Vũ Khí Hình Người

Chương 401: Nhiệm vụ đặc thù (8): Nguyên Dục Tuyết đâu rồi?




Edit: Ry

Việc Nguyên Dục Tuyết bị thương ở ấn đường là hiểu lầm, nhưng vết thương trên tay cậu là thật.

Cậu mạo hiểm dùng tay không bóp nát tim quỷ, chỉ trả giá bằng vết cắt trên tay là quá nhẹ.

Nhưng vì cậu là người máy chiến tranh nên mới có được cái giá rẻ này. Cơ thể Nguyên Dục Tuyết được cấu tạo từ chất liệu đặc thù, chứ với da thịt người bình thường, dù có là người chơi sở hữu thiên phú tăng cường thể chất thì chắc cũng bị xay thành thịt vụn, hoặc bị quỷ khí nuốt chửng. Đây cũng là "cái giá" Nguyên Dục Tuyết ước lượng được, nên cậu mới quyết định làm vậy.

Nhưng có là vết thương nhẹ thì vẫn khiến người ta phải xót xa.

Da cậu trắng, một vết xước thôi đã đủ nổi bật, huống hồ là vết thương đẫm máu loang lổ như vậy.

Miệng vết thương giống bị thú hoang cắn xé, lại giống bị dao cắt, sâu vào tận xương. Tung hoành ngang dọc trên cánh tay ngọc ngà như dấu vết tra tấn, ai thấy cũng phải rùng mình.

Nguyên Dục Tuyết đã sử dụng "thuốc đỏ" không còn nhiều lắm của mình.

Dược phẩm mua từ hệ thống có vẻ không có tác dụng với vết thương này.

Dùng rồi mà vẫn như chưa được xử lý.

Lúc này Bé Năm không nhịn được tiến tới.

Dù sao cô cũng đã dùng thiên phú một lần, dùng thêm lần nữa thì vẫn là trong trạng thái suy yếu thôi, không có gì to tát.

Trước khi dùng năng lực, cô còn rất dân chủ trưng cầu ý kiến của Nguyên Dục Tuyết.

Nguyên Dục Tuyết cũng rất thành thật lắc đầu: "Không cần đâu."

Bé Năm: "..."

Thiếu nữ không ngờ mình thuận miệng hỏi một câu lại bị từ chối. Cô điều chỉnh nét mặt, đanh giọng nói: "Tôi cần! Cậu chịu thì chịu không chịu cũng phải chịu."

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Thấy cậu không nói nữa, Bé Năm dứt khoát nhanh tay nhanh mắt, đồng thời cẩn thận nâng tay thiếu niên lên.

Năng lực chữa trị cần phải tiếp xúc với "gốc tổn thương" mới có thể kích hoạt, bị thương ngoài da như vậy mà chạm vào thì sẽ đau lắm.

Cô cố gắng tránh những phần thịt nham nhở sâu tận xương, nhưng tay Nguyên Dục Tuyết chằng chịt quá nhiều vết cắt, thành ra cô lại gặp khó khăn.

Trán thiếu nữ rịn đầy mồ hôi, cắn răng nói: "Có thể sẽ phải chạm vào vết thương, cậu cố gắng nhịn một chút."

Điệu bộ này như thể người chịu đau là cô.

Nguyên Dục Tuyết bình thản nói: "Tôi không có cảm giác đau."

Bé Năm lại tưởng cậu đang an ủi mình, khó khăn lựa chọn chạm vào một vết cắt, cảm giác đầu ngón tay dinh dính ẩm ướt thì lập tức kích hoạt thiên phú ---

Nguyên Dục Tuyết cảm nhận được một luồng nhiệt kì lạ, từ miệng vết thương đang tiếp xúc với ngón tay Bé Năm, truyền tới cổ tay mình.

Hàng mi lặng lẽ rung.

Nhưng cảm giác ấm áp này chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc đã nhanh chóng bị thứ gì cắt đứt.

