Edit: Ry
Cậu sẽ không chết, nhưng cũng khó mà sống được.
Vết thương không ngừng chảy máu, suy nhược chỉ là một phần, vấn đề là nó ảnh hưởng rất rõ rệt tới khả năng chiến đấu của cậu.
Mà càng về sau, nhiệm vụ sẽ càng gian nan, đối kháng sẽ càng thêm gian khổ, là lúc chân chính để xem năng lực của các người chơi tới đâu, Nguyên Dục Tuyết tất nhiên không muốn để xảy ra vấn đề.
Bé Năm đã bắt đầu thực hiện lời hứa của mình.
Cô rủ mắt, dốc cạn thiên phú của bản thân, thu hết lại những thương cảm và lo âu, để đầu óc trống rỗng, tập trung sức mạnh vào vết thương của Nguyên Dục Tuyết.
Thực tế thiếu nữ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, vẫn đang trong trạng thái suy nhược. Mà tác dụng phụ của thiên phú chữa trị luôn thuộc loại nghiêm trọng nhất trong tất cả các thiên phú. Nhưng chuyện này không đáng để cô do dự. Bé Năm gần như dốc cạn mọi thứ mình có, đẩy "dòng nước ấm" ra khỏi đầu ngón tay, để nó chảy vào vết thương của Nguyên Dục Tuyết.
Vết thương trông rất kinh khủng có dấu hiệu thuyên giảm, máu ngừng chảy, có xu thế chuyển biến tốt đẹp. Nhưng Bé Năm mới hơi thở ra, lơ đãng không tiếp tục duy trì dòng chảy, máu đã lại ồ ạt chảy ra, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước... Những chất lỏng đầy vị rỉ sắt nhuộm đỏ tay cô.
Không ngừng được.
Bé Năm nhận ra, cô không thể ngừng lại.
Nhưng thiên phú không phải thứ vô hạn, nếu vết thương không chịu khép miệng thì cô có cố gắng mấy cũng chỉ là dã tràng xe cát, uống rượu độc giải khát.
Đôi mắt thiếu nữ đỏ bừng, rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Mọi người cũng nhận ra vấn đề. Số 3 cau mày, vươn tay định nhắc nhở Bé Năm bình tĩnh lại, đừng ép bản thân tới mức chưa cứu được Nguyên Dục Tuyết đã gục ngã... Nhưng chưa kịp chạm tay vào, Nguyên Dục Tuyết đã nắm lấy tay Bé Năm.
"... Đủ rồi." Cậu nói.
Ngón tay tái nhợt của cậu nắm lấy cổ tay thiếu nữ, những ngón tay tinh tế như chạm ngọc cũng dính lên chất lỏng đỏ chói mắt của bản thân.
Có lẽ vì cơ thể quá suy nhược, tiếng cậu rất nhẹ, rơi bên tai như một làn gió thoảng qua.
Bé Năm cứng người, sự nỗ lực giữ cho bản thân bình tĩnh sụp đổ. Cô nhìn Nguyên Dục Tuyết, vành mắt đỏ hoe, nước mắt chuẩn bị lăn dài.
"Không đủ, vẫn không đủ."
"Nguyên Dục Tuyết, tôi không muốn cậu chết." Cô nói.
Nó như một cây búa nện xuống, không chỉ một người đau lòng.
Cô càng không muốn cậu chết vì cứu mình.
Nếu quả thật là vậy, Bé Năm nghĩ mình cả đời sẽ không quên nổi chuyện này... Nguyên Dục Tuyết vốn là một người rất khó để người ta lãng quên, cô không muốn kí ức của cô về cậu bị đóng băng ở cái chết.
Sau đó cả đời khổ sở, cả đời áy náy.
"Không đâu." Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng nói: "Cậu nhìn lại đi."
"... Máu ngừng chảy rồi." Cậu chỉ ra.
Máu chưa hề ngừng, chỉ là Nguyên Dục Tuyết dùng năng lượng tạo một cái lồng chắn quanh vết thương.
Phương pháp "cầm máu" này không thể giúp cậu thoát khỏi cảm giác sức lực dần trôi đi, vì về bản chất thì vết thương của cậu vẫn vậy.
Trước kia Nguyên Dục Tuyết sẽ không bao giờ lãng phí năng lượng vào những chuyện vô nghĩa như thế này. Dùng năng lượng quý giá để lấp liếm che giấu sự thật là một hành vi ngu xuẩn.
Nhưng cậu đã làm vậy.
... Cậu tự nguyện trở thành một "người" ngu.
Chính Nguyên Dục Tuyết cũng không hiểu tại sao mình phải làm vậy. Cuối cùng cậu đổ lỗi cho việc phải trấn an cảm xúc của con người, cũng coi như tuân theo điều lệ của người máy.
Bé Năm ngẩng lên nhìn cậu.
...
Vết thương lại được khử trùng, lau sạch máu xung quanh.
Dấu vết sâu tới tận xương này vẫn khiến người ta rùng mình.
