Vũ Khí Hình Người

Chương 410: Nhiệm vụ đặc thù (17): Sau này sẽ không làm vậy nữa.




Edit: Ry

Nguyên Dục Tuyết rất là dở khoản nhận biết cảm xúc của con người.

... Và kể cả khi Giới Chu Diễn không phải con người, cậu cũng không mấy nhạy cảm với tâm trạng của hắn.

Thiếu niên nghi hoặc nghiêng đầu, Giới Chu Diễn đã không chịu được.

Trước giờ hắn chưa bao giờ che giấu tình cảm của bản thân với Nguyên Dục Tuyết, luôn thành thật và ngay thẳng, lập tức "lên án".

"Cậu định... Tự hủy." Giọng hắn trở nên đè nén.

Người khác nghe sẽ chỉ thấy âm thanh này rét lạnh đầy uy hiếp, như là tiếng đục lỗ trong băng, cứng rắn vô cùng. Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại cảm thấy Giới Chu Diễn có vẻ... Sợ hãi?

Hoặc là ấm ức.

Cậu vô thức ngẩng lên muốn nhìn hắn, nhưng nghĩ tới lời dặn lại rủ mắt, nghiêm túc nói: "Không phải là tự hủy toàn thân."

Cậu đã hiểu Giới Chu Diễn cũng đang lo lắng cho mình, rành rọt giải thích: "Chỉ là kích hoạt chương trình tự hủy bên tay trái, về sau có thể tiến hành chữa..."

Chưa nói hết câu, tay trái đã bị Giới Chu Diễn nắm.

Cậu ở trong bóng đêm, bóng đêm đang hôn cậu.

"..."

"Tôi sẽ rất đau khổ." Giới Chu Diễn nhấn mạnh từng chữ.

"Tay trái hay là bất cứ bộ phận nào, tôi đều không muốn cậu bị tổn thương." Ngôn ngữ nhân loại vốn trúc trắc giờ phút này lại thông thuận vô cùng. Giới Chu Diễn nghiêm nghị nói, dù có phải nói cả trăm cả ngàn lần hắn vẫn sẽ nghiêm túc lặp lại từng chữ, rất dứt khoát.

"Nguyên Dục Tuyết, tôi sẽ lo cho cậu."

"Tôi không muốn cậu bị tổn thương." Bóng tối thuần túy sinh ra từ vực thẳm tội ác phân tách thành từng luồng khí, luyến lưu vô vàn, đồng thời cũng như xúc tu vươn ra kéo sự sống vào vùng đất tử vong, ôm chặt lấy người con trai mảnh mai: "... Đừng."

"Đừng sử dụng chương trình tự hủy."

Đừng làm tổn thương bản thân.

Đây là một yêu cầu Nguyên Dục Tuyết không thể đồng ý.

Cậu là người máy được nghiên cứu ra để dùng cho chiến tranh, mỗi bộ phận trên người được thiết kế như một món vũ khí hủy diệt. Và hệ thống tự hủy là thứ có tính hủy diệt cao nhất, nó có thể mang lại lực sát thương lớn đến khó có thể tưởng tượng.

Điều này khiến bản thân Nguyên Dục Tuyết dù ở đâu, đi đến đâu, cậu vẫn sẽ luôn là món vũ khí đáng sợ nhất.

Từ bỏ sử dụng chương trình tự hủy gần như là đi ngược với điều lệnh được lập trình trong hệ thống của cậu.

Cậu không được phép đồng ý.

Bóng tối không thể thấy, cảm nhận được tâm trạng u uất của chủ nhân, bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, bao trùm Nguyên Dục Tuyết.

"Tại sao?" Cuối cùng cậu hỏi.

Giọng điệu rất bình thản, nó là hỏi thăm, cũng là một sự thăm dò kín đáo.

Bóng tối đang độc chiếm báu vật của mình nghe được, nỗ lực thu hồi bản tính ngang ngược. Hắn im lặng vài giây rồi cũng bình thản đáp lại.

"Vì cậu là quan trọng nhất, quan trọng hơn tất cả mọi thứ."

Giới Chu Diễn không biết cái gì là dỗ ngọt, ngôn ngữ con người vẫn luôn là thử thách với hắn. Nhưng hắn thẳng thắn bày tỏ ý nghĩ trong lòng mình, như một lời tỏ tình thầm lặng.

"... Hiểu rồi." Nguyên Dục Tuyết gật đầu: "Tôi hứa với cậu."

Thiếu niên nhẹ nhàng đồng ý.

Nếu Nguyên Dục Tuyết đang ở phòng thí nghiệm trong thế giới cũ, đây sẽ là một sự kiện chấn động gây rối loạn toàn cầu ---

Cậu không biết nói dối. Nếu đã hứa, Nguyên Dục Tuyết chắc chắn sẽ giữ lời, không bao giờ sử dụng chương trình tự hủy nữa, dù đó là việc vi phạm bản năng của cậu. Vào giây phút ấy Nguyên Dục Tuyết đã vi phạm bản năng, vi phạm thiết lập chương trình. Cậu gỡ bỏ trói buộc, ở trong phó bản này, lặng lẽ đưa ra sự thay đổi phá vỡ mọi định luật.