Sau đó cậu không cảm nhận được gì nữa.

Nguyên Dục Tuyết biết năng lực của Bé Năm không có tác dụng với vết thương của mình, cụp mắt định bảo cô ngừng lại. Nhưng rồi thấy vẻ chăm chú hết sức cẩn thận của cô, như thể đang trong tình huống gì khó khăn lắm, không ngừng thúc đẩy năng lực, cực kì tập trung.

... Nguyên Dục Tuyết bỗng có cảm giác mình không nên quấy rầy người ta làm việc.

Thế là cứ tiếp tục trị liệu như vậy, cho đến khi Bé Năm mệt mỏi dừng lại, cậu mới bình tĩnh bảo: "Được rồi."

Im lặng vài giây rồi nói thêm: "Cảm ơn cậu."

Thiên phú trị liệu là thứ rất hiếm trong phó bản, và thường thì năng lực này cũng không mạnh lắm, thậm chí là yếu.

Thiên phú trị liệu của Bé Năm lại thuộc loại cực mạnh và cực hiếm. Vừa rồi xóa bỏ trạng thái quỷ quái nhập thể cho Ông Chú, cô cũng chưa dùng hết sức. Nhưng lần này dù vắt cạn sức mạnh trong người, vết thương trên tay Nguyên Dục Tuyết lại không hề có dấu hiệu khép lại, chỉ là khiến máu chảy ra chậm hơn một chút.

Nhưng cũng chỉ vậy thôi, ngay cả máu cũng không đông.

Đỏ tươi, lại càng thêm bắt mắt.

Ông Chú đứng ngay cạnh, tỉ mỉ quan sát cánh tay Nguyên Dục Tuyết sau khi được trị liệu, cũng ngập ngừng nhìn sang Bé Năm.

Ông thử hỏi: "... Có phải vết thương nhỏ hơn trước một chút rồi không?"

Bé Năm đang rất hoài nghi bản thân.

Với năng lực của cô, thương tích ngoài da đáng lẽ phải lành ngay trong chớp mắt mới đúng, nhưng lần này lại không hề có tác dụng gì với vết thương của Nguyên Dục Tuyết.

Nghe Ông Chú nói vậy, cô càng do dự, không tin vào năng lực của bản thân, ngập ngừng bảo: "Hình như là có khép lại một chút?"

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Số liệu cậu quan sát được chính xác hơn con người, và căn cứ những gì cậu đo lường được thì vết thương vẫn vậy.

Nhưng cậu nhìn thấy vẻ thất vọng của Bé Năm.

Hàng mi cong rủ xuống, chớp nhẹ, lần đầu tiên người máy chiến tranh "nói dối".

Nguyên Dục Tuyết đồng ý với họ: "Vết thương có dấu hiệu khép lại."

Bé Năm nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Ít nhiều cũng có tác dụng.

Cô bối rối nhìn cậu, theo bản năng thanh minh: "Thường thì thiên phú của tôi... Vẫn khá hữu dụng."

Chỉ là không biết tại sao dùng cho Nguyên Dục Tuyết, ngay cả mấy vết cắt ngoài da cũng không trị hết.

Bé Năm chỉ có thể thuyết phục bản thân là có thể trước đó trị liệu cho Ông Chú đã dùng quá nhiều sức mạnh, nên giờ mới không đủ để trị liệu cho cậu.

Nguyên Dục Tuyết chân thành nhìn cô.

Kể cả khi cậu đeo mặt nạ thì Nguyên Dục Tuyết chăm chú nhìn một ai đó đã đủ hấp dẫn. Giờ không có mặt nạ, khuôn mặt kia lại càng tạo thêm hút hồn.

Được đôi mắt xinh đẹp đó nhìn, Bé Năm cảm giác hơi chóng mặt, má cũng dần nổi rặng mây hồng.