Dù máu đã ngừng chảy, Bé Năm quấn một lớp băng mới cho cậu, nhưng mọi người vẫn cảm thấy có tảng đá nặng trĩu treo trên đầu, ngột ngạt, và cảm giác chẳng lành, như thể có chuyện gì đó sắp xảy ra...
Nhìn nhiều một chút thôi cũng khiến họ đau đớn.
Ấy là cảm giác xót xa rất khó diễn tả, nó như là một "linh cảm".
Bé Năm càng im lặng không nói gì, cô hiếm khi mặt mày đưa đám như thế này... Dù đã rửa tay, cô vẫn nhớ như in cảm giác ngón tay mình chạm vào miệng vết thương, máu chảy đẫm tay.
Nó giống như ác mộng kể cả khi tỉnh giấc, sắp trở thành nỗi ám ảnh mới.
Nguyên Dục Tuyết vẫn là vẻ bình thản như bao ngày. Vết thương được băng bó cẩn thận, người xung quanh xúm lại hỏi cậu "có đau không", Nguyên Dục Tuyết sẽ luôn bình tĩnh và ngoan ngoãn trả lời rằng "không đau".
Nhưng biểu hiện trước đó của cậu...
Máu sắp chảy ướt nửa người mà còn không phát hiện ra, cứ để nó chảy như vậy, bản thân thì xông lên trước chiến đấu.
Không ai tin khả năng phán đoán của Nguyên Dục Tuyết nữa, họ quyết định để ý cậu nhiều hơn, tránh có sơ suất.
Nguyên Dục Tuyết dùng năng lượng để chặn máu ở vết thương là vì muốn trấn an Bé Năm. Nhưng khung máy bị tổn hại vẫn chưa được chữa trị... Vấn đề còn chưa được giải quyết.
Cậu biết rõ mình không thể tiếp tục kéo dài, nếu không tình hình sẽ càng thêm nguy hiểm.
Nhưng cũng may là vừa rồi chạy thuật toán, cậu đã tìm ra phương pháp giải quyết khả thi nhất.
Nguyên Dục Tuyết kiểm tra nguồn năng lượng của mình, các loại chức năng, không cái nào có vấn đề. Chứng tỏ nguyên nhân cậu không thể tự chữa trị không phải do cậu, mà là...
Do con quỷ đã khiến cậu bị thương.
Quản lý thành công chạy trốn. Quỷ thể của nó bị tổn hại nặng, chỉ còn một con mắt, một lần nữa lẫn vào trong bầy quỷ chạy thoát.
Cho dù nó có khả năng phân tách không gian, phân tách cơ thể, nhưng bị thương nặng như vậy cũng khó mà thi triển. Nguyên Dục Tuyết cho là sau đó nó sẽ không tạo thành uy hiếp với các người chơi nữa nên mới để nó đi, không đuổi theo tiêu diệt.
Lại không ngờ tự tay chôn xuống một quả bom hẹn giờ.
Cậu đoán được chừng nào kẻ gây ra vết thương là quản lý còn chưa biến mất, tình trạng của cậu sẽ ngày một nặng.
Cho đến khi cậu hoàn toàn kiệt sức... Hay cạn kiệt năng lượng, và tình huống đó xảy ra.
Nguyên Dục Tuyết sẽ biến mất khỏi cõi đời này.
Nếu đã biết phương pháp giải quyết, dù có thể nó không phải cách duy nhất, Nguyên Dục Tuyết cũng nhất định phải làm.
Đợi Bé Năm băng bó xong, tất cả chìm trong bầu không khí tĩnh lặng bất an, Nguyên Dục Tuyết bỗng lên tiếng:
"Tôi có việc phải đi chỗ này."
Những người khác tức khắc nhìn cậu.
Trước đó họ cố gắng không để ý, cố gắng "thản nhiên" là để không gây thêm gánh nặng cho Nguyên Dục Tuyết, nhưng nghe vậy, sự lo lắng bùng lên khiến họ không thể duy trì nữa.
Số 3 nhìn thẳng vào mắt cậu, môi mím lại cho thấy thái độ rất không vui.
"Đi?" Giọng điệu y rét lạnh: "Cậu bây giờ... Còn có thể đi đâu?"
Đừng nói là Số 3, ngay cả Bé Năm cũng trợn mắt nhìn cậu, hận không thể rút đạo cụ ra trói thiếu niên lại, tránh cho Nguyên Dục Tuyết biểu diễn màn ảo thuật bốc hơi tại chỗ...
Bé Năm còn tưởng tượng được luôn viễn cảnh đó.
Chẳng lẽ họ phải để cậu đi, tới nơi mà không ai thấy được, lặng lẽ hi sinh ư?
Nghĩ vậy, cô cảm giác mình điên mất.
Thiếu nữ nhìn Nguyên Dục Tuyết đầy uy hiếp, không nói gì, cực kì kháng cự.
Đến cả Số 1 cũng tức giận bảo: "Cậu không được phép đi đâu hết."
