Vũ Khí Hình Người

Chương 400: Nhiệm vụ đặc thù (7): Mặt nạ bị hỏng lần thứ n.






Edit: Ry

Tay Nguyên Dục Tuyết bị thương.

Cậu cảm giác được bên trong cơ thể con quỷ có thứ gì cắt vào tay mình, ăn mòn. Nhưng không quan trọng, tính nhanh tổn hại và thu hoạch, Nguyên Dục Tuyết tiếp tục hành vi nguy hiểm của mình, cho đến khi "trái tim" mụ hoàn toàn hóa thành bột mịn, mà cậu cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết...

Quản lý hiện nguyên hình, những bộ phận cơ thể do mụ phân tách ra như bị một bàn tay vô hình tiêu diệt. Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh chứng kiến chúng hóa thành cát bụi.

Chỉ ở giây cuối cùng khi mụ sắp hoàn toàn biến mất, cậu bỗng giương mắt, con ngươi đen nhánh như thể chứa đựng cả trời đêm, hàng mi cong vút chớp nhẹ, sau đó mở to mắt.

Cậu nhìn thấy con ngươi đỏ tươi ban nãy mụ phân ra.

Không đúng.

Nguyên Dục Tuyết tiếp tục, nhưng cánh tay bị thương dẫn đến tốc độ của cậu chậm hơn bình thường một chút, không kịp cản con mắt kia bỏ chạy.

Phá Hồng Mông về tay, chém nhanh một đường, đao khí bổ dọc xuống vào giữa cái thang máy toàn quỷ, giết chết vô số con, lại có vô vàn tiếng hét vang lên. Nhưng Nguyên Dục Tuyết biết, con mắt đó, hay đúng hơn là một phần của quản lý đã bỏ trốn thành công. Mụ chui vào trong bầy quỷ, dùng tốc độ cực nhanh trốn lên tầng trên.

Đây là con quỷ đầu tiên trốn thoát sau khi khiến Nguyên Dục Tuyết nổi sát ý, lại còn là khi cậu có hơn 90% năng lượng, cực kì dồi dào, khả năng chiến đấu cũng ở trạng thái đỉnh cao.

Nguyên Dục Tuyết mở to mắt nhìn về phía bên kia.

Tiêu hóa xong lần đầu tiên thất thủ của mình, thiếu niên lẳng lặng tra Phá Hồng Mông vào vỏ, hàng mi dài cụp xuống đầy mất mát.

Ông Chú và Bé Năm còn đang sững sờ.

Mọi thứ vừa diễn ra quá nguy hiểm, tốc độ chiến đấu của Nguyên Dục Tuyết và quản lý cũng quá nhanh, họ chưa kịp phản ứng mụ ta đã trốn mất rồi.

Bé Năm miễn cưỡng đứng dậy, thở ra một hơi... Lúc này cũng chỉ có thể cố gắng lạc quan nghĩ rằng lựa chọn của mình không sai.

Nguyên Dục Tuyết đã bảo vệ cô, còn bảo vệ rất tốt nữa.

Chẳng qua là quản lý khó giải quyết ngoài dự đoán của họ, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, không biết cậu ấy có bị thương không...

Nghĩ vậy, Bé Năm đi vòng tới trước mặt Nguyên Dục Tuyết.

Sắc mặt Ông Chú vẫn hơi tệ, ông coi như là người nếm nhiều đau khổ nhất, phần bụng vẫn còn âm ỉ đau. Nhưng vẻ hoảng sợ trên mặt ông lúc này lại không phải vì cơn đau vặt vãnh đó, mà là vì lo lắng, ông sốt ruột hỏi: "Nguyên Dục Tuyết, đầu cậu..."

Không sao chứ?

Ông phát hiện nói tới đoạn sau mình bị mất tiếng.

Do góc độ khác nhau, Ông Chú thấy rõ hơn Bé Năm nhiều. Ông thấy một bộ phận của con quỷ kia bắn ra đâm thẳng vào giữa mày của Nguyên Dục Tuyết. Có vẻ đâm không sâu lắm, nhưng ấn đường là vị trí cực quan trọng, không được qua loa, bị thương nhẹ thôi cũng có thể dẫn tới phản ứng dây chuyền hết sức tồi tệ.

Có thể thấy số mệnh của một người ở ấn đường chính là vì nơi đó tập trung linh hồn của con người. Không tính cái này thì đó cũng là vị trí hội tụ rất nhiều huyệt mạch quan trọng, sao dám sơ suất? Lỡ có vấn đề về sau thì sao, ai biết được con quỷ kia còn thủ đoạn hiểm ác nào nữa?