"Ừm, cậu rất giỏi." Nguyên Dục Tuyết gật đầu, nghiêm túc nói.

Cậu đã thấy lúc Bé Năm trị liệu cho Ông Chú.

Thiên phú của cô đúng là rất xuất sắc, đồng thời cực kỳ quan trọng, không thể thiếu.

Trong tình huống vừa rồi kể cả Nguyên Dục Tuyết cũng không thể cứu mạng Ông Chú. Cậu không phải người máy chữa bệnh. Huống hồ dù là người máy chữa bệnh thì cũng khó có thể đối phó sự cố bất ngờ như vậy.

Bé Năm đỏ mặt, được Nguyên Dục Tuyết khen nên xấu hổ.

Cuối cùng vẫn không xử lý được vết thương trên tay Nguyên Dục Tuyết. Dù là thiên phú của Bé Năm hay các loại đạo cụ chữa trị mua từ cửa hàng hệ thống đều vô dụng. Bé Năm chỉ có thể dùng vải băng bó cho cậu, tránh vết thương vỡ ra tạo thành tổn thương lần hai, cũng tránh nhiễm trùng.

Nhưng hạt giống lo lắng vẫn được chôn vào lòng, ánh mắt của Bé Năm và Ông Chú nhìn cánh tay của Nguyên Dục Tuyết luôn trộn lẫn u buồn. Vẫn là Nguyên Dục Tuyết phải lên tiếng dời chủ đề.

Quỷ ở thang máy gần như đã bị tiêu diệt hết.

Có Lam Diễm của Nguyên Dục Tuyết, tạm thời sẽ không có vấn đề gì.

Họ thảo luận vài câu, quyết định trở lại chỗ cầu thang.

...

Vết thương không trị được đúng là không phải lỗi của Bé Năm, Nguyên Dục Tuyết nghĩ.

Cơ thể cậu được chế tạo từ tài nguyên cực kì đặc biệt và hiếm có do phòng thí nghiệm cất giữ, nên rất nhiều lần bên trên đã đề xuất kế hoạch phân giải khung máy của cậu, tái sử dụng những tài nguyên quý giá không thể tái sinh này. Mà tương ứng với sự quý giá của nó, năng lực tự chữa trị của Nguyên Dục Tuyết cũng cực mạnh.

Chỉ cần có đủ năng lượng, cậu có thể đẩy nhanh tốc độ trị liệu lên mức gần như tích tắc.

Nên đúng ra về mặt khái niệm thì cậu không bao giờ có chuyện "bị thương", chủ yếu là cậu có muốn chữa bộ phận bị tổn hại hay không thôi.

Mức năng lượng hiện giờ là dư thừa cho Nguyên Dục Tuyết chữa trị.

Vết thương ghê răng trên tay trái cậu trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng với bản thân Nguyên Dục Tuyết thì nó chỉ như một vết xước. Nó không phá hủy tứ chi, không phá hủy khả năng di chuyển, cũng không tác động đến những bộ phận cốt lõi như là tim và não bộ. So với những vết thương khi cậu phải tiến hành nhiệm vụ, cái hồi mà tỉ lệ tổn hại cao hơn rất rất nhiều đó, mấy vết xước cỏn con này chẳng đáng cho cậu để ý.

Sự khác biệt duy nhất có lẽ là giờ cậu sẽ chảy ra chất dịch tương tự với máu, mà loại dịch này bị xói mòn quá nhiều sẽ phản hồi lại cảm giác suy yếu cho bộ xử lý.

Lượng "máu" đã mất hiện vẫn nằm trong phạm vi Nguyên Dục Tuyết có thể chấp nhận.

Đúng ra mà nói, cậu dùng năng lượng chữa vết thương trên tay thì chắc không cần tới 10 giây, phần da ở đó sẽ lành lặn như mới.

Nhưng lần này lại có sự cố.

