Vũ Khí Hình Người

Chương 435: Phó Bản Ngàn Người (20): Có phải chúng ta đã gặp ở đâu rồi không?




Edit: Ry

Một đao vừa rồi của Nguyên Dục Tuyết đã giết chết mấy chục con quỷ, mới chạm mặt đã tiêu diệt hơn nửa bầy quỷ trăm tay treo trên trần nhà...

Không khí dường như đọng lại trong một giây.

Chúng không dám lỗ mãng tấn công nữa, những con mắt kép đáng sợ nhìn chằm chằm Nguyên Dục Tuyết, phản chiếu thành vô vàn hình ảnh li ti.

Sau vài giây, cơ thể chúng bỗng co rút lại, trần nhà xuất hiện chất dịch do chúng bài tiết, dường như là mở màn của một cuộc tấn công ---

Ngay sau đó!

Bầy quỷ phân tán, giống như bầy côn trùng bị dọa, "vèo" cái bắn ra cửa.

Thiếu niên Thiên Sư: "..."

Ơ??

Kinh nghiệm bắt quỷ của y khá là phong phú, nhưng chưa từng gặp con quỷ nào chưa đánh đã chạy. Luôn là người trốn quỷ, nhưng đây lại là... Quỷ trốn người?

Thiên Sư cảm thấy đầu cứ lâng lâng như đang mơ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Mà ánh mắt của Nguyên Dục Tuyết bên cạnh y vẫn vô cùng lạnh lẽo. Thấy bọn quỷ bỏ trốn, cậu không hề ngạc nhiên, cau mày nhấc đao lên, Phá Hồng Mông chĩa thẳng về phía cây cầu thang xoay tròn, bình tĩnh và đầy sát ý nói.

"... Không thể giữ."

Ngay từ đầu cậu đã định đuổi tận giết tuyệt... Không, là vĩnh viễn trừ tai họa.

Những con quỷ này, chỉ một con đã có thể tạo thành thảm án trên sân khấu, một diễn viên tử vong tại chỗ, nhiều người bị thương.

Nếu để chúng chạy ra ngoài thì không biết sẽ còn gây ra bao nhiêu thương vong nữa.

Thế nên Nguyên Dục Tuyết sẽ không dễ dàng tha cho chúng.

Cũng không thể tha.

Đúng lúc này, Giới Chu Diễn nãy giờ chỉ im lặng đi theo cậu bỗng giương mắt.

Từng đường nét trên gương mặt điển trai đẹp như tạc tượng, nhưng lại toát ra sự u ám lạ kì.

"Được."

Dường như là để trả lời cho câu nói vừa rồi của Nguyên Dục Tuyết.

Hắn vừa dứt lời, ở nơi không ai chú ý, lối vào tầng hầm đột nhiên khép lại. Tiếng kim loại va chạm vang lên, rất nhỏ, "két" rồi "cạch", như là tiếng ổ khóa đóng lại.

Thường thì cửa của con người không cản được quỷ quái.

Nhưng người đóng lại là Giới Chu Diễn.

Dù là Nguyên Dục Tuyết, hay là người chơi ngoài sân đang xem phó bản, đến cả thiếu niên Thiên Sư đang có thế giới quan vỡ vụn, đều không nhận ra sự thay đổi nhỏ bé ấy. Có lẽ Nguyên Dục Tuyết có nhận ra, cậu hơi ngẩng lên nhìn Giới Chu Diễn.

Cậu chủ nhỏ nhẹ nhàng gật đầu, khẽ nói: "Cảm ơn."

Thế là người đàn ông luôn âm u lạnh lùng bỗng... Hơi nhếch mép.

Rất gượng gạo, chỉ xuất hiện trước mặt cậu... Một biểu cảm có thể xem như là vui vẻ.

Sau đó Nguyên Dục Tuyết thong thả bước lên cầu thang.

Tiếng bước chân cực kì khẽ khàng, như một chú mèo vậy, nhưng lại có thể nghe ra một loại tiết tấu kì dị.

Cậu thuận theo cầu thang, đi tới bậc trên cùng... Cũng là nơi vô số con quỷ bị chặn đường chạy trốn đang chui rúc.

Nháy mắt đó, con mồi và thợ săn đổi chỗ cho nhau.

Trong suy đoán độc ác của lũ quỷ, chúng cho rằng con người phát hiện tung tích của mình sẽ nơm nớp lo sợ, dè chừng muốn chạy trốn. Khi chạy rồi mới biết mình đã hoàn toàn bị giam cầm trong tầng hầm tăm tối này.

Không thể ra ngoài.

Và cũng chẳng thể thoát được.

Có điều kẻ bị đuổi giết, kẻ phải chạy trối chết trở thành chúng.

...

Đại khái chỉ mất chừng vài phút.

Thiếu niên Thiên Sư còn chưa tỉnh hẳn, ánh mắt vô thức lần theo Nguyên Dục Tuyết đang chầm chậm bước xuống cầu thang.

Cậu có nước da nhợt nhạt lạ thường, trắng như tuyết, thân hình mảnh dẻ bật lên một sự ốm yếu, như một món bảo vật dễ vỡ cần được nâng niu trân trọng.

Nhưng tương phản với khí chất của cậu là cây đao cậu đang nắm trong tay. Chuôi đao đen nhánh quỷ dị, lưỡi đao sáng như tuyết còn đang uốn lượn dòng máu đậm đặc, nhỏ xuống khỏi mũi đao.