Ông Chú vừa nghĩ vừa lạnh người, không màng cơn đau, nghiêm khuôn mặt tái nhợt, run giọng hỏi thăm vết thương của thiếu niên. Nguyên Dục Tuyết nghe được quay đầu lại ---

Ông thấy khuôn mặt cậu, tí thì hồn lìa khỏi xác, nói là ba hồn bay mất cũng không đủ, con ngươi suýt thì trợn ngược lên lăn ra ngất. Nhưng may mà vẫn còn tỉnh táo, trố mắt, mở to thật to.

Vì mặt Nguyên Dục Tuyết lúc này rất rất lạ. Ấn đường có vết nứt, giống như là vết rạn trên đồ sứ vậy, lan đều khắp mặt... Vấn đề không phải đều hay không đều, Ông Chú run rẩy nói không nên lời.

Bé Năm cũng thấy tình trạng trên mặt Nguyên Dục Tuyết, chỉ là cô không thấy cảnh cậu "bị thương" nên không lo sốt vó như Ông Chú, nhưng mắt cũng tròn xoe, hít một hơi.

Cô không nghĩ nhiều như đồng đội của mình, mà nhanh chóng nhận ra, Nguyên Dục Tuyết dùng đạo cụ đúng không?

Loại đạo cụ che giấu dung mạo ấy.

Thật ra nó khá là phổ biến trong phó bản nên Bé Năm - một người chơi thâm niên, cũng không thấy lạ. Nhưng người che giấu dung mạo của mình thường là có gì đó khuất tuất, nên cô bắt đầu đắn đo liệu mình có nên nhắc nhở không?

Kiểu như là đạo cụ của cậu hỏng rồi kìa...

Nhưng giờ nhắc cũng không kịp.

Mặt nạ trí năng phiên bản plus với chất liệu chịu lực siêu bền, phòng cháy phòng nước, lại không chịu được đòn tấn công của quỷ, nứt vỡ dần, lả tả rơi xuống khỏi mặt Nguyên Dục Tuyết, được cậu giơ tay ra đỡ.

Nguyên Dục Tuyết cũng biết... Mặt nạ lại hỏng rồi.

Hình như phó bản nào cậu cũng mất một cái mặt nạ, thiếu niên đã dần quen việc này.

Xuất phát từ bản năng bảo vệ đạo cụ (điểm tích lũy), Nguyên Dục Tuyết không vứt nó đi mà thu hồi vào không gian cá nhân. Mà trong lúc cậu làm vậy, xung quanh im ắng đến kì lạ.

Cậu cất mặt nạ xong mới giương mắt, nghe được một tiếng "oa" có vẻ khá khoa trương.

Mà cũng không khoa trương cho lắm.

Bé Năm và Ông Chú đều là kiểu có nhan sắc khiến tim người ta loạn nhịp.

Vượt phó bản thành công sẽ cường hóa cơ thể, đề cao tố chất trên mọi phương diện, đây đã là nhận thức chung. Thế nên người chơi đều là trai xinh gái đẹp... Kể cả trung niên như Ông Chú cũng là tuấn tú đậm chất đàn ông trưởng thành, đẹp hơn trung niên bình thường nhiều.

Nên thế giới người chơi chưa bao giờ thiếu mỹ nhân.

Dân cao thủ như Ông Chú và Bé Năm đã gặp vô số người chơi, có muôn hình muôn vẻ, thẩm mỹ đã ở bờ vực chết lặng. Chưa kể Bé Năm còn là hot girl nổi tiếng trên bảng xếp hạng.


Số 3 cũng đâu có kém?

Họ đều đã gặp mấy vị top đầu bảng xếp hang - được đồn đại là có bề ngoài xuất sắc nhất. Lúc đó thì cũng trầm trồ cũng thưởng thức, nhưng chưa từng như bây giờ. Chấn động, hốt hoảng, luống cuống, đỏ mặt.

Là cái đẹp đích thực, là nét đẹp mà mọi gió trăng trên thế gian đều không sánh bằng.

Như thể giây phút cậu xuất hiện, thời gian cũng phải ngừng lại để thưởng thức.

Hoàn cảnh tăm tối tệ hại, vì sự xuất hiện của cậu, mà trở thành cảnh đẹp hiếm có trên thế gian.

Nếu không phải bầy quỷ trong thang máy đang rít gào vì bị Lam Diễm thiêu đốt, phá hoại bầu không khí, Bé Năm chắc chắn sẽ lãng mạn cho rằng nơi đây chính là bồng lai tiên cảnh, trăng sáng sao thưa, gió mát nắng ấm, không thể dời mắt, chỉ ước có thể vĩnh viễn dừng chân ở chốn này.

