Vũ Khí Hình Người

Chương 418: Phó Bản Ngàn Người (3)




418. Phó Bản Ngàn Người (3): "Nếu không cần thiết thì với sức khỏe của cậu ấy, không nên ra ngoài sẽ tốt hơn."

Edit: Ry

Đèn chính trong phòng bị tắt, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ mỏng manh.

Vết thương chảy máu trên tay đã được xử lý ổn thỏa.

Nguyên Dục Tuyết sờ miếng dán vết thương màu trắng nho nhỏ, không khỏi suy tư...

Tình huống hiện giờ có vẻ không đúng lắm.

Việc đầu tiên cậu phát hiện là cơ thể mình thay đổi rõ rệt. Linh kiện trong khung máy bị xuống cấp, cường độ suy giảm nghiêm trọng, dẫn tới cơ thể hiện giờ rất yếu ớt, dễ dàng bị tổn thương. Thậm chí còn chảy ra chất dịch đặc dính kì lạ như máu của con người.

Trừ cái này ra thì các chức năng khác cũng chịu cản trở nhất định.

Nguyên Dục Tuyết thử điều động năng lượng -- Cậu vẫn có thể triệu hồi Phá Hồng Mông, nhưng tốn sức hơn, tiêu hao khá nhiều năng lượng so với trước, có điều kĩ năng không bị hạn chế, tức là năng lực triệu hồi vẫn còn.

Độ linh hoạt của cơ thể cũng tạm, nhưng nếu làm hành động vượt quá sức tải của khung máy thì sẽ gặp nguy hiểm.

Rà quét xong, có kết luận sơ bộ, Nguyên Dục Tuyết tạm dừng hành vi kiểm tra tình trạng cơ thể.

Bây giờ cậu muốn biết là mình đang ở đâu, và nhiệm vụ cần chấp hành là gì... Không định vị được.

--- Liên hệ với phòng thí nghiệm thất bại.

Neo điểm cũng trống rỗng.

... Kí ức của Nguyên Dục Tuyết hoàn toàn dừng lại ở thời kì mới được chế tạo.

Trực giác nói cho cậu biết mình bị thiếu một đoạn kí ức.

--- Tiến hành lục soát bộ nhớ.

Tìm kiếm hoàn thành.

Không tìm thấy kí ức có liên quan.

... Xem ra không phải là thiếu, mà là bị khóa.

Nguyên Dục Tuyết nhạy bén nhận ra.

Vậy nhiệm vụ của cậu rốt cuộc là gì?

Cậu bị đưa thẳng vào giai đoạn nào đó của một nhiệm vụ đang tiến hành à?

Nguyên Dục Tuyết suy tư, nghĩ đến người đàn ông xa lạ kia ---

Ông ấy có vẻ đối xử với mình rất tốt.

Kí ức của cậu đang dừng lại ở thời kì mình vừa được chế tạo, chưa trải qua chiến trường với Trùng tộc, cũng chưa chấp hành nhiệm vụ cực đoan nào, càng chưa từng bị "đồng nghiệp" con người bài xích chán ghét. Ấn tượng và định nghĩa của Nguyên Dục Tuyết với con người chỉ dừng ở "đối tượng cần được bảo vệ".

Ý tưởng nhờ "đối tượng cần được bảo vệ" giúp đỡ không khiến cậu kháng cự, thế là Nguyên Dục Tuyết quyết định đi hỏi.

Cậu lặng lẽ xuống giường...

Dưới chân giường để sẵn một đôi dép nhung hình thỏ, Nguyên Dục Tuyết lại không chú ý, đôi chân trần trắng tuyết giẫm lên sàn gỗ lạnh, đi thẳng về phía trước, nhẹ nhàng mở cửa.

Vị trí hiện tại rất xa lạ với cậu, cũng may trước khi ra ngoài Nguyên Dục Tuyết đã hoàn tất rà quét toàn bộ cấu trúc biệt thự. Đồng thời chuẩn xác định vị được người đàn ông mặc âu phục đang nhỏ tiếng trao đổi với bác sĩ về những điều cần chú ý khi chăm sóc người bệnh ở sảnh.

Nguyên Dục Tuyết rời khỏi căn phòng trên tầng 2, hình như đây là khu vực dành riêng cho bệnh nhân.

Cậu phải đi hết một đoạn hành lang dài mới tới được chỗ cầu thang xuống dưới. Phần lan can quây lại vừa hay che đi một phần cơ thể cậu, chỉ có bờ vai nhỏ gầy cùng với khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt...

Gần như ngay lập tức, hai người đang nói chuyện bên dưới nhận ra Nguyên Dục Tuyết đi xuống.

