Edit: Ry
So với quỹ đạo khổng lồ của tàu lượn thì cái bóng đó nhỏ tới mức khó mà nhìn ra ---
Nhưng ở một vị trí đặc thù như vậy lại có "chướng ngại vật" treo ngược, không thể nào có chuyện không ai phát hiện ra.
Chí ít là nhân viên an toàn, nhân viên kĩ thuật nên chú ý tới.
Nhưng tàu vẫn chạy bình thường, chứng tỏ trừ Nguyên Dục Tuyết ra không một ai nhìn thấy cái bóng kia.
À... Chắc là có thêm Giới Chu Diễn nữa.
Hắn cũng nhìn thấy.
Nguyên Dục Tuyết lạnh mặt, bình tĩnh ăn nốt cái cupcake rồi mới quay sang, chỉ cho Giới Chu Diễn xem ---
"Chỗ đó."
Giới Chu Diễn thấy. Hắn không quá để ý, liếc một cái rồi thôi, như thể không nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng kia, chỉ chăm chăm nhìn Nguyên Dục Tuyết, nhẹ nhàng hỏi: "Em muốn đi à?"
Nguyên Dục Tuyết dứt khoát gật đầu: "Vâng."
Công viên trò chơi là nơi ẩn núp trong tương lai, cậu cần phải đảm bảo nó có một hoàn cảnh ổn định.
Vả lại...
Thứ này rõ ràng là ngọn nguồn của uy hiếp với nhân loại, trong tình huống không xung đột với nhiệm vụ, Nguyên Dục Tuyết không ngại tiện tay giải quyết nó.
...
Thật ra cũng có người "nhìn thấy".
Các người chơi ngoài sân thông qua góc nhìn của Nguyên Dục Tuyết đang sôi trào ---
Họ cũng nhạy bén bắt được sự "dị dạng" ở cuối tầm mắt của thiếu niên, cái bóng treo ngược trên đường ray bị gió thổi còn khẽ lắc lư như là xác người treo trên cây.
Thực tế thì cảnh này rất bình thường trong phó bản ma quái, nhưng phó bản lần này hoàn toàn khác. Người xem thông qua các phòng phát sóng đều nhận thấy, cuộc sống của người chơi trong phó bản bình thản yên ổn vô cùng, nó giống như một xã hội lí tưởng còn hơn cả "khu vực an toàn".
Người chơi tiến vào phó bản đều đắm chìm trong cuộc sống bình dị ấm áp... Đừng nói là ma quỷ, sự kiện thần quái, nguy hiểm sống chết, đến cả bạo lực va chạm cũng hiếm khi xảy ra, nó giống như một "thế giới hoàn mỹ" mà ai đó cố tình dựng lên.
Họ là những người được thế giới "thiên vị".
Đây là lần đầu tiên người chơi ngoài sân nhìn thấy góc tối của phó bản tưởng như bình yên hoàn hảo này.
Thảo luận giữa Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn cũng khiến bọn họ băn khoăn.
Đi đâu? Đi cái tàu lượn có quỷ kia á?
Trước đó Nguyên Dục Tuyết chỉ tay, rất nhiều người cho rằng cậu đã phát hiện con quỷ, nhưng giờ lại không chắc lắm.
Vì Nguyên Dục Tuyết quá bình tĩnh.
Tất nhiên đặt bất cứ người chơi nào trong hoàn cảnh này thì cũng sẽ bình tĩnh như cậu ấy thôi, nhưng đó là trong trường hợp họ không bị phong ấn kí ức.
Nguyên Dục Tuyết bây giờ là cậu ấm nhà giàu được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, "cuộc sống" của cậu ấy vốn không tồn tại những chuyện ma quái như vậy.
Người lần đầu gặp quỷ tất nhiên sẽ sợ.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết không những không sợ, còn đi cùng cái tên anh trai kia.
Gần lợi tránh hại là bản năng của con người, kể cả khi Nguyên Dục Tuyết không coi thứ đó là quỷ, hoặc là cậu biết diễn để che giấu, không sợ quỷ, thì cũng không thể chủ động tiếp cận như vậy được?
Vì Nguyên Dục Tuyết không biết mình là người chơi, không biết mình có nhiệm vụ, lựa chọn tránh nguy hiểm mới là phản ứng đúng.
Người xem lại không khỏi cảm thán sự thâm độc của phó bản này.
Cắt giảm sức mạnh, phong tỏa kí ức.