Đẹp tới độ cô có cảm giác như thiếu niên được bao bọc trong ánh trăng, làn da trắng như tuyết tan được ánh sáng ấy chiếu rọi càng thêm tinh khôi, nhìn một chút thôi cũng cảm nhận được "nhiệt độ" xinh đẹp ấy. Nhưng đắm chìm trong khí chất lạnh lẽo này, nét đẹp của cậu vẫn vô cùng diễm lệ, từng đường nét sắc bén, đuôi mắt điểm một nốt ruồi son, càng tô đậm sự vô song, một ánh mắt thôi là đủ để đắm chìm....

Một chút ngẩn ngơ.

Một chút chết trong lòng.

Thật sự là một vẻ đẹp có thể giết người.

Bé Năm nhìn một hồi, tự dưng thấy nhức mũi, có cái gì nóng nóng... Cô giật mình bóp mũi mình, khó khăn quay đi, đau khổ nghĩ: Quá nguy hiểm!!! Thật sự quá nguy hiểm!!!

Chẳng trách cậu ấy phải dùng đạo cụ, cô thấu hiểu sâu sắc!!!

Khuôn mặt này mà vào phó bản... Bé Năm nghĩ tới giá trị vũ lực có thể nói là khủng bố của cậu, yên lặng gạch bỏ "Nguyên Dục Tuyết sẽ gặp nguy hiểm", chuyển thành "người chơi khác sẽ gặp nguy hiểm". Ý cô không phải là cậu sẽ đánh bọn họ, vì Nguyên Dục Tuyết là người chơi tốt tính nhất cô từng gặp, thuần khiết và thiện lương tới độ không giống con người, cậu chắc chắn sẽ không ra tay với đồng đội. Mà cô cũng tin là hiếm ai đủ ác tới mức ra tay với cậu, sau đó bị Nguyên Dục Tuyết ghét.

Nhưng mà có đồng đội như vậy dễ phân tâm lắm, đến lúc đó chỉ e không ai có tâm tư làm nhiệm vụ. Một khuôn mặt chỉ nhìn một cái thôi đã mê say, trong thế giới phó bản đầy rẫy nguy hiểm này, chắc chắn họ sẽ chết rất thảm... Bé Năm còn tưởng tượng ra viễn cảnh Số 3 từ đầu đã dính lấy xun xoe Nguyên Dục Tuyết, không khỏi rùng mình.

Nếu xét từ góc độ này thì Nguyên Dục Tuyết đúng là siêu tốt, quan tâm tới cảm nhận của đồng đội!!

Bé Năm thấy mình càng thêm thích cậu.

Mà Nguyên Dục Tuyết cuối cùng cũng chậm lụt nhận ra sự kì lạ trong bầu không khí.

Nhưng là người máy chiến tranh, cậu không biết điều tiết không khí giống như con người, im lặng chớp chớp mắt, sau đó quay sang nhìn bầy quỷ không chết thì cũng đang tẩu tán trong thang máy. Đến khi bình tĩnh lại rồi, thiếu niên tiếp tục dùng Lam Diễm chặn cửa thang máy, sau đó hỏi thăm hai người: "Ở đây giải quyết xong rồi. Chúng ta trở lại bên kia chứ?"

Hoặc là để 1-2 người ở đây trông coi cũng được. Tuy quản lý đã bỏ chạy, nhưng nó bị thương nặng, trong thời gian ngắn sẽ không thể tấn công được ai.

Nguyên Dục Tuyết tính đâu ra đấy.

Bé Năm và Ông Chú làm gì còn hồn để nghe Nguyên Dục Tuyết hỏi, bị khuôn mặt đó nhìn là đầu váng mắt hoa, chỉ biết máy móc gật đầu.

Gật xong họ mới nhìn thấy vết cắt màu đỏ chói lọi trên cánh tay phải đang buông thõng của thiếu niên, lập tức tỉnh táo lại...

Tác giả có lời muốn nói:

[Nếu không phải bầy quỷ trong thang máy đang rít gào vì bị Lam Diễm thiêu đốt, phá hoại bầu không khí, Bé Năm chắc chắn sẽ lãng mạn cho rằng nơi đây chính là bồng lai tiên cảnh, trăng sáng sao thưa, gió mát nắng ấm, không thể dời mắt, chỉ ước có thể vĩnh viễn dừng chân ở chốn này.]

Quỷ: Tao sẽ im lặng cho tới khi luật sư của tao tới



___________________________

Cuối cùng cũng lết tới chương 400... Được gần 70% truyện rồi mọi người =)))))))))))))