Vũ Khí Hình Người

Chương 411: Nhiệm vụ đặc thù (xong)




411. Nhiệm vụ đặc thù (xong): "Đừng vội đau khổ. Cậu nói cho bọn tôi biết đi... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Edit: Ry

Yết hầu khẽ chuyển động.

Đôi mắt trong bóng tối trở nên u ám hơn.

Giới Chu Diễn rung động, tim đập nhanh, đau nhói. Đủ loại cảm xúc kì diệu giao hòa, hóa thành dấu vết chân thật, thân thiết cọ xát với cơ thể Nguyên Dục Tuyết.

"Nguyên Dục Tuyết..." Hắn khe khẽ gọi, dùng giọng nói quen thuộc gọi tên cậu. "Thế giới này..."

Có vẻ Giới Chu Diễn định tiết lộ thông tin quan trọng, nhưng hắn mới mở miệng, không gian xung quanh bỗng xảy ra biến động.

Những tiếng răng rắc rất nhỏ vang lên, giống như khi núi lửa chuẩn bị phun trào, dung nham chuyển động khiến mặt đất nứt ra. Âm thanh ấy nhỏ, lại khiến người ta bất an...

Là tiếng không gian đang vỡ vụn.

Sắc mặt Giới Chu Diễn lập tức lạnh như băng.

Hắn nắm tay Nguyên Dục Tuyết, sự thân mật này càng khiến hắn không nỡ buông, nhẹ nhàng nắn vuốt.

"Nguyên Dục Tuyết." Giới Chu Diễn đột nhiên nói: "Xem ra 'nó' không muốn tôi nói cho cậu. Cậu muốn ra khỏi đây không?"

Đôi mắt đen láy xinh đẹp của thiếu niên chăm chú nhìn vào giao diện đang lơ lửng trước mặt. Hàng mi cong và khuôn mặt tuyệt trần được màn hình phủ lên một lớp ánh bạc, khiến vẻ đẹp càng thêm sáng trong động lòng người, hút hồn vạn vật.

Nguyên Dục Tuyết ngây ra, nãy giờ không lên tiếng, mãi tới khi Giới Chu Diễn hỏi thăm, thiếu niên mới nhẹ nhàng đáp: "Có."

Vừa rồi giao diện hệ thống đột nhiên xuất hiện, rất là không đúng lúc... Nhưng với người chơi thì đây là chuyện tốt.

[Phó bản Khách Sạn Tránh Tai Ương (kết thúc đổi mới)

Nhiệm vụ hoàn thành, người chơi đang ở trong kì an toàn, 3 phút sau sẽ được nhảy chuyển về không gian hệ thống.

Nhiệm vụ chính: Hoàn thành nhiệm vụ đặc thù]

Nhiệm vụ đặc thù tương đồng với tử vong đã được hoàn thành vào khoảnh khắc vừa rồi.

Thậm chí hệ thống còn "hào phóng" cho họ 3 phút thời gian an toàn để chuẩn bị, trước khi bị dịch chuyển về không gian hệ thống.

"Còn 3 phút an toàn." Nguyên Dục Tuyết nói.

3 phút này đủ để nói chuyện, nếu Giới Chu Diễn muốn đề cập chuyện gì thì đây là thời cơ tốt nhất. Nhưng hắn biết "nó" đã can thiệp, vậy ngay khi hắn mở miệng, "nó" hoàn toàn có thể trái với quy tắc đưa Nguyên Dục Tuyết về không gian hệ thống ngay. Muốn ngăn cản hắn thật sự có quá nhiều cách.

Ý thức được việc này, trong mắt Giới Chu Diễn thấp thoáng sát ý.

Trừ khi hắn có thể hủy diệt "nó" triệt để trước khi "nó" chạy trốn.

Tâm trạng tồi tệ ác liệt nhanh chóng bị Giới Chu Diễn vứt sang một bên.

Ý thức được Nguyên Dục Tuyết còn đang bên cạnh, hắn không muốn lãng phí thời gian quý báu ít ỏi vào mấy việc râu ria.

--- Tâm trạng ổn định lại.

