẽ dè chừng các kiểu bắt cóc... Quản lý thả trí tưởng tượng bay xa, nửa ngày không trả lời, tới khi Nguyên Dục Tuyết nghi hoặc nhìn sang thì ông ta mới sực tỉnh, lúng túng bảo: "Vâng thưa cậu."

Đúng lúc này, nhóm người đang đứng trên khán đài tầng hai đột nhiên nghe được tiếng chạy bình bịch, còn có tiếng nhân viên an ninh nói chuyện với nhau. Họ không lớn giọng, nhưng trong sân vận động tĩnh lặng lại nghe rất rõ.

"Thằng nhóc đó hình như chạy sang bên này..."

"... Thôi chết rồi! Mau tìm nó đi, không nghe chửi bây giờ."

"Để tôi sang bên này xem ---"

Tiếng người lải nhải và tiếng bước chân vội vã hợp lại với nhau, ngày càng rõ rệt.

Phân tích từ vài câu ngắn ngủi kia, có vẻ nhân viên an ninh đã bất cẩn để người ngoài vào sân vận động...

Vệ sĩ đi theo Nguyên Dục Tuyết lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, ai nấy đều sầm mặt tiến tới, bao quanh cậu như thể kẻ xông vào là tội phạm bắt cóc bị truy nã.

Khí thế khiến người ta phải khiếp sợ này đến quản lý cũng cảm nhận được, theo bản năng lùi lại, lộ vẻ bối rối.

"Rất xin lỗi cậu Nguyên, chúng tôi sẽ mau chóng xử lý." Ông ta áy náy bảo, trán đổ mồ hôi, lấy bộ đàm ra gọi cho đám nhân viên đang chạy tới.

"... Cái gì thế hả?" Quản lý không vui nói: "Các cậu cho ai vào đây?"

Bên tai vang lên tiếng bước chân lộn xộn, nhân viên đang cầm bộ đàm hết sức lúng túng đứng trước mặt đám Nguyên Dục Tuyết... Hay rồi, giờ báo cáo tận mặt luôn.

Anh ta dừng chân, đứng nghiêm chào một cái rồi mới nói: "Cũng không phải vấn đề lớn ạ. Chúng tôi không chú ý để một đứa trẻ chạy vào... Đội trưởng và cả đội đều đang tìm."

Anh ta cũng thầm than, không biết thằng bé đó tới bằng cách nào, trước đó họ không thấy gì hết, "vút" một cái tự dưng lao vào.

"Trẻ con chạy vào?" Quản lý rõ ràng không hài lòng: "Tại sao mà một đứa trẻ các cậu cũng không..."

Bọn họ đang thì thầm to nhỏ, chợt thấy mấy bóng dáng nhỏ bé vòng theo cầu thang chạy lên.

Cái bóng đó có tốc độ cực nhanh, như một cơn gió, đến người trưởng thành cũng khó mà theo kịp.

Sau đó tất cả thấy đứa trẻ như một viên đạn lao tới chỗ Nguyên Dục Tuyết ---

Bé loắt choắt, lại rất linh hoạt, còn biết vòng qua đám vệ sĩ vạm vỡ, thiếu chút nữa là đâm vào người Nguyên Dục Tuyết.

Nhưng sau đó cơ thể nó nghiêng về phía trước, chân quơ quơ --- Thằng bé ngơ ngác, phát hiện mình bị người ta xách lên.

Bị xách lên rồi vẫn không chịu yên, thằng nhóc khua khoắng chân tay, còn ngẩng lên hét: "Thả ra!"

Nhưng mới hét có một câu đã im tịt.

Bởi thằng bé đúng lúc đối diện với cặp mắt của gã đàn ông đang xách mình.

Giới Chu Diễn vô cảm nhìn đứa trẻ, tay không dùng nhiều sức đã dễ dàng túm cổ áo nhấc thằng bé lên, còn xách lên rất cao.