Người đàn ông mặc âu phục hốt hoảng đứng dậy, nghiêm nghị nói: "Cậu chủ, xin cậu hãy nghỉ ngơi cho khỏe, chú ý giữ ấm. Sao cậu lại mặc mỏng như vậy ra ngoài..."

Ông bước vội lên cầu thang, tiện tay cầm theo chiếc khăn vắt ở ghế. Mà lúc đi tới đoạn xoáy ở cầu thang ông ta mới phát hiện, Nguyên Dục Tuyết không chỉ không mặc thêm áo khoác, ngay cả dép cũng không đi đã chạy ra ngoài.

Hành lang được trải thảm một phần, phần còn lại là sàn gỗ nên cũng không tới nỗi quá lạnh. Nhưng sắc mặt ông ta vẫn tái xanh, mím môi nói: "Xin cậu đừng dùng cơ thể mình để trút giận."

"?"

Mặc dù người này rất thân thiện, nhưng Nguyên Dục Tuyết không hiểu ý của ông ta... Vì trong mắt cậu, cậu đâu có trút giận gì đâu.

Cậu thậm chí còn không giận.

Chắc là do cậu nghiên cứu ngôn ngữ của con người chưa đủ rồi, hi vọng về sau có thể học hỏi để cải thiện.

Nguyên Dục Tuyết ngờ nghệch chẳng hiểu gì, nghiêng đầu nhìn quản gia ---

Đôi mắt đen như mực lại sáng trong phản chiếu hình ảnh người đàn ông trước mặt, mái tóc mềm mới ngủ dậy lòa xòa bên má càng khiến khuôn mặt nhỏ trắng bệch như người ốm.

Hễ thấy khuôn mặt này, dù có giận tới mấy cũng phải nguôi, thay vào đó là xót thương vô cùng.

Bác sĩ cũng vội vàng chạy lên, nhưng đi được một nửa, ngẩng đầu nhìn Nguyên Dục Tuyết rồi hốt hoảng cúi xuống, bước đi chậm hẳn, cuối cùng đứng im tại chỗ nhìn bậc thang... Như muốn nhìn tới khi nào chỗ đó thủng thì thôi.

Cậu chủ nhỏ vẫn luôn im lặng không nói gì đột nhiên lên tiếng, đến cả âm thanh cũng êm ái lạ thường, khiến tâm hồn người nghe rối bời. Nhưng hơi nhỏ nhẹ, cảm giác như có thể tan trong gió ----

"Tôi không giận." Nguyên Dục Tuyết giải thích: "Chỉ là tôi mất một phần kí ức, có lẽ hai người có thể nói cho tôi biết tại sao tôi lại xuất hiện ở đây?"

Nguyên Dục Tuyết ném bóng trực diện làm hai người kia luống cuống.

Người đàn ông mặc âu phục xanh cả mặt, mà bác sĩ cũng hốt hoảng ngẩng lên, vô thức đẩy kính, có chút bối rối.

Quản gia quay lại nói gì đó với bác sĩ, nói nhanh đến độ miệng mấp máy như ảo ảnh. Bác sĩ thì không ngừng lắc đầu: "... Có rất nhiều nguyên nhân có thể dẫn tới tổn hại kí ức, không thể quơ đũa cả nắm như thế được. Cần phải cẩn thận kiểm tra não bộ, thiết bị ở nhà họ Nguyên chưa tới trình độ đó... Kể cả có gọi thầy tôi tới cũng vậy tôi. Trước hết chỉ có thể đưa tới chỗ bệnh viện chúng tôi..."

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Cơ sở dữ liệu đang kiểm tra từ: Bệnh viện.

Nguyên Dục Tuyết càng im lặng.

Mặc dù cậu không hiểu tại sao họ lại muốn mang một người máy chiến tranh không có hỏng hóc gì tới bệnh viện của con người... Thiếu niên vẫn giải thích: "Tôi không bị bệnh, chỉ là quên một vài chuyện thôi."

Xuất phát từ quy định bảo mật của phòng thí nghiệm và tính cảnh giác của chính cậu, Nguyên Dục Tuyết không nói việc mình là người máy chiến tranh cùng với chuyện kí ức của mình bị khóa... Cậu cảm thấy những chi tiết này có lẽ liên quan tới nhiệm vụ.

Người mặc âu phục lo tới nỗi trắng mặt, run rẩy xác nhận lại: "Cậu có thấy khó chịu ở đâu không?"

Nguyên Dục Tuyết đáp: "Không."

Người kia lập tức hít sâu một hơi: "Bác sĩ... Phiền ông kiểm tra lại cho cậu chủ. Còn bệnh viện..."

Ông ta ngập ngừng nhìn Nguyên Dục Tuyết một cái rồi mới quyết tâm: "Nếu như không có vấn đề thì với tình trạng sức khỏe của cậu chủ, hạn chế ra ngoài sẽ tốt hơn."