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu chưa nói hết đã bị phản đối.
Nguyên Dục Tuyết im lặng một hồi mới giải thích: "Nếu tôi không đi, vết thương sẽ càng thêm nặng."
"Vết thương là do quản lý gây ra, chỉ có giết nó thì mới khỏi hẳn." Cậu trúc trắc giải thích.
Logic của cậu, muốn giải thích rõ ràng vào lúc này thì hơi khó, nhưng tất cả đều hiểu Nguyên Dục Tuyết muốn nói gì.
Vì họ đã từng gặp những trường hợp tương tự trong phó bản.
Vết thương liên tục chảy máu, thực tế có thể coi là một loại "nguyền rủa".
Nếu là nguyền rủa thì nhất định phải phá giải.
Có rất nhiều phương pháp để phá giải nguyền rủa, giải pháp cũng đa dạng.
Trong tình huống cực đoan hiện giờ, họ không thể nghiên cứu cách chính xác nhất, nhưng có một biện pháp gần như là nhận thức chung ---
Muốn phá giải nguyền rủa thì chỉ cần giết con quỷ hạ nguyền rủa là được.
Nắm được điểm này, trong mắt các người chơi bùng lên sát ý.
Quản lý... Không được phép sống. Dù xét từ bất cứ phương diện nào, kể cả báo thù.
Ông Chú cũng hiếm hoi lộ vẻ hối hận ---
Lúc đó Nguyên Dục Tuyết đã làm con quỷ bị thương nặng, nhưng ông mới dứt cơn đau, lại lo cho Bé Năm vừa sử dụng thiên phú nên mới không kịp phối hợp. Chứ lúc đó ông mà sử dụng thiên phú của mình, chặn nó lại, thì giờ họ đã không phải đau đầu như vậy.
Nhưng có hối hận cũng vô dụng, chuyện cần làm bây giờ là phải tìm cách để giết con quỷ đó.
Quản lý bị thương nặng, muốn giết nó không hề khó.
Vấn đề là tình huống hiện giờ của họ quá tệ. Nhiệm vụ đặc thù bị kích hoạt, ngàn vạn quỷ quái bị phong ấn trong khách sạn được thả ra. Bọn họ nỗ lực lắm mới giữ được phòng tuyến ở lầu một, muốn giết quản lý thì buộc phải tìm được nó giữa hàng trăm hàng triệu con quỷ ở đây.
Họ không thể thủ chết ở góc này, buộc phải lên các tầng trên, vào nơi nguy hiểm nhất mới có thể tìm được con quỷ đã chạy trốn đó.
Độ khó phải nói là ngang với lên trời.
Tinh thần của mọi người không khỏi sa sút.
So với không có hi vọng, thứ khiến người ta lo lắng hơn cả là... Tìm được hi vọng rồi lại khó có thể thực hiện được.
Trong phút yên lặng ngắn ngủi, mọi người cũng nhanh chóng đưa ra quyết định.
Nghe thái độ của Nguyên Dục Tuyết thì có thể thấy cậu định một thân một mình đi giết quỷ, nhưng cả 4 người ăn ý bỏ qua chi tiết này.
Nếu đó là phương pháp duy nhất để cứu sống Nguyên Dục Tuyết ---
"Tôi đi với cậu."
Cả 4 đồng thanh mở miệng, ăn ý tới bất ngờ, giọng chồng lên nhau, không phân biệt được là ai nói trước.
Các người chơi: "..."
Họ rối rắm một hồi, sau đó hết sức ăn ý chĩa mũi dùi vào Bé Năm.
Số 3: "Cô không thể đi."
Ông Chú: "Nghỉ ngơi cho tốt đã."
Số 1 nhìn cô, cố ý thở dài thườn thượt.
Bé Năm: "..."
Xét về giá trị vũ lực cô không hề thua kém ai, ít nhất là tốt hơn Ông Chú. Nhưng cô mới dùng thiên phú, đang trong giai đoạn suy yếu, thật sự không phải một lựa chọn tốt, thậm chí còn cần có người bảo vệ.
Tự Bé Năm cũng ý thức được mình không phải ứng cử viên phù hợp, vừa rồi mở miệng chẳng qua là kích động quá, nhiệt huyết dâng trào không kịp nghĩ thôi.
Giờ bình tĩnh lại, dù rất không cam tâm, nhưng vẫn phải nhượng bộ.
Bé Năm biết rõ bản thân mà đi theo, chưa nói có tác dụng gì không, có khi còn cần Nguyên Dục Tuyết giúp đỡ, thế thì sẽ biến khéo thành vụng, chi bằng ở lại đây nghỉ ngơi, hỗ trợ cho mọi người.
Vậy là chỉ có thể chọn một trong ba người còn lại.
Số 3 không hề do dự, dùng một lí do đánh bại hai "đối thủ" của mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Tuyết Tuyết: ?
Mấy người cũng cần cân nhắc ý kiến của em nó chứ.