Cũng là lần đầu tiên dù tập trung năng lượng, Nguyên Dục Tuyết cũng không thể chữa trị vết thương của mình.

Cảm giác dòng máu nóng chảy ra từ đó thật lạ. Cậu thậm chí còn cảm giác được bộ phận bị tổn hại đang dần lan ra, và trở nên nghiêm trọng.

Có điều Nguyên Dục Tuyết trời sinh không có cảm giác đau, cũng trời sinh điềm nhiên với mọi chuyện, nên nét mặt chưa từng thể hiện đau đớn hay khó chịu.

Lớp vải băng bó màu trắng hoàn hảo che kín vết thương, nên hai người đồng hành cũng không nhận ra vết thương của cậu đang dần trở nên nghiêm trọng.

Họ nhanh chóng trở lại cầu thang, cũng may là về nhanh, nếu không Số 3 và Số 1 sẽ không nhịn được cử một người tới tìm bọn họ.

Giác quan của người chơi rất nhạy bén, đám Nguyên Dục Tuyết còn một khoảng xa nữa mới tới, Số 1 đã cảm nhận được, lập tức đứng dậy nhìn sang, trông mòn con mắt.

Gã phụ trách dùng xiềng xích chặn quỷ quái, không nhất thiết phải ở im một chỗ, thậm chí có thể thoải mái hành động ---

Đương lúc Số 1 chực chạy đi, Số 3 đã lẳng lặng chặn trước mặt gã.

Số 1: "?"

Một giây trước Số 3 vẫn còn rất tập trung giải quyết quỷ, không có vẻ gì là muốn đi đón người hết, nên tự dưng bị chặn đường, Số 1 chẳng hiểu ra sao. Thanh niên đeo kính bình thản nói: "Cậu ở lại đây tập trung phòng ngự, tôi đi xem bọn họ sao rồi."

Đầu óc Số 1 chỉ có một cây gân, nhưng gã không ngu, lập tức đổi thái độ: "Không."

"Muốn đi đến vậy thì cả hai cùng đi." Gã nói.

Số 3: "..."

Số 3: "Tôi không muốn."

Số 1 chỉ thẳng ra: "Ông rõ ràng rất muốn!"

Số 3: "..."

Trong lúc cả hai ấu trĩ tranh chấp, đến mức chuẩn bị phát triển thành ngáng chân nhau, đám Nguyên Dục Tuyết đã bình an chạy tới.

Cả hai lập tức ngừng hành vi trẻ con của mình, bầu không khí trở nên lúng túng.

Số 1 khó chịu lườm Số 3, cho rằng tất cả là tại y nên mới làm gã trễ nải việc đón người. Số 1 xoay người, toét miệng cười đầy rạng rỡ: "Sao giờ cậu mới trở lại? Bên kia vẫn ổn..."

Sau đó bỗng im bặt.

Đến cả nụ cười rạng ngời như ánh nắng cũng cứng lại, rơi vào trạng thái hết sức vi diệu, giống như là thời gian tạm dừng.

Cặp mắt lặng lẽ mở to.

Biểu hiện của Số 3 thì bình tĩnh hơn Số 1 một chút... Chỉ một chút thôi.

Y vốn đang đứng nghiêng người, biết là cả nhóm bình an trở lại nên cũng không sốt sắng quay sang như Số 1, không thể để bản thân trông vã như vậy được.

Y là kiểu sẽ che giấu yêu thích của mình, cho nên dù đó đều là người y quan tâm, y cũng phải dừng vài giây rồi mới thong thả quay người lại.

Điệu bộ rất chín chắn trưởng thành. Nếu không phải sau đó Số 3 đờ ra như khúc gỗ thì ai cũng tưởng y biết hết mọi chuyện, nắm mọi thứ trong tay.

Số 3 đã hiểu tại sao một tên lắm mồm như Số 1 sẽ im lặng.

Vì biểu hiện của y lúc này cũng không kém cạnh gì gã.