Đôi mắt màu đen u ám nhìn thẳng vào nó, toát lên vẻ khủng bố rợn người, khiến đứa trẻ chỉ chừng 7-8 tuổi này cứng đờ, run như chim cút, không dám ngang ngược như trước.

Giới Chu Diễn lạnh mặt dọa trẻ con: "..."

Hai người nhìn nhau vài giây, cho tới khi đứa bé kia có dấu hiệu ảnh hưởng tâm lý, Giới Chu Diễn mới đột nhiên thả tay.

Thằng bé bị run chân, được thả xuống thì lảo đảo lùi về sau mấy bước, đứng không vững lập tức ngồi bệt xuống đất, đờ đẫn.

Thật đáng sợ...

Nó nghĩ vậy, sợ sệt không dám nhìn Giới Chu Diễn nữa, quay đi chỗ khác, thế là lại thấy cậu chủ nhỏ được bao vây giữa đám vệ sĩ.

Nguyên Dục Tuyết thoạt nhìn chỉ như mới thành niên, tuy là vẫn lớn hơn đứa trẻ này cả chục tuổi, nhưng thằng bé lại cảm thấy họ đều là người trẻ tuổi, dễ có chung chủ đề hơn (?).

Thiếu niên tóc đen da trắng nhìn xuống nó, hàng mi cong dài cũng rủ xuống, rung rung, làm nó muốn thử gảy bộ mi ấy.

Một anh trai thật xinh đẹp.

Trong đầu đứa trẻ hiện lên ý nghĩ này.

Trẻ con luôn có trực giác nhạy bén như động vật, chỉ vài giây nó đã nhận ra anh trai được tất cả bảo vệ này là kiểu người nó có thể "chen mồm vào được", mà trông có vẻ cũng tốt tính... Chí ít là tốt hơn cái ông đáng sợ ban nãy xách nó.

Thế là xác định mục tiêu.

Đứa trẻ có đôi mắt tròn xoe, phần đuôi hơi kéo xuống như mắt cún con, siêu đáng yêu, không hề có tính uy hiếp.

Nó cố tình mở mắt thật to nhìn Nguyên Dục Tuyết, lí nhí hỏi: "Anh là... Ông chủ đã bao sân vận động à?"

"..."

... Gọi ông chủ nghe cứ quê quê thế nào.

"Ông chủ" Nguyên Dục Tuyết đờ ra nửa giây, rồi bình tĩnh gật đầu.

Đứa bé càng thêm bất an, nó đứng dậy, ngón tay vô thức đan vào nhau, không biết nghĩ gì mà bóp tới trắng bệch.

Chân cũng không ngừng di trên mặt đất, kiểu như quậy phá xong chột dạ khi gặp rắc rối, nhưng mà thằng bé thật sự trông rất ngoan. Nó lí nhí hỏi: "... Không, không thể bao muộn hơn chút ạ?"

"...?"

Nguyên Dục Tuyết không hiểu nghiêng đầu.

Thằng bé cuống quít giải thích: "Ngày mai là trận chung kết, anh trai em sẽ thi đấu, chạy thắng thì sẽ nhận được tiền thưởng. Nhưng vì anh bao sân vận động nên... Cuộc thi bị tạm hủy."

Quản lý nghe đứa trẻ nói vậy thoáng lộ vẻ khó xử, vội vàng giải thích cho Nguyên Dục Tuyết: "Tôi không rõ chuyện sắp xếp lịch thi đấu. Nhưng nếu cuộc thi thật sự diễn ra ngày mai và bị hủy bỏ, thì chắc chắn là nhân viên đã liên hệ với bên tổ chức rồi, chỉ là hoãn một tháng sau mới thi thôi, theo lý thì không có ảnh hưởng."

"Có ảnh hưởng!" Đứa trẻ bỗng lớn tiếng bảo: "Có ảnh hưởng ạ."

"Tiền thưởng trận chung kết rất quan trọng với nhà em..." Thằng bé giải thích: "Tụi em không thể đợi một tháng được."