"Nguyên Dục Tuyết." Giới Chu Diễn rất thích gọi tên cậu. Ba chữ này được mân mê trong môi lưỡi, uốn lượn nhảy nhót theo âm điệu dịu dàng. Cụm từ này khiến một con quái vật đáng sợ như Giới Chu Diễn cũng thể hiện được sự nhu mì khó tả.

Hắn vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ thành hình, chỉ là một cục khí đen đặc như bóng tối. Trong mắt người ngoài thì hắn hiện đang là một con quái vật không thể thăm dò, mọi chi tiết đều bật lên hai chữ "khủng bố".

Nhưng quái vật lại thu hồi vũ khí chết người, mềm mại vô hại.

Một sợi khí nâng niu đặt lên trán Nguyên Dục Tuyết, nhẹ tựa lông hồng, lành lạnh như cơn gió mát.

Nguyên Dục Tuyết chớp mắt.

Cậu ý thức được, ngẩng lên giống như muốn đáp lại. Tay Giới Chu Diễn... Coi như là "tay" đi, đã dịu dàng trùm lên đôi mắt xinh.

"Đừng nhìn." Giọng hắn buồn buồn.

Hắn mất một lúc mới làm dịu được tâm trạng tồi tệ vì bị ép phải chia cách.

"Chúng ta sẽ mau chóng gặp lại." Giới Chu Diễn nói.

Nguyên Dục Tuyết: "Ừ."

Sau đó cậu hồn nhiên bảo: "Nhưng mà cậu thả tôi ra trước đi. Tôi muốn xuống tầng 1..."

Nguyên Dục Tuyết ngẫm nghĩ, cố gắng tìm từ để hình dung: "... Báo bình an?"

Cậu đã hứa với đồng đội là sẽ mau chóng trở lại.

Dù nhiệm vụ đã hoàn thành thì lời hứa vẫn còn hiệu lực.

Giới Chu Diễn: "..."

Phá hỏng bầu không khí đúng là sở trường của Nguyên Dục Tuyết.

...

Bầu không khí bên phía người chơi không được tốt lắm.

Thậm chí là hết sức tồi tệ.

Lồng phòng ngự của Nguyên Dục Tuyết về sau yếu dần. Nó tồn tại vốn là để bảo vệ Số 3, uy hiếp biến mất, nó dễ dàng bị người bên trong phá hủy.

Số 3 bước ra, thế giới bên ngoài đã thay đổi... Đúng hơn là trở lại như bình thường.

Cơ quan nội tạng đã trở lại là giếng thang máy, không còn tường thịt nhúc nhích, không còn chất dịch ăn mòn dưới chân.

Cảnh tượng con dao màu đen xé mở không gian đẫm máu cũng như một loại ảo giác sản sinh trong lúc hoảng loạn.

Những con quỷ bao vây bọn họ trong giếng cũng li kì biến mất. Y cứ thế nhảy xuống, chỉ cách hành lang tầng 1 một cánh cửa thang máy. Đạp tung nó ra, một lần nữa trở lại tầng 1, trở lại nhân gian ---

Trong cả phó bản, nơi này có thể nói là an toàn nhất.

Y thế mà còn sống trở về lãnh địa của người chơi.

Nhưng Số 3 không mừng nổi.

Một lí do duy nhất, đủ để đánh tan điệu bộ thờ ơ mọi ngày, y buộc phải đối diện với sự thật...

Nguyên Dục Tuyết biến mất.

Mồ hôi khiến quần áo dính vào sống lưng, cảm giác lạnh lẽo như bị gió độc vườn quanh. Mặt thanh niên trắng nhởn, lồng ngực khe khẽ phập phồng, nhưng y vẫn thấy khó thở quá.

Cảnh tượng lúc đó không ngừng tua lại trong đầu.

Nguyên Dục Tuyết bị bóng tối cắn nuốt.

Đúng lúc này trước mặt hiện lên một cái khung sáng màu, cùng với tiếng "tinh" nhắc nhở. Số 3 giật mình, nhăn nhó nhìn lên.


... Nhiệm vụ kết thúc?

Rõ ràng sống qua nhiệm vụ đặc thù tối thiểu là cấp S, Số 3 lại không mừng rỡ như tưởng tượng.