Đó là máu của quỷ.

Từng giọt máu mục nát nhỏ xuống, lưỡi đao sạch bong không một vết bẩn, sáng ngời như mới. Mà Nguyên Dục Tuyết cũng sạch sẽ tinh tươm, nho nhã gọn gàng, không ai dám nghĩ cậu vừa mới trải qua một trận chiến như thế nào.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Trái tim Thiên Sư bỗng nhảy lên.

Có một sự hồi hộp rất khó tả, lồng ngực cũng nóng rực, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Y luống cuống nhìn đi chỗ khác, điệu bộ có phần chật vật, chỉ có Nguyên Dục Tuyết là vẫn nhìn y.

Cậu đứng trên cầu thang, mái tóc đen mềm rủ trên vai. Hàng mi cong hạ xuống nhìn thiếu niên bên dưới, bỗng nói: "Không sao nữa rồi."

Tiếng cậu rất khẽ, tạo một cảm giác yên tâm lạ kì...

Mọi thứ đã kết thúc.

Bầy quỷ đã được Nguyên Dục Tuyết xử lý sạch sẽ.

Thiếu niên Thiên Sư giật mình, nửa ngày sau mới khô khan đáp: "Ừ."

Đã giải quyết xong phiền toái, Nguyên Dục Tuyết thu đao lại, quay người đi lên trên.

Bọn họ đi hơi lâu rồi... Phải trở lại.

Giới Chu Diễn hết sức tự nhiên đi theo. Nhưng lúc đi qua thiếu niên Thiên Sư kia, hắn hơi quay sang, dùng thái độ nhìn xuống thiếu niên đang ngẩn người, thình lình hỏi: "Đẹp không?"

Giới Chu Diễn gây ấn tượng là một người rất kiệm lời và lạnh lùng, đến mức Kiếm Thiên Sư còn không ý thức được là hắn vừa nói chuyện với mình... Mà còn nói một câu như vậy.

Giống như thứ gì đó bị chọc thủng, rất bối rối. Y cúi xuống, mặt hơi ửng lên màu đỏ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, quay sang nghiến răng bảo: "Mắc mớ gì tới anh?"

Hình như hắn khẽ cười.

Ấy là tiếng cười thương hại của người chiến thắng với kẻ yếu, ngạo mạn và tàn nhẫn, không hề có tí thân thiện nào.

Trong nháy mắt, giọng điệu của Giới Chu Diễn có thể miêu tả bằng những từ như âm u rét lạnh. Hắn nhẹ nhàng nói gì đó, khiến thiếu niên Thiên Sư cứng người.

... Đáng ghét.

Kiếm Thiên Sư sực tỉnh, muốn cãi lại, Nguyên Dục Tuyết đã quay người nhìn họ, vì cậu không nghe được tiếng bước chân theo sau, nghi hoặc nghiêng đầu nhắc nhở: "Đi thôi."

Bỗng dưng bị cắt ngang, thiếu niên Thiên Sư chưa mở miệng đã phải ngậm lại, như quả bóng bị xì hơi. Y giấu đầu lòi đuôi quay sang bảo: "Được."

Giới Chu Diễn thì thản nhiên như không đi tới, cùng Nguyên Dục Tuyết ra ngoài, vứt y lại đằng sau.

Thành ra Kiếm Thiên Sư trở thành người cuối cùng ra khỏi tầng hầm âm u.

Y thậm chí còn không có tâm tư để ý vết máu lênh láng đến đáng sợ chỗ lối ra, bước ra khỏi tầng hầm thì hít vào một hơi, cố gắng tỏ ra bình thản: "Cảm ơn cậu đã cứu tôi."

Nghĩ đến việc ban đầu thấy Nguyên Dục Tuyết còn tưởng đối phương là người bình thường đi lạc vào quỷ vực, tự ý đòi bảo vệ người ta, xấu hổ thật đấy.

Y im lặng thu thập can đảm, một lúc sau hỏi xin số điện thoại của Nguyên Dục Tuyết.

"Cậu đã cứu tôi, tôi hi vọng có thể trả thù lao cho cậu."

Cái này thuần túy là lòng biết ơn của thiếu niên, cũng là ý nghĩ trực tiếp nhất trong đầu. Tiếc là y không giỏi ăn nói nên nghe đậm chất thượng đẳng, như thể đối phương ra tay cứu mình chỉ vì thù lao vậy.

Kiếm Thiên Sư chán nản ngậm miệng, tiếp đó vội vàng giải thích: "Tôi không có ý gì khác... Chỉ là muốn cố gắng báo đáp cậu..."

"Không cần." Nguyên Dục Tuyết quay sang, bình thản từ chối.

Đây là việc cậu phải làm.

Tư duy của cậu rất đơn giản, không nghĩ gì nhiều, chỉ tự nhiên cho là mọi thứ nên như vậy, và cũng trả lời đúng sự thật.

Nhưng với thiếu niên kia thì đó là sự từ chối thẳng thừng, khiến y bị đả kích rất mạnh.

Ánh mắt trở nên ảm đạm.

Nhưng rồi vẫn không cam lòng, thế là mở miệng thẳng thắn ý nghĩ đầu tiên sinh ra trong đầu mình giây phút nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết...

"Tôi cảm thấy trông cậu rất quen." Thiếu niên nghiêm túc hỏi: "Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?"