Cả người cứng đờ, đực mặt ra ở đó, mắt dán vào thiếu niên với nước da trắng như tuyết kia.

Y dường như không tin nổi, muốn nhắm mắt lấy lại bình tĩnh. Nhưng vì người nọ thật sự như một giấc mơ, như là ảo giác, y sợ mình nhắm mắt cậu sẽ biến mất.

Dù chỉ một cái chớp nhẹ thôi cũng thật khó khăn... Y không muốn dời mắt.

Người xuất hiện trước mặt họ là một mỹ nhân xa lạ, đẹp tựa tiên giáng trần, thật khó để dùng ngôn từ miêu tả. Là kiểu đẹp chỉ với khuôn mặt đã đủ hút hồn người.

Trông cậu có vẻ mệt mỏi, có vẻ yếu đuối, làn da nhợt nhạt thiếu sự hồng hào.

Nhưng yếu mềm ấy cũng đủ làm lòng người đau xót, chỉ muốn tới bên cậu ngay, tiêu diệt mọi buồn phiền của cậu, giải quyết những thứ khiến người con trai ấy phải lộ vẻ u sầu.

Cái đẹp như ánh trăng bàng bạc, dù cho đang trong tình thế hiểm nghèo thì vẫn làm sáng lên quang cảnh xung quanh.

Não bộ Số 3 đứng máy vài giây, trong đầu đột nhiên hiện lên kí ức có liên quan ---

Nhiệm vụ đầu tiên của họ khi vào phó bản là bảo vệ Vương Kiện.

Mà tối đầu tiên, Vương Kiện đã gặp nguy hiểm.

Khi đó nhận được điện thoại cầu cứu của ông ta, ba người ra khỏi kí túc xá chật hẹp, đã từng đặt chân vào cạm bẫy của quỷ quái.

Cửa phòng mở ra, thứ kết nối với kí túc xá không phải hành lang mà là một không gian mô phỏng quái dị.

Trong không gian đó, mọi chi tiết từ trang trí bày biện đều hoàn hảo phục chế lại kí túc xá gốc, như là thế giới trong gương, một thời không song song.

Trong phòng cũng có "người" giống họ như đúc.

Chăn trắng phủ lên mặt rơi xuống, họ nhìn thấy những con quỷ với khuôn mặt của mình ngồi dậy, vô cảm nhìn họ chằm chằm.

Và trừ "bản thân" ra, họ còn thấy một mỹ nhân xa lạ, đẹp tới độ ma quái.

Lúc đó trong đầu Số 3 đã lóe lên một suy đoán, nhưng bị một câu cảm thán của Số 1 làm rối loạn ---

Số 1 phát ngôn một câu rất ngớ ngẩn là "mỹ nhân kế", làm Số 3 không còn gì để nói.

Y chuyển hướng sang nghĩ đồng đội lần này có vẻ không được thông minh lắm, tư duy cũng lệch theo, quên mất vấn đề.

Nhưng giờ nghĩ lại, quỷ ở trong phòng đều là phục chế người chơi, quỷ của các người chơi khác đều xuất hiện, vậy quỷ đại diện cho Nguyên Dục Tuyết không thể tự dưng biến mất...

Nó đúng là không biến mất.

... Khuôn mặt họ thấy lúc này mới thật sự là mặt của Nguyên Dục Tuyết.

Tuy manh mối đã có từ trước, Số 3 vẫn cảm thấy mình bị úp sọt, không kịp chuẩn bị.

Trong không gian mô phỏng đó, quỷ bắt chước ngoại hình của họ, nhưng chỉ có ngoại hình giống thôi, linh hồn hoàn toàn khác. Nên khi đối mặt với hình ảnh con quỷ phỏng chế ra, Số 3 vẫn rất bình thản, thậm chí còn rảnh đánh giá khuôn mặt xinh đẹp kia. Nhưng khi người thật xuất hiện trước mắt, âm u chết lặng được thay thế bởi trời sao ngút ngàn, chấn động thị giác phải nói là được nhân lên gấp trăm ngàn lần. Đến độ y có muốn giữ bình tĩnh, có muốn tỏ vẻ trưởng thành điềm nhiên gặp nguy không loạn...

