Edit: Ry
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Xiềng xích leng keng chấn động, ánh sáng tỏa ra dần cắn nuốt những vết máu loang lổ trên nó, chỉ mất vài giây đã khôi phục về trạng thái tốt nhất, có thể thoải mái ngăn cản tà ma quỷ quái. Nhưng giờ lại không thấy bóng một con nào, đến cả lối vào hành lang cực nguy hiểm cũng trống rỗng, trơ trọi vài cái xác.
Bé Năm thận trọng kiểm tra các vị trí xung quanh cửa khách sạn, không có con quỷ nào thừa cơ xâm nhập.
Bọn chúng giống như đột ngột biến mất.
Nghi vấn ngày càng nhiều, Số 1 cau mày, dứt khoát thu hồi xiềng xích, đi thẳng về phía trước. Ông Chú thấy vậy vội ngăn cản.
"Cậu đi đâu đấy?"
"Đi xem rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào." Gã nói rất thản nhiên.
Ông Chú thở dài: "Cậu không sợ đây là cái bẫy của chúng à?"
Số 1 ngẫm nghĩ rồi bảo: "Chắc chúng nó không khôn tới vậy đâu."
Ông Chú: "..."
Số 1: "Đùa thôi. Đúng ra là bọn nó không cần phải làm vậy, vì kiên trì thêm chút nữa chúng ta sẽ không giữ được phòng tuyến thứ hai. Lúc này đáng lẽ phải là thừa thắng xông lên, sao có thể bày trò xiếc dụ chúng ta vào trong được."
Số 1 giải thích xong còn cam đoan: "Tôi sẽ về ngay, không phải đi tìm đám Nguyên Dục Tuyết đâu."
Nhắc tới hai người kia, tâm trạng gã có vẻ sa sút. Số 1 cụp mắt, trong lời nói vẫn còn sự không cam tâm, nhưng rất chín chắn: "... Tôi có chừng mực, sẽ không quên nhiệm vụ của mình."
Chỉ có bảo vệ phòng tuyến cuối này mới là bảo vệ hi vọng sống của tất cả mọi người.
Ông Chú thở dài, không phải ông sợ Số 1 bốc đồng đi tìm đám Nguyên Dục Tuyết, chỉ là tình huống hiện giờ của họ thật sự không thể mất thêm ai nữa. Nhìn vẻ kiên quyết và điềm tĩnh của thanh niên, ông im lặng một lúc rồi chỉ có thể dặn: "... Nhớ chú ý an toàn."
"Được." Gã nghiêm mặt: "Tôi chắc chắn sẽ trở lại."
Ông Chú đau khổ vuốt mặt: "..."
Thanh niên các cậu đừng có lập flag hoài như vậy được không?
Số 1 không dám khinh địch đi thẳng vào trong, gã dùng xiềng xích quấn quanh mình làm "áo giáp", từng bước tiến vào hành lang im ắng. Mùi máu mùi hư thối ngày càng nồng, nhưng... Gã không gặp một con quỷ nào hết.
Kì lạ.
Chỗ nào cũng lạ.
Đúng lúc này, Số 1 phát hiện một con quái vật da người đang bò lổm ngổm trên mặt tường. Gã tức khắc cảnh giác, tưởng là nó sẽ tấn công mình. Nhưng rồi thanh niên cảm nhận được bên cạnh con quỷ dường như xuất hiện một thứ.
Số 1 không nhìn thấy thứ đó.
Cũng không chạm vào được.
Thậm chí rất khó cảm nhận nó ---
Nhưng nó thật sự tồn tại.
Thứ đó nháy mắt nuốt chửng con quái vật da người, Số 1 trố mắt nhìn con quỷ biến mất ngay trước mặt mình. Gã còn chưa kịp dùng xiềng xích thăm dò, hành lang đã lại trống trơn, chỉ còn mùi tanh nồng trong không khí nói cho gã biết đây không phải ảo giác.
Số 1 cau mày tiến tới, thử sờ vào chất nhầy còn sót lại do con quái vật da người kia tiết ra trên vách tường...
Rốt cuộc thứ đó là gì?
Nó lặng lẽ nuốt chửng con quỷ, con quỷ kia còn không có năng lực để phản kháng...
Thứ này, còn nguy hiểm hơn cả quỷ quái.
...
Không một ai có thể cảm nhận được sức mạnh kì lạ kia rõ hơn Nguyên Dục Tuyết.
Sợi khí cậu tóm được ban nãy đã linh hoạt trốn mất, nhưng có vẻ vẫn không nỡ rời xa thiếu niên. Ngày càng có thêm nhiều luồng khí thân mật chạy tới quấn quít, mơn man khắp cơ thể cậu.