Nhưng cái này khiến cõi lòng chết lặng của y nổi lên gợn sóng ---

Nhiệm vụ kết thúc, có phải Nguyên Dục Tuyết đã... An toàn rồi không?

Số 1 đang thăm dò tầng 1, chuẩn bị đi lên trên xem xét cũng giật mình.

Gã còn đang suy tư sao bầy quỷ lại biến mất, "bóng tối" mà gã nhìn thấy có phải một kẻ địch còn mạnh hơn mà họ chưa biết tới, nhiệm vụ lần này còn cạm bẫy tử vong gì không. Sau đó tự dưng được biết... Nhiệm vụ kết thúc rồi, bọn họ có thể đúng hạn trở về?

Não bộ còn chưa kịp suy luận, cơ thể đã tự giác vòng về vị trí cũ.

Nỗi khát vọng, nôn nóng trong lòng nói cho gã biết hiện giờ gã muốn nhìn thấy điều gì nhất.

Đám Nguyên Dục Tuyết hẳn là đã trở lại nhỉ?

...

Ông Chú và Bé Năm thấy thông báo nhiệm vụ thành công đột nhiên xuất hiện thì nhìn nhau, tình huống vốn đang có chiều hướng xấu đi bỗng đảo ngược, khiến họ không khỏi sinh lòng chờ mong.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, vậy là mọi người... Đều bình an vô sự đúng không?

Các người chơi nhanh chóng tập trung ở khu vực an toàn họ vạch ra.

Số 1 đã trở lại.

Gần như ngay sau đó là Số 3, cũng trở lại khu vực an toàn.

Rõ ràng bình an trở về, ánh mắt y khi giao với đồng đội lại bật lên sự hoảng hốt. Y mím chặt môi, như người ngủ mơ đột nhiên bị đánh thức, đứng không vững.

Trước kia mà thấy điệu bộ yếu ớt này của Số 3, Bé Năm chắc chắn phải chế nhạo vài câu mới được, ai bảo mỗi ngày y đều là cái kiểu chảnh chó độc mồm không ai bằng đó. Nhưng giờ cô không cười nổi. Vì cô ý thức được kết quả tồi tệ nhất có thể đã xảy ra, trái tim tức khắc rơi xuống vực.

Thiếu nữ há miệng rồi lại khép, mấy lần như vậy cũng không phát ra được âm thanh.

Nhưng cô không nói thì những người khác sẽ nói.

Nụ cười luôn có vẻ ngây ngô rạng rỡ trên mặt Số 1 vụt tắt. Gã vô cảm nhìn Số 3, một lúc lâu sau mới bình tĩnh hỏi: "Nguyên Dục Tuyết đâu?"

Số 3 im lặng.

Sự im lặng này đẩy bầu không khí vốn chẳng ra sao theo chiều hướng còn hỏng bét hơn.

"... Xin lỗi."

Âm thanh khó khăn vang lên.

Mọi người cho rằng Số 1 sẽ điên cuồng xảy ra xung đột với Số 3... Chính Số 1 cũng cho là như vậy.

Nhưng gã ngẩn ra tại chỗ, thẫn thờ.

Số 1 không có sức.

Gã cũng chẳng có tư cách gì để chỉ trích Số 3... Họ đều biết Số 3 đã cố gắng, mà gã còn không đi cùng Nguyên Dục Tuyết, giờ nói gì đều là quá đáng và vô lý.

Gã không thể thông cảm cho Số 3, cũng không có sức để cãi cọ.

"... Không cần." Lúc lên tiếng gã mới biết hóa ra giọng mình khàn tới như vậy, như thể bị mài mòn.

"Anh không cần phải xin lỗi bọn tôi." Số 1 nói: "Cũng không nên xin lỗi bọn tôi."

Lời này hơi đâm chọc, nhưng Số 1 thật sự nghĩ vậy.

Gã không có ý trách móc, nhưng từng lời vẫn ghim thẳng vào tim Số 3.

Số 3 không nói gì.

Ông Chú thở dài, chậm rãi đi tới bên Số 3, nhẹ nhàng đặt tay lên vai y, nhẹ nhàng nói:

"Đừng vội đau khổ. Cậu nói cho bọn tôi biết đi... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"



Tác giả có lời muốn nói:

- by Nguyên Dục Tuyết.