... Cũng rất khó.

Y đực ra tại chỗ, mắt dán vào Nguyên Dục Tuyết, chưa từng rời khỏi.

Hình như mặt đang đỏ.

Hơi thở cũng nong nóng.

Cú sốc này thật sự quá lớn...

Điều duy nhất an ủi y là Số 1 đứng bên cạnh cũng sốc không kém, biểu hiện cũng không khá khẩm hơn.

Số 1 đờ đẫn chớp mắt, sau đó dụi mắt.

Gã cảm thấy mỹ nhân tuyệt trần này trông quen quen.

Nhưng "trông quen quen" mà gán với thiếu niên trước mắt này vẫn hơi lạ, vì nếu từng gặp mỹ nhân như vậy, dù trí nhớ có tệ tới mức nào thì gã cũng không thể quên sạch được?

Cũng tại con quỷ phục chế Nguyên Dục Tuyết trong "không gian gương" mà họ gặp, so với người thật thì đúng là kém xa cả khu phố. Nên một người căn cứ vào trực giác để phân biệt đồng đội như Số 1 cũng không ý thức được họ đã từng "gặp nhau".

Thế là gã rối rắm cực kì.

Rối rắm tới độ Bé Năm đang quan sát biểu hiệu của Số 3 cũng không khỏi nhìn sang xem gã loay hoay cái gì. Tiện thể tự đánh giá lúc cô thấy nhan sắc thật của Nguyên Dục Tuyết cũng không mất mặt như vậy... Chắc vẫn ổn nhỉ?

Sau đó ngán ngẩm nhìn đồng đội kiêm bạn thân của mình - Số 3, thầm nghĩ: Số 3 à, ông phải nỗ lực lên chứ, đực cái mặt ra đó thì làm ăn được gì. Lại còn chột dạ, đã làm cái gì đâu mà chột dạ. Ông không thể phong độ hơn một chút à, thoải mái tới bắt chuyện với cậu ấy đi, không biết quan tâm hỏi han vài câu để tăng điểm à?

Điều duy nhất khiến Bé Năm vui mừng là biểu hiện của Số 1 cũng không có gì đặc biệt. Thôi thì coi như hai bên ngang sức ngang tài... Khờ ngang nhau.

Mà sao sắc mặt Số 1 thay đổi chóng cả mặt thế nhỉ, bối rối tới vậy cơ à?

Mặc dù nhan sắc của Nguyên Dục Tuyết chấn động thật, nhưng sao lại xoắn xuýt thành như vậy, làm như cậu ấy là Diêm Vương sống không bằng.

Trong lúc Bé Năm và Ông Chú thắc mắc, Số 1 hạ quyết tâm, dứt khoát quay đi. Gã quay mạnh đến nỗi họ còn nghe được một tiếng rắc ghê cả răng.

Số 1 dùng rất nhiều nghị lực mới dời được mắt khỏi Nguyên Dục Tuyết, tập trung nhìn Bé Năm và Ông Chú, hỏi một lèo rất nghiêm túc, như thể sợ bị cái gì quấy rầy: "Nguyên Dục Tuyết đâu rồi? Cậu ấy vẫn ở bên kia à? Có cần tôi qua hỗ trợ không?"

Nguyên Dục Tuyết: "?"

Những người khác: "..."

Bé Năm cũng ngớ ra.

Số 1 cảm thấy mỹ nhân kia hình như đang nhìn mình. Gã do dự, nhưng quyết không để bản thân dao động, cắn răng xoay đi, quay lưng lại với người ta.

Nguyên Dục Tuyết: "?"