Cậu vốn đã là một sản phẩm lỗi, Nguyên Dục Tuyết nghĩ, vậy hỏng thêm chút nữa cũng không sao.

Cậu vi phạm bản năng nghĩ rằng... Mình có thể là một thứ quan trọng.

Luồng khí đang hỗn loạn nguy hiểm dường như được vỗ về, ngưng tụ thành hình thái ổn định.

Giới Chu Diễn nhìn Nguyên Dục Tuyết rất lâu, dùng cách thức đặc biệt của hắn để kiểm chứng lời cậu nói, sau đó khóe môi cứng đờ nhếch lên. Nhận ra Nguyên Dục Tuyết không thể thấy nụ cười của mình thì lập tức điều chỉnh.

Nhưng hắn vẫn nhìn cậu. Sau khoảng lặng ngắn ngủi, bóng tối tiếp tục nói: "Tôi đã khôi phục ký ức."

Nhẹ nhàng ném ra một quả bom.

Cơ mà người nhận quả bom này lại không hề có phản ứng gì đặc biệt. Nguyên Dục Tuyết "ừ" một tiếng, sau đó bảo: "Tốt quá."

Giới Chu Diễn bổ sung: "Là tất cả kí ức, không chỉ là phần liên quan tới cậu."

Mỗi lần gặp nhau trong phó bản, dường như Giới Chu Diễn sẽ luôn mất kí ức.

Không chỉ là kí ức về Nguyên Dục Tuyết, thậm chí tên mình và các loại "thường thức" cũng quên sạch. Quá khứ của hắn gần như trống rỗng.


Và mỗi lần Nguyên Dục Tuyết đều nói cho hắn biết ---

Cậu là Giới Chu Diễn.

Cũng dạy cho hắn "thường thức".

Nhưng ngoài cái tên ra, Nguyên Dục Tuyết không thể cung cấp "quá khứ" cho Giới Chu Diễn, vì chính cậu cũng xa lạ với lĩnh vực này, Giới Chu Diễn chưa từng kể. Bây giờ...

Hắn nhớ ra rồi.

Hay đúng hơn là đã khôi phục.

Giới Chu Diễn cúi xuống thì thầm với cậu.

Hơi thở ấm áp phả vào vành tai thiếu niên, Nguyên Dục Tuyết phát hiện âm thanh của hắn giống như vang lên trong đầu mình.

...

[Khách Sạn Tránh Tai Ương tồn tại là vì tôi.]

--- Nó được sinh ra vì Giới Chu Diễn.

Chỉ có sức mạnh của "Thần" mới có thể ngăn chặn phần lớn oan hồn ác quỷ ở thế giới này làm loạn, tập trung chúng về một khu vực. Chúng chỉ có thể kéo dài hơi tàn, đêm đến mới được khôi phục một phần sức mạnh, chứ không phải hoành hành ăn mòn thế giới yếu ớt này, tạo thành quỷ vực chốn nhân gian.

[Nó cũng lợi dụng "khách sạn", cắt giảm một phần sức mạnh của tôi.]

--- Nguyên Dục Tuyết nhạy bén chú ý tới "nó".

Phải trấn áp một lượng ác quỷ khổng lồ như vậy, tất nhiên sẽ tiêu hao rất nhiều sức mạnh.

Nguyên Dục Tuyết lờ mờ đoán được.

Bị cắt giảm sức mạnh không phải chuyện tốt với Giới Chu Diễn...

Hắn chăm chú nhìn cậu, cực kì chăm chú, giống như vực sâu rét lạnh tăm tối bỗng bùng lên ánh lửa cháy bỏng.

[Tôi rời khỏi, trật tự của khách sạn sẽ sụp đổ.]

Hậu quả của việc trật tự sụp đổ, các người chơi đã được trải nghiệm rồi.

[Tôi không muốn đi, nhưng vì có dấu hiệu rơi vào trạng thái ngủ say...] Giới Chu Diễn cân nhắc từ ngữ của mình, cuối cùng chỉ có thể dùng vài chữ đơn giản để khái quát: [Tôi sợ bản thể sẽ tỉnh lại.]

Hắn có vẻ không cam tâm, nhấn mạnh từ mấu chốt...

[... Rất sợ.]

Nguyên Dục Tuyết mất một lúc mới hiểu được. Giới Chu Diễn không "sợ" bị tước đi sức mạnh hay bị chia cắt, cũng không sợ rơi vào trạng thái ngủ say, mà là...

Cậu nhìn xuống, hiếm hoi cảm thấy áy náy.

"Xin lỗi." Nguyên Dục Tuyết thì thầm.

"Sau này tôi sẽ không làm vậy nữa." Dù đã hứa một lần, Nguyên Dục Tuyết không ngại lặp lại hành vi thiếu hiệu suất này.

Khó mà nói Giới Chu Diễn có cố tình tỏ vẻ đáng thương không, dù đúng là hắn muốn "làm nũng" với Nguyên Dục Tuyết. Nhưng giờ cõi lòng như bị dao đâm, đau đớn vô cùng.