Lạ thật đấy.
Nguyên Dục Tuyết nghĩ.
Sắc mặt Số 3 thì cực kì nghiêm trọng và khó coi. Môi y trắng bệch, bên tai không ngừng vang vọng những tiếng kêu la thảm thiết.
Những âm thanh vô nghĩa này do bầy quỷ tạo ra.
Nhưng sắc mặt y trở nên quái lạ là vì xen lẫn trong những tiếng hét đó, dường như có vài chữ dần ghép lại thành câu...
"... Thần... Trở... Về."
"Thế mà... Về."
"Không... Không, thể nào. Thần đáng ra..."
Âm tiết mơ hồ không rõ, miễn cưỡng ghép lại ra được chút thông tin.
Tâm trạng Số 3 càng thêm trầm trọng, không ngừng suy luận.
"Thần" trong miệng bọn chúng là ai?
Trở về? Trở lại Khách Sạn Tránh Tai Ương à? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới tình huống dị thường hiện giờ?
Những con quỷ đó có vẻ rất kiêng kị "Thần"... Nghĩ đến đây, Số 3 không khỏi lộ vẻ mỉa mai.
Kiêng kị? Đương nhiên là phải kiêng kị rồi, nếu những gì đang xảy ra hiện tại đều do vị "Thần" kia làm ---
Số 3 bỗng xanh mặt, mất hết bình tĩnh. Vì y không thấy Nguyên Dục Tuyết đâu nữa.
Không hiểu sao y chợt nghĩ đến thời khắc tuyệt vọng vừa rồi, mình đã đòi giao dịch với "ma quỷ". Chỉ cần có thể cứu Nguyên Dục Tuyết, y bằng lòng trả mọi cái giá...
Nhưng có phải "ma quỷ" đã tìm nhầm người trả giá rồi không?
...
Nguyên Dục Tuyết dần bị khí đen bọc kín, không một kẽ hở, dường như cậu có đi về hướng nào cũng không thể thoát khỏi luồng khí tối tăm này.
Mà chỉ cần giơ tay lên là cậu sẽ cảm nhận được luồng khí ấy thoảng qua bên mình, thân mật vô cùng, không hề có vẻ uy hiếp.
Nguyên Dục Tuyết đứng im một chỗ.
Cậu không biết sức mạnh này tới từ đâu, nhưng sau một trầm ngâm, thiếu niên bỗng cất tiếng gọi thử: "Giới Chu Diễn?"
"..."
Bốn phía tĩnh lặng, không có âm thanh nào đáp lại.
Nhưng những sợi khí vừa rồi còn dụi lấy dụi để đột nhiên "cứng đờ", Nguyên Dục Tuyết đã biết câu trả lời.
Thế là bình thản gọi tiếp: "Giới Chu Diễn."
Lần này là khẳng định.
"..."
"Cậu không muốn gặp tôi à?" Nguyên Dục Tuyết nghi hoặc.
Hàng mi cong rủ xuống che đi đôi mắt sáng ngời, một chút biến hóa nhỏ đã thể hiện sự thất vọng vô bờ... Khiến lòng người đau xót.
Chớp mắt sau đã có một cái bóng màu đen xuất hiện bên cạnh cậu.
Hắn rất cao, cao tới nỗi Nguyên Dục Tuyết không ngẩng lên thì sẽ không thấy được mặt...
Nguyên Dục Tuyết hơi ngẩng đầu, mái tóc đen mềm phủ xuống vai, để lộ phần cổ tinh tế. Nhưng cậu lại nghe được tiếng Giới Chu Diễn bảo.
Chất giọng trầm thấp, dù âm sắc rất êm tai, nhưng lại có phần lửng lơ, không chân thực ---
"Đừng nhìn tôi."
Nguyên Dục Tuyết... Không phải người hiếu kì.
Nên nghe vậy cũng nghe lời, ngoan ngoãn cúi xuống.
Chỉ là hơi thắc mắc: "?"
Giọng Giới Chu Diễn rất trầm: "Tạm thời đừng nhìn tôi."
Sau đó gằn từng chữ giải thích cho thiếu niên: "Tôi, không, phải, không, muốn, gặp, cậu."
Im lặng vài giây, hắn cố tỏ ra lạnh lùng: "Chỉ là, tôi, đang, giận."
Nguyên Dục Tuyết: "...?"
Tác giả có lời muốn nói:
Viêm Khớp Vai: Vợ ơi từ từ để anh nặn xong body đã.