Nó trông rất tội nghiệp, cố gắng thương lượng với Nguyên Dục Tuyết: "Một ngày thôi... Lùi lại một ngày cho anh trai em thi đấu được không ạ?"

Thằng bé chân thành ngước lên nhìn Nguyên Dục Tuyết, đôi mắt đầy sự van nài. Nhưng miệng lưỡi vụng về chỉ biết nói mỗi câu kia, không nói thêm được gì khác, tay xoắn xuýt vắt chéo sau lưng, giày cũng không ngừng ma sát mặt đất, nom rõ là sốt ruột... Nhưng quyết không lùi bước.

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để một thằng oắt không biết từ đâu chui ra chạy tới trước mặt khách hàng quan trọng nói vớ nói vẩn. Như vậy không chỉ chứng tỏ hệ thống an ninh của họ chẳng ra sao, mà khả năng quản lý lên lịch sự kiện cũng kém cỏi... Sắc mặt quản lý trở nên khó coi, ông ta nghiêm giọng bảo: "Vớ vẩn! Lịch thi đấu đã được xác định, sân bãi cũng đã được thuê đàng hoàng, nếu tạm thời hoãn lại thì cũng là bên tổ chức ra quyết định, liên quan gì tới sân vận động. Cháu còn nhỏ, không được bướng bỉnh đòi hỏi như thế!"

Rồi quay sang nói đám bảo vệ không biết thức thời: "Còn không đưa thằng bé ra ngoài đi? Các cậu bị cái gì thế hả... Để một đứa trẻ như vậy chạy vào đây."

Bảo vệ sực tỉnh, đi tới định bắt thằng nhỏ, nó lại như chú mèo xù lông, khuôn mặt thoắt cái đã vô cảm.

Ánh mắt nó trở nên vô cùng... Âm u tàn nhẫn.

Nó nhìn chằm chằm quản lý, một nỗi hận vô cớ toát lên, lại khắc sâu vào xương tủy: "Rõ ràng các người đã hứa."

"Các người đã hứa mà."

"Nhưng bảo đổi là đổi."

"Chỉ còn thiếu một ngày thôi, chỉ cần thêm một ngày thôi... Chỉ còn, chỉ còn..."

Quản lý thấy đứa bé kia đột nhiên lạnh mặt hết sức quái dị, rất bất thường, lập tức nổi đầy da gà.

Nguyên Dục Tuyết chớp mắt, nghiêm túc quan sát đứa bé này.

Nhân khí đang trộn lẫn với quỷ khí. Ban đầu cậu đã thấy đứa bé này có luồng khí rất lạ, rất nguy hiểm, nhưng lại không quá nguy hiểm.

Nhưng giờ quỷ khí ẩn núp bên trong đã hoàn toàn áp đảo nhân tính, tùy ý làm loạn trong cơ thể bé nhỏ kia.

Hay còn gọi là ---

Bị quỷ nhập.

Hệ thống đèn trong sân vận động đột nhiên có trục trặc, bóng đèn trên đầu họ "rè rè" chớp tắt, giống như là đường dây điện bị chập, bắn cả ra tia lửa.

Rồi ánh đèn lập lòe khiến người ta hoảng hốt bỗng biến mất, cả sân vận động chìm trong bóng tối và tĩnh lặng đầy bất an.

Trước giờ chưa từng xảy ra chuyện này ---

Quản lý cảm giác miệng khô rát, bất lực muốn giải thích: Tình huống này rất hiếm gặp, sân vận động của bọn họ hiếm khi bị cúp điện lắm...

Nhưng vừa há miệng, ông ta bỗng cứng người, không khỏi nghĩ: Nhưng đang là ban ngày mà?

Kể cả đèn hỏng thì cùng lắm là hơi tối chút thôi, sao giờ như thể trời đã tối om vậy, mặt trời đâu rồi?

Quản lý và vệ sĩ hốt hoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời bên ngoài vô cùng ảm đạm, mây đen bao trùm.