Người chìm trong yên vui, dù bản năng có cảm nhận được bất thường, phát hiện nguy hiểm, thì giữa nỗi sợ không tên và cuộc sống yên ấm, chỉ e rất nhiều người sẽ chọn rời xa hiểm nguy... Mà đó cũng là cách làm sáng suốt.
Trong tình huống bình thường.
Nhưng trong phó bản này, hành vi đó không khác nào làm họ hãm sâu thêm vào vũng bùn, từng bước đi tới tử vong.
Bọn họ không thể thoát khỏi nhiệm vụ.
Trốn tránh tới cuối sẽ chỉ còn con đường chết.
Đến khi kí ức hoàn toàn mở khóa, có muốn sửa chữa cũng không kịp.
Người chơi ngoài sân đồng cảm với hoàn cảnh của người trong phó bản, cảm xúc dần dâng cao, lại nhanh chóng bị phá vỡ.
Họ tập trung theo dõi Nguyên Dục Tuyết... Thiếu niên quá bình tĩnh, đến mức không ai đoán được rốt cuộc cậu có thấy con quỷ kia không.
Không biết nên nói là may mắn hay xui xẻo đây...
Trong công viên nhiều công trình trò chơi như vậy mà họ lại chọn trúng cái có quỷ.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết là người đầu tiên nhận ra "bất thường", chạm tới nhiệm vụ, cũng coi như là một loại may mắn.
Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn sải bước rất nhanh, đi thẳng tới lối vào khu chơi tàu lượn, trước cổng treo cái biển "Vượt qua thời không" có phần cũ kĩ.
Tàu lượn cao nhất thành phố lại không thu hút nhiều khách cho lắm.
Thứ nhất là do trong công viên còn 3 cái tàu lượn khác, khách hàng muốn trải nghiệm có thể phân tán sang các bên.
Thứ hai là do cái đường ray này quá cao, quá dốc, đâm thẳng lên trời, ngửa muốn gãy cổ mới thấy đỉnh, còn có rất nhiều quỹ đạo là treo ngược hoàn toàn, từ xa nhìn đã bủn rủn hết cả chân tay. Quá kích thích, quá mạo hiểm. Mà đa phần người tới công viên này là trung niên, các du khách muốn trải nghiệm những trò vừa phải, kích thích chút cũng được, nhưng kích thích tới nỗi kêu cha gọi mẹ thì thôi...
Du khách có loại can đảm này không nhiều lắm, mà chi phí để chạy tàu cũng cao nên yêu cầu phải có ít nhất 90% người ngồi thì tàu mới chạy. Lúc Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn tới, nhóm người trước họ đã đợi một hồi lâu, đang kiểm kê quân số để chuẩn bị lên tàu, cũng may hai người tới kịp. Đằng sau họ còn có hai cặp tình nhân, vừa đủ người. Thế là đám vệ sĩ lại bị nhét sang chuyến tiếp theo.
Vệ sĩ - không muốn chơi tàu lượn cho lắm: "..."
Đây chỉ là trò chơi thôi, chắc không có vấn đề gì, họ cũng không muốn gây rối loạn nên trao đổi với nhau vài câu, quyết định đứng ở lối ra chờ cậu chủ.
Ghế ngồi trên tàu có thể tự chọn, mỗi toa là 2 ghế, tổng cộng 12 toa.
Nguyên Dục Tuyết suy tư, đi tới ngồi xuống ở toa đầu tiên.
Giới Chu Diễn tất nhiên ngồi cạnh cậu.
Các du khách khác cũng lục tục trèo vào ghế, đeo dây an toàn. Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng cãi vã...
"Anh cho bọn tôi vào xong giờ lại bảo là không có ghế?"
Người lớn tiếng tranh luận là người bạn trai của một trong hai cặp tình nhân kia, người bạn gái đứng cạnh anh chàng có vẻ lúng túng.
"Ai thích đi thì đi, đợi chuyến sau thì biết bao nhiêu tiếng nữa hả... Với cả bọn tôi đi cùng nhau, tất nhiên là muốn chơi chung rồi, giờ bọn tôi đi là trống 3 ghế đấy. Anh không thể hỏi xem là ai đi một mình rồi nhường ghế cho bọn tôi được à?"
Nhân viên cũng lúng túng: "Chúng tôi rất xin lỗi ạ, đây là lỗi của chúng tôi..."
Anh ta cũng không hiểu tại sao, rõ ràng đếm đủ 24 người, cuối cùng lại thừa mất một người.